Khâu Ngôn Chí im lặng trong chốc lát, sau đó đứng dậy.
Cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó một lúc lâu rồi mới do dự nói: “… Tần Hạ?”
Khuôn mặt gần giống Hạ Châu nở một nụ cười rất nhẹ: “Thật hiếm thấy cậu còn nhớ tới tôi.”
Lòng Khâu Ngôn Chí chùng xuống, tay nắm chặt điện thoại di động, lực mạnh đến mức muốn bóp nát đồ vật trong tay.
Khâu Ngôn Chí biết Hạ Châu giống Tần Hạ của mười năm trước, nhưng cậu lại không ngờ Hạ Châu cũng giống hệt Tần Hạ của mười năm sau.
Một NPC lại trông giống như một người thật, điều đó có nghĩa là gì?
Khâu Ngôn Chí không dám nghĩ kỹ.
Lúc bắt đầu trò chơi, cậu chọn Hạ Châu là vì Hạ Châu và Tần Hạ giống nhau, đây vốn dĩ cũng là cái gai trong lòng Hạ Châu.
Bây giờ nếu Hạ Châu phát hiện hắn và Tần Hạ không phải giống nhau, mà là giống y hệt nhau thì không biết hắn lại nghĩ ngợi lung tung đến mức nào.
Khâu Ngôn Chí thậm chí còn không nhận ra rằng, đối mặt với người bạn cũ từ thời niên thiếu, đối mặt với đối tượng đầu tiên khiến con tim mình loạn nhịp, vậy mà trong đầu cậu chỉ có Hạ Châu.
Mãi cho đến khi Tần Hạ gọi tên cậu, cậu mới khôi phục lại tinh thần.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn người bạn mà cậu đã nhiều năm không gặp.
Cậu im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Tôi đang suy nghĩ, chúng ta thực sự đã lâu không gặp.”
Tần Hạ rũ mi xuống, giọng nói rất dịu dàng: “Vào những lúc như thế này, chúng ta có nên ôm một cái hay không.”
Rõ ràng là giọng điệu hỏi ý kiến nhưng hắn lại không đợi Khâu Ngôn Chí trả lời.
Vừa dứt lời, hắn đã duỗi tay ra ôm lấy Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí sững sờ trong chốc lát nhưng không né tránh.
… Đã lâu không gặp, Cục Rác Nhỏ.
Trong đầu Khâu Ngôn Chí bỗng nhiên hiện lên lần cuối cùng bọn họ gặp nhau, khi đó hốc mắt Cục Rác Nhỏ đỏ hoe.
Trên thực tế, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, cậu đều cảm thấy có chút khó thở.
Cậu đã tưởng tượng ra vô số cảnh cậu và Cục Rác Nhỏ tình cờ gặp mặt, nhưng không hề nghĩ đến một cái ôm bình yên như vậy.
Có điều Khâu Ngôn Chí cảm thấy hơi kỳ lạ.
Khuôn mặt của Cục Rác Nhỏ cứ hiện lên trong tâm trí cậu, rõ ràng Cục Rác Nhỏ là một người quen thuộc, lại ấm áp như thế, nhưng khi người đàn ông trước mặt ôm lấy cậu, cậu lại chỉ ngửi thấy mùi nước hoa cao cấp, không quá nồng, nhưng lại làm cho người ta không thể bỏ qua mùi thuốc lá.
Mùi hương này có chút xa lạ, hơn nữa còn khiến Khâu Ngôn Chí cảm thấy khó chịu.
Khâu Ngôn Chí không tránh khỏi nghĩ đến Hạ Châu.
Cũng là mùi thuốc lá nhàn nhạt, vì sao ở trên người Hạ Châu lại làm cho cậu cảm thấy thoải mái và an tâm, thậm chí còn ngửi thấy mùi thơm.
Còn Tần Hạ, người có dáng vẻ giống y như đúc với Hạ Châu…
Khâu Ngôn Chí không biết phải làm gì mới lấy lại tinh thần.
Sau đó, cậu bỗng nhiên nhìn thấy Hạ Châu đang đứng phía chéo trước mặt mình.
Hạ Châu cầm kem đã mua cho cậu, đứng thẳng dưới gốc cây trước mặt.
Cái cây kia rất rậm rạp, cành lá chẻ ánh mặt trời thành những mảnh vụn nhỏ rải trên người hắn, cùng với bóng râm làm cho khuôn mặt của hắn vừa sáng vừa tối, khiến người ta khó nhìn được.
Hạ Châu đứng tại chỗ, đôi mắt đen láy xuyên qua đám đông, nhìn thẳng vào Khâu Ngôn Chí như muốn đâm thẳng vào tim cậu.
Sau đó, Hạ Châu ném cây kem trong tay vào thùng rác ở bên cạnh, xoay người rời đi.
Trong lòng Khâu Ngôn Chí bỗng nhiên hoảng sợ, đưa tay muốn đẩy Tần Hạ ra.
Nào ngờ lại bị hắn siết chặt vào trong lòng.
Tần Hạ khàn giọng nói: “Hạ Viễn, tôi vốn tưởng rằng tôi hận cậu, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy cậu thì tôi không thể hạ quyết tâm.”
Khâu Ngôn Chí: “… Cậu thả tôi ra trước đã.”
Khâu Ngôn Chí tốn rất nhiều sức mới đẩy được Tần Hạ ra.
Nhưng khi cậu chuẩn bị rời đi thì lại bị Tần Hạ nắm chặt cổ tay: “Cậu cho rằng hôm nay chúng ta gặp nhau là tình cờ sao?”
Khâu Ngôn Chí nhìn cổ tay có phần tái nhợt đang bị nắm chặt, cậu cau mày: “Tôi còn có chút việc, lát nữa chúng ta nói chuyện sau có được không?”
Tần Hạ lại không buông tay, tự nhủ: “Thực ra, cuộc gặp gỡ của chúng ta không phải tình cờ. Tôi đã nhìn thấy cậu trước khi em bước vào khu vui chơi nhưng lúc đó tôi còn chưa quyết định có muốn gặp cậu hay không. Tôi ngồi trong xe hút thuốc rất lâu, tưởng tượng ra vô số cách để tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ. Nhưng cuối cùng tôi vẫn không nhịn được mà mở cửa xe, dùng cách đơn giản nhất để gặp cậu.”
Tần Hạ dừng một chút, sau đó hỏi: “Tôi còn thấy cậu nắm tay một người đàn ông. Đó là ai vậy?”
“Là bạn trai của cậu ấy.”
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên.
Trong lòng Khâu Ngôn Chí đột nhiên chấn động, cậu vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.
Không biết Hạ Châu đã xuất hiện bên cạnh bọn họ từ lúc nào.
Hắn vẫn đội mũ lưỡi trai màu đen và đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt đen sắc lẹm.
Vừa dứt lời, hắn đã vươn tay ra, dùng sức kéo năm ngón tay của Tần Hạ ra khỏi cổ tay Khâu Ngôn Chí.
“Hạ Châu…”
Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu, ngơ ngác chớp mắt.
Sau khi bẻ tay Tần Hạ ra, Hạ Châu luồn năm ngón tay xuống, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ đan vào các ngón tay của Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí hơi sửng sốt, sau đó cùng hắn đan mười ngón tay lại.
Giây tiếp theo, cậu đã bị Hạ Châu dắt đi, rời khỏi đây.
Tần Hạ đứng tại chỗ, mơ hồ nghe thấy một tiếng nhắc nhở của trò chơi từ chiếc điện thoại di động đang được cầm trên tay phải của Khâu Ngôn Chí.
“Game over.”
Ánh mắt Tần Hạ tối sầm, thờ ơ gõ ngón trỏ trên mặt đồng hồ, hắn ngẩng đầu nhìn bóng lưng hai người kia, ánh mắt thâm thúy khó lường.
Hình như Hạ Châu hơi tức giận, bước chân của hắn vừa nhanh vừa vội.
Khâu Ngôn Chí đi theo có hơi tốn sức, cậu ngẩng đầu lặng lẽ nhìn hắn, cẩn thận gọi: “Hạ Châu?”
Hạ Châu mím môi, không nói lời nào.
Khâu Ngôn Chí suy nghĩ, vẫn nhỏ giọng giải thích: “Em thật sự không biết sẽ gặp cậu ta ở đây.”
Cậu dừng một chút, lại nói: “Hơn nữa… hơn nữa, em thật sự đã hơn mười năm không gặp cậu ta, em cũng không biết cậu ta… giống hệt anh.”
… Nói dối.
Hạ Châu dừng bước, ánh mắt đen nhánh nhìn Khâu Ngôn Chí nhưng lại không nói một lời.
Trái tim Khâu Ngôn đột nhiên đập thình thịch, chỉ sợ Hạ Châu vì tin tưởng bản thân nguy hiểm mà không tin cậu.
Hạ Châu im lặng một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Em vừa mới ôm cậu ta.”
“Không có!” Khâu Ngôn Chí mở to hai mắt cuống quýt phủ nhận: “Là cậu ta động tay trước!”
Khâu Ngôn Chí nghĩ đến vừa rồi mình quả thật vì nhớ đến Cục Rác Nhỏ khi còn bé nên hơi mềm lòng, cậu có chút chột dạ, nhỏ giọng nói: “Tuy rằng em với cậu ta vừa mới ôm một chút nhưng tuyệt đối không có gì cả, chỉ là cái ôm của bạn bè thôi, em còn đẩy cậu ta ra mà.”
Khâu Ngôn Chí nói xong rồi nhìn xung quanh, phát hiện không có người liền kéo khẩu trang của Hạ Châu xuống, nhanh chóng hôn lên miệng hắn một cái.
Cậu chớp mắt: “Hạ Châu, anh phải tin em.”
Hạ Châu thấy dáng vẻ này của Khâu Ngôn Chí thật sự khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại khiến hắn không thể giận nổi nữa, hắn đành phải lạnh lùng bước về phía trước.
Khâu Ngôn Chí vội vàng đuổi theo hắn, nắm chặt tay hắn không buông: “Hạ Châu, mình đi đâu vậy?”
Hạ Châu nói một cách kiên định: “Về nhà.”
Khâu Ngôn Chí: “Nhưng còn chưa xem phim mà.”
Hạ Châu: “Không xem nữa.”
“Nhưng em đã mua vé xem phim rồi.” Khâu Ngôn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Là một bộ phim chiếu lúc ba giờ chiều, vốn dĩ em không muốn xem phim này nhưng nghĩ đến anh chưa xem nên mới cố ý mua đấy.”
Hạ Châu không nói gì cả.
Khâu Ngôn Chí không ngừng cố gắng, tủi thân nói: “Vé đắt lắm, em phải tốn hơn tệ. Hơn tệ, em phải làm việc bao nhiêu giờ đây.”
Hạ Châu: “… Rạp chiếu phim ở đâu?”
Hai con mắt của Khâu Ngôn Chí đột nhiên sáng lên, kéo tay Hạ Châu đi về phía trước: “Ngay phía trước luôn, gần lắm, chúng ta đi bộ là có thể đến rồi, nửa tiếng nữa là chiếu phim.”
Khâu Ngôn Chí đi được nửa đường thì lại đi ngang qua một cửa hàng kem.
Cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Châu: “Anh vừa vứt kem của em.”
Hạ Châu lạnh lùng nhìn cậu: “Anh không nên vứt đi sao?”
Khâu Ngôn Chí vội gật đầu: “Nên, nên như vậy.”
Hạ Châu liếc mắt nhìn cậu một cái, kéo cậu đến cửa hàng kem, lạnh lùng nói: “Một cây kem.”
“Em muốn hai cây.” Khâu Ngôn Chí ở bên cạnh bổ sung.
Hạ Châu nhíu mày: “Anh không thích ăn.”
Khâu Ngôn Chí chớp chớp mắt, nói: “Nhưng mình em ăn kem màu hồng nhìn thụ lòi lắm ạ.”
Hạ Châu: “…”
Hạ Châu ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên bán hàng, mặt không biểu cảm nói: “Cho hai cây kem, một cây vị thường, một cây vị dâu tây.”
Bộ phim Khâu Ngôn Chí chọn là một bộ phim giả tưởng dài hai tiếng đồng hồ được chiếu dưới dạng D, khiến cho bộ phim trở thành một bữa tiệc thị giác xa hoa, làm cho thể xác và tinh thần của người xem say mê, đắm chìm trong đó. Trong phim xuất hiện ngẫu nhiên vài cảnh kinh dị đáng sợ, bởi vì Khâu Ngôn Chí nắm chặt tay Hạ Châu nên cậu đã cưỡng ép giải tỏa những nỗi sợ hãi và căng thẳng đi phần nào, khiến người ta cảm thấy an tâm.
Lúc Khâu Ngôn Chí dắt Hạ Châu ra khỏi rạp chiếu phim, cậu cảm thấy cả người vô cùng thoải mái.
Hôm nay là một ngày trời xanh mây trắng, không khí trong lành.
Trong giây lát, Khâu Ngôn Chí không muốn về nhà.
Khâu Ngôn Chí nhìn ánh đèn xa xa, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, cậu gửi tin nhắn cho Phí Tư Hạo.
“Cây cầu anh dẫn tôi đi ngắm cảnh đêm lúc trước tên là gì vậy?”
Ước chừng một phút thì bên kia trả lời tin nhắn.
“Cầu Doanh Dục, em muốn đi xem cảnh đêm à?”
Khâu Ngôn Chí: “Không phải ạ, em hỏi giúp bạn thôi ạ, thôi trễ rồi em ngủ trước đây.”
“Em ngủ ngon nhé.”
Khâu Ngôn Chí tắt điện thoại, thấy Hạ Châu đang nhìn mình chằm chằm. Khâu Ngôn Chí ho nhẹ hai cái nói: “Hạ Châu, em biết một nơi rất đẹp!”
Hạ Châu cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian nói: “Trễ rồi, về nhà nghỉ thôi để mai em còn đi công tác.”
“Đi coi chút thôi anh, giờ về em cũng không ngủ liền được.”
Khâu Ngôn Chí kéo tay áo Hạ Châu: “Hạ Châu, anh đi xem với em đi mà, chỗ đó đẹp lắm! Em đi một lần rồi nhưng là đi cùng với một người đáng ghét, chưa kịp ngắm hết cảnh đẹp nữa.”
Hạ Châu: “Phải về nhà trước giờ.”
“Vẫn kịp, vẫn kịp ạ.”
Khâu Ngôn Chí vừa gật đầu vừa cùng Hạ Châu đi ra lấy xe cách đó không xa, sau đó bật chỉ đường nhập tên cầu Doanh Dục.
Cầu Doanh Dục tuy mang tiếng là “cầu” nhưng cũng không lớn, trái lại bởi vì vị trí hẻo lánh nên ít xe cộ qua lại.
Thành phố Hải Xuyên thuộc kiểu địa hình đồi núi, cầu Doanh Dục nằm ngay trên cao, đứng trên cầu nhìn bao quát gần như có thể ngắm được nửa thành phố.
Dưới cầu có sông, bên kia sông phản chiếu ánh đèn rực rỡ hơn nhiều so với các ngôi sao trên bầu trời, ánh đèn lấp lánh chiếu ngay ngắn thành một hàng bên sông, giống như một dải ngân hà trên bầu trời rơi xuống.
Cơn gió đêm hòa với hơi ẩm trên mặt nước đang thổi chầm chậm khiến người ta cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Khâu Ngôn Chí quay đầu nhìn về phía Hạ Châu, nhỏ giọng hỏi hắn: “Đẹp không anh?”
Hạ Châu gật đầu.
Khâu Ngôn Chí lại hỏi: “Thích không anh?”
Hạ Châu lại gật đầu.
Khâu Ngôn Chí nhìn gương mặt đẹp trai nửa sáng nửa tối của Hạ Châu được phản chiếu bởi ánh đèn đường phía sau, đột nhiên muốn nói: Anh còn đẹp hơn, em cũng thích anh.
Nhưng nghĩ lại, cậu cảm thấy những lời này quá ngả ngớn, nghe giống như mấy câu ghẹo trai vậy.
Chuyện cậu thích Hạ Châu biểu hiện quá rõ ràng, Hạ Châu đã biết từ lâu, không cần cậu cố ý nhấn mạnh nữa.
Vì vậy cậu ôm lấy cổ Hạ Châu, ngẩng đầu hôn môi hắn, dùng hành động thể hiện tình yêu của mình.
Lúc Phí Tư Hạo nhận được tin nhắn của Khâu Ngôn Chí, anh ta đang uống rượu ở quán bar.
Uống hết một ly rượu, hai ly rượu, ngồi lẳng lặng như một pho tượng trong góc quán.
Đây là địa bàn của anh ta, là quán bar anh ta thường xuyên lui tới, thỉnh thoảng lại có người quen, người xa lạ hoặc đủ kiểu gái tới bắt chuyện với anh ta.
Tuy nhiên Phí Tư Hạo không hề để ý.
Anh ta đã nhiều ngày không gặp người yêu của mình, càng không chủ động liên lạc với Khâu Ngôn Chí. Thậm chí hôm qua Khâu Hy Thành gọi điện thoại cho anh ta, anh ta cũng không nghe máy.
Trong thời gian này, mỗi khi rảnh rỗi anh ta sẽ đến quán bar để uống rượu, vừa uống rượu vừa rối rắm suy nghĩ rốt cuộc mình có phải cong rồi hay không.
Anh ta không muốn thừa nhận mình đã bị bẻ cong, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng bản thân đã thích Khâu Ngôn Chí.
Dường như anh ta thực sự cong rồi.
Vừa nghĩ tới đây, Phí Tư Hạo lại đau khổ uống một ngụm rượu.
Anh ta hơi hận Khâu Hy Thành vì đã đưa ra ý tưởng rác rưởi này, bảo anh ta làm bạn trai của Khâu Ngôn Chí. Nhưng vừa nghĩ đến khuôn mặt và nụ cười cong cong trên môi Khâu Ngôn Chí thì lại cảm thấy mọi thứ có vẻ không tệ đến vậy.
Thật điên rồ!
Phí Tư Hạo uống cạn ly rượu.
Anh ta uống nhiều rượu đến nỗi khi nhìn thấy tin nhắn Khâu Ngôn Chí hỏi về cây cầu, anh ta còn ngây ra một lúc.
Cầu? Cầu nào?
Có vẻ phải suy nghĩ một lát mới nhớ ra.
Đó là nơi anh ta và Khâu Ngôn Chí từng đến trước khi “xác định mối quan hệ”.
Phí Tư Hạo bỗng nhiên nhớ tới ngày đó, ánh đèn chiếu xuống sông rất sáng nhưng đôi mắt của Khâu Ngôn Chí dường như còn sáng hơn.
… Có lẽ là vào chính ngày đó, Khâu Ngôn Chí đã thích anh ta.
Phí Tư Hạo chợt hiểu ra, anh ta đập mạnh ly rượu đã uống hết xuống bàn.
Quên đi!
Cong thì cong, có gì to tát đâu!
So với những người đàn ông cong khác, tốt xấu gì anh ta cũng có sẵn một người bạn trai! Nhớ đến Khâu Ngôn Chí, Phí Tư Hạo chợt cảm thấy trái tim nóng lên, bỗng nhiên rất muốn gặp cậu.
Nhưng Khâu Ngôn Chí nói cậu đi ngủ rồi, Phí Tư Hạo không muốn quấy rầy cậu, vì thế anh ta đi ra khỏi quán bar, chặn một chiếc taxi: “Đến cầu Doanh Dục.”
Phí Tư Hạo say khướt mở cửa taxi đi xuống, sau đó híp mắt mông lung nhìn qua.
Bên kia đường có hai người đang đứng bên cầu… hình như họ đang hôn nhau?
Có vẻ là hai người đàn ông.
Hừ, đồi phong bại tục!
Khoe khoang cái gì chứ?
Anh ta cũng có bạn trai, ngày mai anh ta sẽ hẹn hò với bạn trai ở đây!
Phí Tư Hạo lảo đảo đi về phía bên kia đường.
Chỉ cách hai bước, cả người anh ta đứng hình tại chỗ.
Ủa khoan…
Tại sao hai người đó lại giống bạn trai của anh ta và anh họ khuyết tật của bạn trai anh ta thế nhỉ?!
Phí Tư Hạo dùng sức dụi dụi mắt, nhìn cho rõ rồi thở phào nhẹ nhõm.
Ồ! Không phải hôn nhau mà là Khâu Ngôn Chí đang đeo một sợi dây chuyền trên cổ người anh họ khuyết tật của cậu.
Anh ta nhầm rồi, suýt chút nữa anh ta đã tưởng Chi Chi và anh họ của cậu loạn luân, còn anh ta thì bị cắm sừng haha.