Trách Ai Sao Quá Yêu Thương

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vừa vào đến nhà, Thích Vũ Mục đã thấy Cố Thái Hồng ngồi ở góc làm việc, chuyên tâm vẽ.

Mặc dù anh không mấy quan tâm đến công việc của cô, nhưng cũng biết đại khái cô là chuyên viên tạo hình, đã phục vụ cho rất nhiều bộ phim điện ảnh, truyền hình và sân khấu.

Ánh hoàng hôn dát màu vàng nhạt cho cả căn phòng, chiếu đến toàn bộ đồ đạc đều có gam màu ấm. Gương mặt thanh tú của cô trông rất điềm tĩnh, không đánh phấn tô son, tóc buột cao, bàn tay cầm bút hí hoáy chỉnh sửa bôi xóa trên giấy phác thảo, trông vô cùng linh hoạt.

Nhìn cô thế này làm anh đột nhiên nghĩ, lúc mình thiết kế trang sức chắc hẳn cũng trông thế này nhỉ?

Dường như thấy thú vị, Thích Vũ Mục ngồi xuống sô pha lẳng lặng ngắm Cố Thái Hồng tập trung làm việc. Vì cô quá mức chú tâm nên không phát hiện ra anh đã về.

Sau một lúc, cô gác bút, thở phào một cái, đan hai tay giơ lên cao duỗi thẳng lưng, hình như bản vẽ đã hoàn thành.

Thời khắc này, anh bắt gặp vẻ nhẹ nhõm và vui thích trên gương mặt cô, chắc hẳn cô rất hài lòng với thành quả làm việc của mình.

Lúc này, điện thoại của Cố Thái Hồng reo lên, cô mau chóng nhận máy.

– A lô, mẹ, là con đây, ngày mai con đến.

Hóa ra là mẹ cô gọi đến.

Thích Vũ Mục có chút ấn tượng với mẹ vợ Hứa Huệ Lâm. Dù tuổi tác đã cao, nhưng nhìn ra được hồi trẻ bà là một đại mỹ nhân, về nhan sắc Cố Thái Hồng không được thừa hưởng nhiều từ mẹ, trông cô như thứ nước quả thanh mát nhiều hơn. Nhưng mà ở cô có một loại khí chất thuần khiết, làm người đối diện cảm thấy rất dễ chịu.

Thích Vũ Mục nghĩ đến cả năm nay mình mượn cớ công việc bận rộn, nên chưa từng về chào hỏi ba mẹ vợ. Đối với cuộc hôn nhân này, trước giờ anh luôn giữ thái độ bài xích chán ghét.

Nhưng lần này từ Milan trở về, chứng kiến cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của bạn bè, anh nghĩ có lẽ mình cứ ôm khư khư thái độ này sẽ chỉ khiến cuộc sống không có chuyển biến tốt đẹp nào.

Anh không biết Cố Thái Hồng nói chuyện thế nào với ba mẹ cô khiến họ yên lòng, không có bất cứ biểu đạt bất mãn gì với chàng rể này.

Có lẽ, ba mẹ cô cũng giống như cô, cảm thấy có cái mác “chị Thích” là đủ rồi.

Thích Vũ Mục không thể không nhớ tới những chuyện làm anh không vui.

Anh thở dài, ngăn chặn những cảm xúc tiêu cực tiếp tục bành trướng.

Nhưng tiếng thở dài này của anh lại kinh động tới Cố Thái Hồng vừa cúp điện thoại.

– Anh, anh về rồi à?- Cô hết hồn hỏi, hiển nhiên không ngờ Thích Vũ Mục lại ngồi ở đó.

– Được một lúc rồi- Thích Vũ Mục nhìn Cố Thái Hồng.

Cố Thái Hồng không biết tiếp theo nên nói gì.

Nói thật, bởi vì số lần tiếp xúc của họ rất ít, cô thật sự không biết nên đối mặt với anh thế nào, anh luôn làm cô căng thẳng.

– Tối nay có tiệc, cô đi cùng tôi nhé- Giọng nói Thích Vũ Mục rất êm ái, chứa đựng sức hút vô cùng nam tính.

Đầu óc Cố Thái Hồng hơi lơ mơ:

– Em cần ăn mặc thế nào?

Câu hỏi vô thức của cô làm cô có cảm giác đây chính là vấn đề cực kỳ hóc búa.

Cô chưa từng đi dự tiệc cùng anh, cô không biết đây là trường hợp nào, cũng không biết mình phải ăn mặc thế nào mới không thất lễ.

– Không cần, cô chỉ cần theo tôi đi là được.

Nghe vậy Cố Thái Hồng nhẹ nhõm hơn, áp lực lập tức được giảm bớt.

Khi xe dừng lại trước Nhã Phong, Thịnh An quay đầu nói với Thích Vũ Mục:

– Chủ tịch, đến rồi.

Thích Vũ Mục gật dầu, cùng Cố Thái Hồng bước xuống xe.

Thịnh An thấy sếp dẫn chị Cố đi vào Nhã Phong, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Nhã Phong là studio tạo hình nổi tiếng ở thành phố Giang, sếp dẫn chị Cố đến hiển nhiên là muốn thay đổi phong cách của chị ấy, chắc để chọn trang phục cho bữa tiệc tối nay.

Đây là lần đầu tiên Thịnh An thấy Thích Vũ Mục phí tâm với một người phụ nữ như vậy, nhưng đối phương dù sao cũng là vợ sếp, mặc dù thời gian qua anh luôn cho rằng tình cảm vợ chồng họ không tốt, không ra dáng vợ chồng, hiện tại xem ra không phải vậy, anh phải thay đổi cách nghĩ rồi.

Là một trợ lý đặc biệt đã trải qua huấn luyện gặp nguy không loạn, Thịnh An mau chóng thu xếp tốt cảm xúc, bước xuống xe đi vào Nhã Phong, sẵn sàng đợi lệnh.

Samy và Thích Vũ Mục là người quen cũ, dựa theo ý thích của Thích Vũ Mục, cô ấy mau chóng định hình phong cách cho Cố Thái Hồng.

Khi Cố Thái Hồng lần nữa xuất hiện với bộ sườn xám trên người, trợ lý đặc biệt Thịnh An vừa nãy còn nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh tự nhiên bị ngạc nhiên quá đỗi mà há miệng không khép được, hoàn toàn quên béng đi tâm lý vừa được xây dựng ban nãy.

Đó là một chiếc sườn xám nền trắng in hình sứ Thanh Hoa, họa tiết bên trên là hoa u lan ứng dụng kỹ thuật loang màu nước, vô cùng phù hợp với khí chất của Cố Thái Hồng.

Không biết sao Thịnh An đột nhiên nhớ tới đoạn miêu tả trong một cuốn tiểu thuyết nào đó: “Chiếc khăn trắng in hình sứ thanh hoa, cây rong nước mềm mại, tiếng ca của người lái đò, mái chèo khua ánh đèn (phản chiếu dưới nước)…”

Gương mặt của Cố Thái Hồng không thuộc dạng đẹp sắc sảo, lại hiếm khi trang điểm, may mà cô khá ưa nhìn. Giờ đây dưới bàn tay phù phép của chuyên viên trang điểm, cả người cô trở nên cuốn hút, có một loại xinh đẹp thuần khiết đến cực hạn, khiến người đối diện không thể dời mắt.

Thấy sườn xám ngắn để lộ đôi chân thon dài, trong lòng Thích Vũ Mục tự nhiên khó chịu, có cảm giác không nên phối đồ ngắn như vậy cho cô, làm đau mắt anh.

Anh nhẹ nhàng đứng lên, nhìn Cố Thái Hồng nói:

– Đi thôi.

Samy và Thích Vũ Mục là chỗ thân quen, cười thầm tên này giả vờ làm mặt lạnh để che giấu đáy lòng mất bình tĩnh. Nhưng cô không lật tẩy, cười khẽ đưa mắt nhìn họ rời đi.

Điểm làm cô hài lòng nhất chính là búi tóc của Cố Thái Hồng, mái tóc Cố Thái Hồng đen nhánh như mực, rất hợp với kiểu tóc tiểu thư dịu dàng mang hơi hướng cổ xưa, nháy mắt cô như biến thành thục nữ cổ trang.

“Nóc nhà” của Thích Vũ Mục, quả nhiên ưu tú, hai người họ thật xứng đôi.

Lúc Thích Vũ Mục dẫn Cố Thái Hồng đến dạ tiệc, từ lúc bước vào cửa đã thu hút vô số cặp mắt nhìn họ.

Cố Thái Hồng đi bên cạnh Thích Vũ Mục, thực ra cô không quen mang giày cao gót, sợ mình trẹo chân sẽ làm trò cười cho thiên hạ.

Ngay lúc cô bước đi trong lo lắng, bàn tay anh đưa tới, kéo tay cô qua khoác vào cánh tay anh.

Lòng dạ Cố Thái Hồng như chú nai con, ngây ngốc đi theo anh, đây là lần đầu tiên, anh chủ động thân mật để cô khoác tay anh như vậy.

– Vũ Mục, giới thiệu cô gái xinh đẹp cạnh cậu đi nào- Đỗ Khâm đi tới, lạ lẫm nhìn Cố Thái Hồng, dù sao bên cạnh Thích Vũ Mục rất hiếm có phụ nữ.

– Vợ tôi, Cố Thái Hồng- Thích Vũ Mục đáp.

Đỗ Khâm ngạc nhiên nhìn họ.

– Vợ cậu? Ai da, ngưỡng mộ đã lâu- Giây sau, Đỗ Khâm lịch lãm bắt tay Cố Thái Hồng.

Cố Thái Hồng đành bị động tiếp nhận cái bắt tay của anh.

– Đỗ Khâm sống ở Mỹ, vừa về nước không lâu mà nói tiếng Trung sõi lắm- Thích Vũ Mục bên cạnh nhẹ giọng giới thiệu.

Thấy anh khá thân mật, Cố Thái Hồng phát hiện bên trong con người anh cũng rất dịu dàng, rất ôn hòa.

Sau khi Thích Vũ Mục hàn huyên vài câu với Đỗ Khâm, nhìn quanh bốn phía:

– Tiêu Phi đâu?

Tiêu Phi là bạn thân nhất của Thích Vũ Mục, cũng chính là chủ nhân bữa tiệc tối nay, với tính cách của Tiêu Phi, hẳn bây giờ đã ra tán gẫu rồi, nhưng giờ vẫn chưa thấy người.

Đỗ Khâm nhún vai cười cười:

– Đừng nói nữa, cậu ta đang lo sốt vó kìa, nghệ nhân diễn tấu đàn tranh vốn được mời từ trước đột nhiên không đến được, nhưng ông Phương đã đến, Tiêu Phi vì chiêu đãi ông ta mới mời nghệ nhân này. Giờ còn đang mắng người trong điện thoại kìa, chưa tìm được ai diễn thay.

Thích Vũ Mục chau mày:

– Không thể đắc tội ông Phương, hợp tác lần này của cậu ta, ông Phương là chủ đầu tư?

– Thì đúng rồi- Đỗ Khâm thở dài- Nhưng đột nhiên xảy ra sơ suất, mà người diễn tấu đàn tranh đâu có dễ tìm như đàn dương cầm.

– Để tôi nghĩ cách.

Thích Vũ Mục lấy điện thoại ra, đang định gọi cho bạn bè hỏi thăm, thì nghe thấy người bên cạnh nhẹ nhàng cất giọng:

– Xin lỗi, có phải mọi người đang tìm người diễn tấu đàn tranh không?

Anh ngạc nhiên quay sang nhìn Cố Thái Hồng đang nói.

Đỗ Khâm cười lên, đáp:

– Ừm, cô Thích có thể giúp một tay không?

Cố Thái Hồng hơi đỏ mặt, ánh mắt trong veo nhìn họ:

– Diễn tấu bình thường tôi có thể đảm nhiệm, tôi từng học qua, giấy chứng nhận đàn tranh là cấp mười.

– Cấp mười? Vậy là rất lợi hại, ban nhạc chuyên nghiệp do Tiêu Phi mời đến hình như cũng là cấp mười đó.

– Không thể so sánh như vậy, kinh nghiệm diễn tấu của tôi không phong phú lắm, không thể so với nhà diễn tấu chuyên nghiệp được- Cố Thái Hồng vội nói.

– Cô Thích đừng khiêm tốn quá, cô đợi chút, tôi tìm Tiêu Phi đến- Đỗ Khâm cười nói.

Sau khi Đỗ Khâm đi khỏi, Thích Vũ Mục chăm chú nhìn Cố Thái Hồng.

Cố Thái Hồng bị anh nhìn đến ngượng.

– Chuyện này… nếu có chỗ bất tiện, thì em không định gây thêm phiền phức cho anh.

– Tôi chưa từng nghe nói cô biết đánh đàn tranh- Giọng nói trầm ấm của Thích Vũ Mục làm tim Cố Thái Hồng rung động.

– Em để đàn ở nhà… Sau khi kết hôn, không có mang đến.

Giọng nói thỏ thẻ của cô làm Thích Vũ Mục thấy rất đáng yêu, anh bị cảm giác này làm giật mình, vô thức nghiêm túc hơn, khuôn mặt tuấn tú vì thế mà đanh lại.

Cố Thái Hồng lại tưởng anh đang giận.

Bầu không khí giữa họ có hơi khác thường, ngượng ngùng và yên lặng, cũng may lúc này Tiêu Phi và Đỗ Khâm đi tới.

Cố Thái Hồng từng gặp Tiêu Phi trong lễ cưới, người đàn ông cao mét chín, vui vẻ cởi mở, không cùng hệ với Thích Vũ Mục, nhưng hai người họ lại là bạn tốt nhất của nhau.

Thích Vũ Mục là nhà thiết kế trang sức, Tiêu Phi lại kinh doanh thời trang.

– Thái Hồng- Tiêu Phi làm như thân thiết nắm chặt tay của Cố Thái Hồng.

Một tiếng Thái Hồng làm Cố Thái Hồng ngơ ngác, Thích Vũ Mục thì trừng mắt liếc anh một cái.

Tiêu Phi nhạy bén nắm bắt phản ứng của hai người họ, cười thầm trong bụng.

– Nghe nói em biết đàn tranh à, đúng là đến cứu mạng anh rồi- Tiêu Phi tươi cười nói.

– Không biết ngài ấy thích khúc nhạc nào?- Cố Thái Hồng hỏi.

– Em theo anh, anh sẽ nói em biết- Tiêu Phi nhiệt tình chìa tay ra với cô, ý bảo cô khoác tay mình, anh quay đầu nhìn Thích Vũ Mục- Vũ Mục, mượn bà xã của cậu chút nhé.

Khi tiếng đàn tranh vang lên, Thích Vũ Mục đang cầm một ly Champagne, nghe Đỗ Khâm chậm rãi nói về chủ đề trang sức của quý sau.

Thích Vũ Mục nghe tiếng nhìn lại, trên sân khấu cao cao bên kia, Cố Thái Hồng ngồi ở đó. Cô mặc bộ sườn xám cổ điển, búi tóc dịu dàng trang nhã. Dáng ngồi đoan trang, không thấy rõ mặt, nhưng dù chỉ là nửa bên sườn mặt cũng đủ để người nhìn cảm nhận được sức hút của thục nữ.

Tiếng đàn ưu mỹ cao vút, mặc dù Thích Vũ Mục không am hiểu cho lắm, nhưng cảm thấy tâm trạng theo âm thanh đàn tranh mà trở nên bình yên, có một loại cảm giác nước chảy trên núi, thanh thoát tự tại âm ỉ mãi.

Anh nghe thấy Đỗ Khâm trầm trồ thán phục:

– Oa, chị dâu đàn hay thật!

Đỗ Khâm rất biết quan sát sắc mặt, lặng lẽ chỉ cho Thích Vũ Mục xem:

– Cậu nhìn bên kia kìa, ông Phương nghe đến mê mẩn rồi.

Thích Vũ Mục nhẹ nhàng nhấp miếng rượu, nhìn mỹ nhân trên sân khấu. Ánh mắt xa xăm của anh như chỉ nhìn mỗi Cố Thái Hồng, một khắc không rời.

Hai tay gãy dây đàn của Cố Thái Hồng linh hoạt ưu nhã, theo tiếng đàn dần đến đoạn kết, ông Phương đột nhiên cất tiếng ngâm thơ:

– Dục lan thang hề mộc phương, hoa thải y hề nhược anh. (Tắm nước lan a gội hương, mặc tươi sáng a y thường.)

Cố Thái Hồng nghe xong mỉm cười, thu tay lại, nhìn ông Phương, uyển chuyển đối:

– Linh liên quyền hề ký lưu, lạn chiêu chiêu hề vị ương. (Bóng uốn lượn a đã đến, sáng rực rỡ a vô cương.)

– Hay! Hay!- Mắt ông Phương lấp lánh nhìn cô, không khỏi vỗ tay khen ngợi.

Ai cũng nhìn ra ông Phương rất hài lòng.

Cố Thái Hồng từ sân khấu bước xuống, trò chuyện với ông Phương hồi lâu, đối phương mới bằng lòng thả người.

Tiêu Phi rất cảm kích Cố Thái Hồng, đích thân trả cô về bên cạnh Thích Vũ Mục.

Không lâu sau, Cố Thái Hồng liền bị mời rượu liên tục, tuy có Thích Vũ Mục đỡ, nhưng bất giác Cố Thái Hồng cũng uống hết một ly Champagne, cuối cùng Tiêu Phi và Đỗ Khâm mới chịu buông tha.

Sau khi hai người họ đi khỏi, Cố Thái Hồng bắt đầu thấy chóng mặt. Thích Vũ Mục đứng bên cạnh nhìn ra cô đã say, bèn nói:

– Ra ngoài hít thở không khí xíu không?

Cố Thái Hồng nhìn anh chằm chằm, ánh mắt trong veo xưa nay giờ trở nên mơ màng, càng nhìn Thích Vũ Mục trái tim càng đập nhanh.

Sau đó cô ngơ ngơ gật đầu, mỉm cười:

– Ừm.

Đây chính là dáng vẻ say rượu của cô? Thích Vũ Mục lơ đãng nghe tim mình lỗi nhịp, dùng sự im lặng để duy trì vẻ bình tĩnh của mình.

Anh vươn tay về phía cô, bàn tay mềm mại của Cố Thái Hồng đặt lên, sau đó toàn bộ trọng lượng cơ thể đổ dồn vào cánh tay anh, làm anh lảo đảo.

Chẳng trách người ta thường nói tuyệt đối đừng nên cho phụ nữ uống rượu.

Xem ra là có căn cứ hết.

– Xuất phát!- Cố Thái Hồng uống say lại có một mặt hoạt bát thế này, Thích Vũ Mục ngơ ngác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio