Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

chương 66: vạc dấm lật ngửa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tạo phản??

Hắn không nghe nhầm chứ?

Thẩm Tông Chí quay đầu nhìn con gái mình gào thét chửi mắng: “Con đang nói mê sảng cái gì vậy?!”

Thẩm Vu: “…”

Thẩm Vu cũng biết mình có thể đã làm cho cha già thành thật đôn hậu sợ chết khiếp, nàng xấu hổ cười cười, “Không có gì, không có gì, nếu không thì cha cứ coi như chưa nghe thấy gì cũng được.”

Thẩm Tông Chí trừng mắt nhìn chằm chằm Thẩm Vu, hơn nữa vẻ mặt dữ tợn của ông một lúc lâu sau cũng chưa biến mất.

“Cha, ngài đừng nhìn ta như vậy,” Thẩm Vu chịu không nổi ánh mắt của cha, than thở nói, “Chỉ là ta nhìn hoàng đế không vừa mắt, cho nên nhất thời đầu óc nóng lên…”

Nàng cũng không thể kể cho mọi người những đau khổ mà Chiêu Chiêu của nàng đã từng chịu đựng, nàng không thể nói với người khác, điều này mới khiến nàng vô cùng nghẹn khuất bứt rứt.

Dựa vào cái gì mà tên cẩu hoàng đế kia có thể an ổn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, hắn ta vừa tra tấn Lục Vô Chiêu, lại vừa bắt chàng làm việc cho hắn ta, trên đời này làm gì có chuyện hời như vậy?

Thẩm Vu nuốt không xuôi cục tức này, nàng thề, nhất định phải giúp Lục Vô Chiêu báo thù. Nhưng một mình nàng lực lượng quá yếu, nếu muốn đẩy tên cẩu hoàng đế này xuống, nhất định phải kéo hắn ngã ngựa, không dựa vào cha là không thể.

Thẩm Tông Chí không biết vì sao cô con gái nhà mình đang yên đang lành lại muốn tạo phản, nhưng có một việc ông phải nói rõ ràng với nàng.

“Con gái à, kẻ chịu lầm than trong chiến tranh vĩnh viễn là dân chúng vô tội.”

Thẩm Vu sửng sốt một chút, ừm một tiếng.

Đây cũng là điều mà nàng chưa cân nhắc kỹ càng.

Thẩm Tông Chí sờ sờ đỉnh đầu tóc còn chưa kịp mọc dài ra, thở dài: “Bệ hạ của chúng ta… Ta biết, con không thích hắn, nhưng đối với xã tắc này mà nói, hắn cũng coi như là một hoàng đế xứng chức, nếu là vì yêu thích và thiên vị của riêng con, lại đặt tính mạng của hàng nghìn hàng vạn dân chúng vào trong chiến hỏa loạn lạc, con gái à, chuyện này không thể được.”

Thẩm Vu buông mắt, nhẹ nhàng ừm thêm một tiếng.

Thẩm Tông Chí phiền não vò đầu, từ trước tới nay ông chưa bao giờ từ chối những yêu cầu của Thẩm Vu, nhưng lần này, thật sự không được.

Nếu Lục Bồi Thừa đúng là một tên bạo quân, là một tên hôn quân, hắn làm ra những chuyện làm tổn hại tới dân chúng, vậy ông có thể khởi binh tạo phản, nhưng Lục Bồi Thừa cũng được xem là một hoàng đế tốt.

Cần cù chính sự, nội chính có kỷ cương, biết chọn đúng người.

Thẩm Tông Chí cũng không biết hoàng đế làm những chuyện đó xuất phát từ mục đích gì, nhưng đúng là hắn đã làm rất tốt, là một quân chủ đủ tư cách. Nếu chỉ nhìn mặt ngoài, dân chúng an cư lạc nghiệp, biên quan yên ổn, năm nay các nơi cũng không còn gặp nhiều thiên tai, tất cả đều đang phát triển theo phương hướng tốt.

Trong những trang sách sử của hậu thế, những câu chuyện phía sau của hoàng đế Gia Tông cũng chỉ tốt không mang tiếng xấu, người sau không hiểu rõ vì sao lại tạo phản một vị minh quân, không thể giải thích được, chỉ biết đội cho kẻ chiếm ngôi một cái mũ đại nghịch bất đạo.

Hậu nhân hiểu biết về lịch sử chỉ là phiến diện, là ân oán cá nhân hay là phẩm cách con người ác liệt, đều sẽ bị vùi lấp theo thời gian, hoặc là được lưu giữ vài lời trong những bản dã sử. Hậu nhân nhìn thấy cũng chỉ là bề nổi, là người này đã làm chuyện gì tốt, làm chuyện gì xấu.

Nếu Thẩm Tông Chí tạo phản ngay lúc này, vô cớ xuất binh, vinh nhục của một nhà Thẩm gia không đáng giá nhắc tới, nhưng lại khiến cho công sức, khổ cực của hàng ngàn hàng vạn tướng sỹ trở thành bọt biển.

Đây chính là công lao mà các tướng sĩ phải dùng mồ hôi, dùng máu và sinh mệnh đổi lấy, Thẩm Tông Chí không thể làm ra chuyện có lỗi với những tướng sĩ anh dũng, trung nghĩa bất khuất của đất nước được.

Khơi mào chiến sự trong thời đại thái bình, thật sự không phải là chuyện hợp với ý trời.

“Con gái à, lần này cha không thể giúp con được, con… haizz…” Thẩm Tông Chí cảm thấy hổ thẹn vì mình lại từ chối.

Đây là lần đầu tiên ông từ chối Thẩm Vu, cảm thấy rất có lỗi với nàng.

Ông ngước mắt nhìn Thẩm Vu, thấy nàng vẫn đang cúi đầu, nhíu mày suy nghĩ sâu xa, trong lòng lộp bộp hốt hoảng.

Thật cẩn thận thăm dò, “Con gái à, con không giận cha chứ?”

Thẩm Vu không nói chuyện.

Thẩm Tông Chí căng thẳng lại vò đầu, đang định nói, để cha cân nhắc suy nghĩ thêm, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Thẩm Vu đột nhiên vỗ bàn.

“Cha, con đã biết, con sẽ không làm liên lụy tới dân chúng.” Thẩm Vu bình tĩnh lại kiên định nói, “Con chỉ cần mạng của một mình hắn.”

Thẩm Tông Chí: “…?”

Ông lắp bắp, “Con còn muốn mạng của hắn??”

“Vâng đúng vậy, dù sao không khiến hắn phải chết thì không bỏ qua.” Thẩm Vu nói xong lời tàn nhẫn, bước đi.

Thẩm Tông Chí: “…”

Vậy xem ra là có huyết hải thâm cừu. Ông sầu thúi ruột lại bứt tóc.

Ngày mười bốn tháng mười, một ngày trước khi Lễ Hạ Nguyên diễn ra, Thẩm Vu khua chiêng gióng trống chạy tới trước cửa phủ Lăng Vương, vừa vặn chặn cửa Lăng Vương đang muốn ra ngoài làm việc.

Theo lời nhân chứng, Thẩm cô nương nhõng nhẽo cưỡng ép, lấy nước mắt ra hù dọa, vừa đấm vừa xoa, cuối cùng đã cướp Lăng Vương điện hạ mặt đen thui thùi lùi đi.

Nghe nói Thẩm Vu vốn muốn bắt người lên xe ngựa nhà mình, nhưng xe lăn của Lăng Vương không tiện lên xe ngựa nhà người khác, Thẩm Vu không bắt được người, vì thế chính mình tự đi vào xe ngựa của Lăng Vương.

Lục Bồi Thừa suốt đêm xử lý tấu chương, đang rất mệt mỏi, nghe thấy tin tức thì buồn cười nói, “A Chiêu phản ứng như thế nào?”

Triệu Khúc trả lời đúng sự thật: “Theo thám tử nói, Vương gia vô cùng khó chịu, vài lần nhìn thấy tay hắn duỗi về hướng roi da, nhưng đều cố gắng kiềm chế lại, nhưng mà sắc mặt khó coi, như là muốn giết người.”

Lục Bồi Thừa cười to nói: “Thật khổ cho A Chiêu của trẫm, nhưng đúng là hắn cũng ghi tạc lời dặn dò của trẫm trong lòng.”

“Vâng, Lăng Vương điện hạ vĩnh viễn một lòng với bệ hạ.” Triệu Khúc vuốt mông ngựa nói, “Đều là bệ hạ ngài có cách dạy dỗ.”

“Ngươi nói lời này đúng điểm quan trọng, trước đây tính cách cảu A Chiêu quá mềm yếu, không ra làm sao cả, như bây giờ mới tốt.”

“Ngài nói đúng.”

Ra khỏi thành, người đi theo xe ngựa của Lăng Vương đã rời đi.

“Kỳ quái, vì sao ra khỏi thành cẩu hoàng đế lại không theo dõi chàng nữa?” Thẩm Vu buông rèm cửa, buồn bực nói.

“Ngoài thành ta cũng có đủ người bảo vệ mình, đương nhiên có thể phát hiện người của hoàng huynh đi theo, hắn biết ta sẽ mất hứng, nên sẽ không đi theo.”

Lục Vô Chiêu nâng tay vỗ vỗ chân mình, ý bảo nàng ngồi lên.

Thẩm Vu lắc đầu, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, “Vậy hắn nhìn chằm chằm chàng ở trong thành lại không sợ chàng sẽ tức giận sao?”

Lục Vô Chiêu thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, thu tay lại, cúi đầu sửa sang lại tay áo, “Ở trong thành, người đến người đi, người phụ trách thu thập tình báo rất nhiều, ta không phân biệt được rõ kẻ nào theo dõi ta, kẻ nào theo dõi người khác, điều này làm quấy nhiễu tới phán đoán của ta, cho nên hắn mới không kiêng nể gì.”

Thẩm Vu hiểu rõ gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, giật mình sợ hãi nói: “Vậy mỗi lần ta lén lút đi tìm chàng, không phải rất dễ bị người dễ dàng phát hiện ra?”

Lục Vô Chiêu vuốt cằm, hắn nhìn dáng vẻ quá sợ hãi của cô gái nhỏ, âm thanh lãnh đạm nói: “Không cần quá mức lo lắng, chuyện này ta có thể xử lý được, sẽ bảo vệ được nàng.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Lời vừa dứt, trong xe ngựa không người nào nói chuyện.

Lục Vô Chiêu nhắm hai mắt lại, tựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần.

Thẩm Vu nhìn hắn một lát, “Chiêu Chiêu, chàng không vui sao?”

“Không có.”

“Vậy sao chàng không nói chuyện với ta?”

Lục Vô Chiêu từ từ nhắm hai mắt, giọng nói hờ hững: “Nàng không nói, ta nói cái gì?”

Thẩm Vu: “…”

Lãnh đạm như thế, là đang mất hứng rồi, nhưng… Vì sao chứ?

Thẩm Vu khẽ nhíu mày, ôm vai, bắt đầu nhớ lại.

Thùng xe dần dần lại trở nên im lặng, sự yên tĩnh khó chịu, nhất thời bầu không khí trong xe như bị ngưng trệ.

À!

Nhớ ra rồi.

Thẩm Vu không nhịn được cười một tiếng, chọc cho người đàn ông.

Thẩm Vu cười hì hì sáp lại gần, “Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu?”

Nàng ngồi thẳng người dậy, cong eo dựa sát vào, chống tay lên vách thùng xe ở hai bên người hắn, ghé sát vào tai trái gọi tên hắn, sau đó lại đổi sang bên còn lại, nói vào tai phải của hắn hai câu.

“Ai ya, đừng tức giận mà, không phải là chàng kêu ta ngồi trên đùi chàng sao, ta không ngồi thôi mà, chàng có cần phải nhỏ mọn như vậy không.”

Lục Vô Chiêu mở mắt ra, lãnh đạm nhìn nàng, “Nói bậy bạ gì đó.”

“Haizz, lại không thừa nhận, được rồi được rồi, không thừa nhận thì thôi, ta muốn giải thích một chút, ta cũng muốn ngồi lên trên đùi chàng, cũng muốn ôm cổ, muốn ôm chàng, còn muốn hôn chàng nữa…..”

Nàng nói những lời to gan chân thành, lại mập mờ như đang trêu đùa người khác, còn khẽ mân mê đôi môi đỏ mọng, cố ý chạm vào đôi môi mỏng của hắn, như gần như xa.

Âm thanh nhẹ nhàng mềm mại, nũng nịu yểu điệu, lại không không cố ý làm dáng.

Hơi thở mang hương vị ngọt ngào xông thẳng vào mũi Lục Vô Chiêu, hắn nắm chặt vải quần trên đùi. Chợt né tránh về phía sau, thân thể đụng vào thùng xe, phát ra tiếng vang rầu rĩ.

“Ai ya, tiểu lang quân, trốn cái gì vậy, ta nói đều là những lời tận đáy lòng, ta cũng rất muốn thân thiết với chàng.”

Đôi mắt màu đen của Lục Vô Chiêu dần dần trở nên sâu thẳm, ánh mắt nguy hiểm, hắn không thể nhịn được nữa, cuối cùng cũng vươn tay ra, giữ chặt eo nàng, dùng sức kéo sát lên người mình.

Thẩm Vu bất ngờ không kịp phòng bị ngã ngồi trên đùi hắn, khuôn mặt phiếm hồng, tay chống lên bả vai đẩy hắn, “Điện hạ, đừng…”

Lục Vô Chiêu khàn giọng nói, “Vừa rồi lừa gạt ta sao? Không phải nàng muốn như vậy?”

“Không phải đâu, Chiêu Chiêu, chàng buông ta ra đã nào.” Thẩm Vu ngượng ngùng lui về phía sau, “Chàng còn nhớ rõ hôm nay chúng ta đi làm gì không?”

“Ừm.”

“Đúng không, chúng ta phải đi thử vận may, xem thử có thể gặp được Minh Tâm Đại sư, nhờ ông ấy xem chân cho chàng, ta… ta không thể ngồi đè nặng lên chân chàng được, như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sự khôi phục.”

Lục Vô Chiêu trầm mặc một lát, thả lỏng gông cùm siết chặt người nàng.

“A Vu, nàng có nghĩ tới điều này không, có lẽ ta… ta…”

“Nghĩ tới chứ, không sao, ta đã nói rồi, trị hết hay không cũng không sao, ta cũng sẽ không rời bỏ chàng.”

Lục Vô Chiêu há miệng thở dốc, “… Ừm.”

Thẩm Vu thấy dáng vẻ cảm động không biết phải nói gì cho phải của hắn, trong lòng đau xót, Chiêu Chiêu của nàng hiếm khi nhận được sự tử tế của người khác.

Lần này nàng không né tránh, chủ động ngồi lên chân hắn, cánh tay vòng qua cổ hắn, ghé sát lại gần, nhẹ nhàng hôn, cũng không đẩy ra, hai khuôn mặt chỉ cách nhau gang tấc, “Chiêu Chiêu, chờ chân chàng tốt lên, mỗi ngày ta cũng muốn ngồi lên chân chàng, được không?”

“Được.”

Hắn nói xong, giữ chặt gáy nàng, hôn thật sâu.

Thanh Minh Quan cách kinh thành không đến trăm dặm, bọn họ buổi sáng xuất phát, khi xe ngựa đi tới chân núi, trời đã không còn sớm.

Thẩm Vu xuống xe trước, Mạnh Ngũ đẩy xe lăn ra.

Trình Thời đỡ Thôi thần y từ chiếc xe ngựa phía sau đi ra, bọn họ sáng sớm đã ra khỏi thành, nửa đường gặp rồi cùng đi với Lăng Vương.

Mọi người qua đêm trong trấn dưới chân núi, hừng đông ngày mai sẽ lên núi.

Trước đó Mạnh Ngũ phái huynh đệ Chiêu Minh vệ bao trọn khách điếm lớn nhất trong trấn, sắp xếp xong mới vào ở, sau khi dọn dẹp thỏa đáng, Trình Thời gõ vang cánh cửa phòng Thẩm Vu.

Thẩm Vu mở cửa ra, thấy là Trình Thời, hơi kinh ngạc, “Trình đại phu có chuyện gì sao?”

Trình Thời nở nụ cười, “Thẩm cô nương, buổi tối trên trấn có lễ hội, nghe nói đó là phong tục của nơi đây, trước lễ Hạ Nguyên, dân gian tự tổ chức đại điển hiến tế, còn có một cái cách nói khác là, nam thanh nữ tú trong trấn vào ngày này sẽ vây quanh lửa trại vừa múa vừa hát, rất náo nhiệt.”

Nàng nói xong, thấy ánh mắt Thẩm Vu phát sáng, thầm nghĩ nước đi này không sai.

“Tiểu nhân nghĩ cô nương ở kinh thành đã lâu, chắc là chưa từng được trải qua chuyện vui vẻ như thế này, tới hỏi ngài, buổi tối muốn đi xem không?”

“Đi chứ, đi chứ!” Thẩm Vu vội vàng không ngừng đồng ý, “Có xa không, ở đâu? Chiêu… Điện hạ hắn có đi không?”

Trình Thời nở nụ cười, “Vương gia thì ta không dám tới hỏi, ngài ấy quá đáng sợ.”

Thẩm Vu cũng cười, “Được, để ta tới hỏi ngài ấy.”

Lục Vô Chiêu rất sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vốn không muốn để cho nàng đi, nhưng không chịu nổi Thẩm Vu dây dưa. Nàng cầu xin hắn một lúc lâu, mới có thể thuyết phục được hắn, mà người đầu sỏ gây ra chuyện Trình Thời sớm đã bỏ trốn mất dạng, đã đi dạo xem lễ hội trước rồi.

Bữa tối qua đi, mọi người đi dạo trên những con phố.

Bọn họ phong thái xuất chúng, quá mức nổi bất, khiến cho dân chúng xung quanh liên tiếp đánh giá.

Thẩm Vu không biết lễ hội lửa trại cụ thể ở đâu, Thược Dược hỏi một người bắt gặp trên đường.

Người dân kia cũng là một người gan dạ, thấy bọn họ phong thái đẹp đẽ quý giá, cử chỉ không giống thường nhân, không hề cảm thấy sợ hãi, nhiệt tình thuần phác cười ha hả nói cho bọn họ địa chỉ, còn lắm miệng cảm khái một câu: “Vị tiểu nương tử này đúng là xinh đẹp, quả…..”

Hắn mới nói được một nửa, đã cảm nhận được người đàn ông bên cạnh Thẩm Vu quăng tới ánh mắt lạnh lẽo, vô cùng áp lực.

Nụ cười của hắn ta cứng đờ trên khuôn mặt, lắp ba lắp bắp nói nốt nửa câu khen ngợi còn lại ra, “Quả, quả thật vô cùng xứng đôi với phu quân,…..phu quân của ngài.”

Ánh mắt lạnh lùng của Lục Vô Chiêu hơi ngưng lại, rét lạnh dần tan biến, đôi mắt khẽ cụp xuống, khóe môi cong lên cười vô cùng khả nghi.

Đồng hương thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thẩm Vu vui vẻ nhìn thoáng qua Lục Vô Chiêu, thấy hắn giống như là đang tự mừng thầm, nàng cũng cảm thấy đắc ý, hoàn toàn không biết thẹn thùng, thoải mái nhận lời khen của người đồng hương.

“Lão nhân gia ngài đúng là có mắt nhìn người, ở nhà của ta, người nào cũng khen ta và phu quân rất xứng đôi!”

Người kia cười ngả nghiêng, “Cô gái này tính cách lanh lẹ lại thật giống như con người chúng ta ở đây, các cô gái trên trấn chúng ta ai ai cũng nhiệt tình nóng bỏng, không giống như các thiên kim đại tiểu thư nũng nịu ngại ngùng trong kinh thành, không phóng khoáng gì cả.”

Thẩm Vu ngay cả ánh mắt cũng không chớp, “Ta hiểu, đám danh môn khuê tú này đều rất giả dối, sống rất mệt mỏi.”

Mọi người: “…”

Người kia đi rồi, Thược Dược không nhịn được than thở một câu, “Toàn bộ khuê tú trong kinh thành cộng lại với nhau, cũng không giỏi giả vờ bằng ngài.”

Lục Vô Chiêu nghe nói vậy, không nhịn được cười ra tiếng.

Thẩm Vu nghe thấy, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, lại quay đầu nói với Thược Dược một câu.

Lửa trại sẽ được đốt vào giờ Dậu, nhưng ca múa sẽ bắt đầu vào giờ Tuất, lúc này nếu là bình thường, đã là thời gian nên đi ngủ, nhưng tới gần lễ Hạ Nguyên, những ngày này trong dân gian sẽ tự phát tổ chức một số hoạt động vui chơi, mặc dù là màn đêm đã buông xuống, trên ngã tư đường cũng vô cùng náo nhiệt.

Mọi người dùng bữa tối ở tửu điếm khá nổi tiếng ở trong trấn, tuy trấn nhỏ này không phồn hoa bằng kinh thành, nhưng giao thông thuận tiện, đường phố tấp nập, ngựa xe như nước, cũng được coi là một nơi phồn hoa của Trung Nguyên.

Tới giờ cao điểm, tửu lâu khách khứa đông đúc, phòng cao cấp đã đầy, bọn họ chỉ đành phải ngồi vào một chỗ trong góc đại sảnh.

Thẩm Vu vừa ăn mỹ thực nổi tiếng đặc sản địa phương, vừa dựng thẳng lỗ tai nghe bàn cách vách nói chuyện phiếm.

Dân chúng bình thường sau khi cơm trà xong, ngoài việc bàn tán tin tức nhỏ của hàng xóm láng giềng, cũng thích nghe ngóng một số tin đồn vỉa hè ở kinh thành, chứng tỏ bản thân có kiến thức rộng rãi.

“Trước đó không lâu, chuyện phế Thái tử chết các ngươi có biết không?”

“Biết chứ, trên trấn dán thông báo, ngay ở trên tường thành.”

“Biết không, mọi người ở kinh thành đều nói phế Thái tử là do người khác hại chết.”

“Hại chết? Đường đường là hoàng tử cũng có thể bị giết hại sao? Hay là người một nhà làm?”

“Ngươi nói đúng rồi đó, ta nghe nói chính là do thúc ruột của hắn ra tay, vị thúc thúc kia cũng là một người hung ác, nghe nói ngay cả hoàng đế cũng sợ hắn ba phần, mỗi ngày vào triều đều là hoàng đế tự mình đẩy xe lăn của Lăng Vương tới.”

Thẩm Vu không nhịn được, phì cười, ánh mắt trêu tức liếc nhìn Lục Vô Chiêu một cái.

Lục Vô Chiêu: “…”

Hắn thấy Thẩm Vu cười đến mức cả người run rẩy, ghé sát vào, bất đắc dĩ nói: “Buồn cười lắm sao?”

“Ừm, ha ha ha… Buồn cười quá… quá.” Nàng úp xuống bàn, cố gắng khống chế âm thanh không để người bên ngoài nghe thấy, cười đến mức làm cho cái bàn rung rung.

Lục Vô Chiêu nhẹ giọng giải thích: “Bổn vương không thượng triều, hoàng huynh cũng chưa từng đẩy xe lăn giúp bổn vương.”

“Ừm ừm…” Thẩm Vu gật đầu có lệ, nhịn cười, tiếp tục hóng chuyện.

Lục Vô Chiêu khẽ thở dài, thôi tùy nàng đi.

“Nghe nói vị Thái tử kia tài đức vẹn toàn, không biết vì sao lại làm cho thúc thúc ngứa mắt, bị diệt trừ, hoàng đế cũng là một người yêu thương đệ đệ, điều này ai cũng biết, haizz, ai có thể ngờ được, con cái mình mà còn không quan trọng bằng đệ đệ.”

“Đúng vậy, còn không phải bởi vì Lăng Vương đã cứu hoàng đế sao, ta thấy, hoàng đế vẫn là một người rất nhân hậu, haizzz.”

“…”

“… Phụt.”

Chờ cho người ở bàn bên cạnh rời đi, cuối cùng Thẩm Vu không nhịn được cười ra tiếng.

Mạnh Ngũ cũng nhẫn nhịn rất vất vả, hắn đi trước thanh toán, Lục Vô Chiêu quay xe lắn đi ra ngoài, Thẩm Vu ở bên cạnh líu ríu nói: “Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu, nghe thấy những lời đồn về bản thân mình có cảm giác như thế nào?”

Lục Vô Chiêu bất đắc dĩ nhìn nàng, “Cẩn thận cánh cửa.”

Thẩm Vu quay lưng đi giật lùi qua cánh cửa, cười hắn: “Thanh danh này của chàng, thối tới mức lan tới trăm dặm ngoài kinh thành rồi, chàng đúng là có một “ca ca tốt” đó.”

Ba chữ “ca ca tốt” nàng nhấn mạnh, lời vừa dứt, còn hừ một tiếng.

Lục Vô Chiêu lắc đầu bật cười.

Ăn cơm xong, trời đã hoàn toàn buông xuống màn đêm đen. Bọn họ lên xe ngựa chạy đến nơi tổ chức lễ hội, tới nơi đã qua giờ Tuất.

Cách thật xa, cũng đã có thể nghe thấy âm thanh ca hát nhảy múa.

Thẩm Vu nhìn lửa trại bập bùng trải dài, woa một tiếng.

Nàng chạy nhanh qua, Thược Dược vội vàng đuổi theo.

Lục Vô Chiêu liếc mắt nhìn hai hộ vệ bên cạnh, hộ vệ chạy lên phía trước. Mạnh Ngũ giúp Lục Vô Chiêu đẩy xe lăn chậm rãi đi tới.

Vừa múa vừa hát, có nét phong tình rất riêng của mảnh đất này, nơi này rõ ràng chỉ cách kinh thành chưa tới trăm dặm, phong tục tập quán của dân chúng lại khác một trời một vực với kinh thành.

Thẩm Vu rất thích nơi này.

Nàng vô cùng xinh đẹp, trước khi đi ra ngoài còn cố ý thay trang phục, trang sức của dân bản địa, hấp dẫn ánh mắt của bao người.

Nàng im lặng ngồi ở xung quanh lửa trại, ánh lửa màu vàng chiếu vào đôi mắt trong suốt của nàng, trêu chọc cho không ít những chàng trai anh tuấn hỏa liên nhìn tới đây. Nhưng ngại bên cạnh nàng có mấy hộ vệ hung thần ác sát bảo vệ, cũng không ai dám to gan lân la chạy tới đây.

Lục Vô Chiêu từ xa nhìn thấy, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Hắn vài lần nhẫn nhịn không được, sờ cây roi mềm trong tay áo, đều bị Mạnh Ngũ kiên trì ngăn cản.

Lục Vô Chiêu thở mạnh ra một hơi dài, lăn xe tới gần, còn chưa đi tới gần, đã bị người khác ngăn lại.

Là một cô gái trẻ, đầu đội mũ của dân bản địa, mặc một bộ váy dày đỏ thẫm nhiều tầng nhiều lớp, tay trái ôm một bó hoa lớn, tay phải mang theo một vò rượu.

Mạnh Ngũ cảnh giác đi lên phía trước, tay cầm chặt vỏ kiếm, híp mắt.

Nàng ta mỉm cười rạng rỡ, khẽ nâng cằm, giọng nói thanh thúy, “Chàng tiểu lang quân này ta đã nhìn trúng, nếu chưa có hôn phối, tối nay đi theo ta đi!”

Mạnh Ngũ: “…”

Sắc mặt hắn cổ quái quay đầu lại nhìn chủ tử một cái.

Lục Vô Chiêu thần sắc thản nhiên, giống như không nhìn thấy nàng ta, điều chỉnh xe lăn chính xác, lách qua người đang chặn đường tiếp tục đi về phía trước.

Cô gái kia vẫn đuổi theo hắn ở phía sau, dây dưa không ngớt.

“Tiểu lang quân, ta không chê chàng không đứng dậy được, ta thực sự thích chàng, chàng anh tuấn hơn bất kỳ chàng trai nào trong trấn chúng ta, chàng đi theo ta đi!”

“Nhà ta là nhà giàu nhất trấn, có rất nhiều tiền, chàng đi theo ta sẽ không phải chịu khổ!”

“Cút.” Người đàn ông lãnh đạm nói.

Mạnh Ngũ nghe vậy toát mồ hôi lạnh, “Im miệng!”

Hắn không thể bại lộ thân phận chủ tử nhà mình, nhưng nếu như cứ để mặc cô gái này nói tiếp, sợ là… Sợ là…

Lục Vô Chiêu vẫn thờ ơ, tiếp tục đi về hướng Thẩm Vu.

Bọn họ bên này quá khiến mọi người chú ý tới, không ít dân chúng ở xung quanh cười vang thiện chí.

“Vị công tử này là người bên ngoài tới đúng không? Chắc là không quen phong tục nơi này của chúng ta, ở đất của chúng ta, các cô gái nếu nhìn trúng chàng trai nào, cũng có thể tới cửa cầu hôn!”

“Công tử dáng dấp anh tuấn, cũng không trách A Gia thích, A Gia chính là cô gái xinh đẹp nhất trong trấn chúng ta, công tử đừng bỏ qua…”

“Xinh đẹp? Vậy nàng ta có xinh đẹp bằng ta không?”

Một giọng nữ mang theo tức giận đột nhiên chen vào.

Người đang nói sửng sốt, theo tiếng nói nhìn lại, sau khi nhìn rõ dáng vẻ của Thẩm Vu, nhất thời hút một ngụm khí lạnh.

“Vị… này…”

Cô gái xinh đẹp này từ đâu tới vậy?

A Gia cũng nhìn qua, chỉ liếc mắt một cái, nàng ta khinh thường dời ánh mắt đi.

“Vị cô nương này, làm việc phải chú ý tới thứ tự trước sau, ta tới trước.”

Vừa rồi Thẩm Vu đứng cách đó không xa xem ca múa, đến lúc phấn khích muốn ngay lập tức chia sẻ với Lục Vô Chiêu, kết quả vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy hắn bị người khác cản lại!

Cô gái này ăn mặc trang điểm xinh đẹp, eo thon chân dài, cười với Lục Vô Chiêu vừa ngọt ngào lại xinh đẹp, điều quan trọng nhất là, Lục Vô Chiêu nhìn nàng ta!!

Thẩm Vu nhất thời nổi cơn tam bành, nổi giận đùng đùng đến gần, kết quả nghe thấy lời tỏ tình của nàng ta.

Vạc dấm hoàn toàn muốn lật ngửa.

“Ngươi sao biết ta sau ngươi? Ta là phu nhân tương lai của vị công tử này, chúng ta đã có hôn ước! Ngươi, tránh ra!”

Nàng hung dữ chống hông, nhe răng trợn mắt, giống như một con mèo sữa bị chọc giận.

Lục Vô Chiêu nắm hờ bàn tay, đặt bên môi, ho nhẹ một cái, che dấu ý cười.

A Gia lơ đễnh nói: “Chỉ là hôn ước thôi, còn có thể từ hôn mà, chỉ cần các ngươi chưa kết hôn, ta còn có cơ hội.”

Thẩm Vu tức giận giơ tay vén tay áo, A Gia lại nói: “Nếu cô nương đã tới trấn của chúng ta, vậy thì tuân theo tập tục nơi đây của chúng ta đi. Ta thừa nhận, ngươi xinh đẹp hơn ta một chút, một ván này ngươi thắng, nhưng cửa thứ hai, ngươi, không thắng ta được đâu.”

Nàng nâng tay lắc lư vò rượu, khiêu khích nói: “Các cô gái ở nơi này đều biết uống rượu, nếu gặp phải đối thủ cạnh tranh, ngoại trừ dựa vào mỹ mạo, còn phải dựa vào cái này, như thế nào, có dám thử một lần không?”

Người vây xung quanh đã ồn ào.

Dựa theo phong tục nơi này, mặc kệ là hai nam tranh một nữ, hay là hai nữ tranh một nam, đều phải đấu với nhau.

Thẩm Vu tức giận, “Đấu thì đấu! Ta sợ ngươi chắc!”

Dám cướp người ngay trước mắt nàng, chuyện này không thể nhịn!

Nàng đồng ý quá nhanh, Lục Vô Chiêu sửng sốt một chút.

Mắt thấy Thẩm Vu tiếp nhận vò rượu, chuẩn bị đổ xuống miệng, Lục Vô Chiêu vươn tay kéo nàng, trầm giọng nói: “Nàng đấu với người bên ngoài làm cái gì, nghe lời, đừng uống.”

Thẩm Vu trừng mắt nhìn hắn một cái, chua xót tức giận phát hỏa với hắn: “Chẳng phải chàng thấy người ta xinh đẹp, nên mới nhìn nàng ta sao?”

Lục Vô Chiêu oan ức muốn chết, “Ta không có.”

“Hừ, chàng đừng nói nữa, bây giờ ta rất tức giận, ta càng muốn đấu với nàng ta, không thể lâm trận bỏ chạy, khiến người khác chê cười, cha ta chưa từng dạy ta làm rùa đen rút đầu. Chẳng phải chỉ là uống rượu thôi sao, chờ thắng giành chàng về!”

Lục Vô Chiêu kéo tay nàng không buông, lắc qua lắc lại, vò rượu lắc lư trên tay, đổ một ít lên đùi Lục Vô Chiêu.

Hắn vẫn chẳng để tâm, ở trước mắt bao người, đặt tay nàng bên môi, nhẹ nhàng hôn.

“Làm hết sức, không sao cả, thua ta cũng đi theo nàng.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio