Trạch Thiên Ký

chương 245: ngoài chu viên có mưa gió đến (p3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chu Lạc không có nhìn phía Trần Trường Sinh, mà là nhìn đỉnh núi tuyết cao sau cánh rừng, xõa tóc dài trên vai và một luồng đang thiêu đốt Tuyết Phong ở nơi xa, một loại cảm giác vô cùng cuồng dã cho người ta.

- Mai Lý Sa già nên hồ đồ rồi? Không ngờ cho một đứa bé như ngươi làm viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện.

Nghe những lời này, ngoài rừng trở nên an tĩnh hơn, rất nhiều người nhìn phía Trần Trường Sinh, trong ánh mắt tràn đầy đủ các loại cảm xúc, có thông cảm thương hại, hiển nhiên cũng có giễu cợt và vui sướng khi người gặp họa.

Mặc dù có công lao và thành tích đêm đó kêu gọi ánh sao của Thiên Thư Lăng, nhưng Trần Trường Sinh dù sao mới mười lăm tuổi, tuổi như thế đã làm viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, trong lúc nhất thời không biết rước lấy nhiều ít ý kiến bàn luận và chỉ trích của thế gian, chẳng qua không có người nào dám đề xuất nghi ngờ đối với quyết định của Giáo Hoàng đại nhân ở trường hợp công khai.

Chu Lạc tuy là Bát Phương Phong Vũ, cũng không tiện khiêu chiến ý chí của Giáo Hoàng đại nhân ở trước công chúng, cho nên người hắn nói là Mai Lý Sa, đương nhiên ai cũng biết người hắn thật sự muốn nói là ai.

Mai Lý Sa là đại chủ giáo Giáo Xu Xứ, một trong sáu quốc giáo đứng đầu, và thân phận địa vị của Chu Lạc gần như ngang nhau, hai câu nói của Chu Lạc mang vẻ châm biếm, chưa nói tới khiêu khích quốc giáo, cũng không phải ức hiếp yếu đuối.

Tân Giáo Sĩ đi tới bên cạnh Trần Trường Sinh, nhẹ giọng nói mấy câu. Trần Trường Sinh thế mới hiểu biết, Chu Lạc làm gia chủ thế gia thứ hai của Quận Thiên Lương, tự mấy trăm năm trước, liền cùng Trần thị hoàng tộc Quận Thiên Lương nảy sinh tương cận tương thân. Bởi vì Thánh Hậu đương triều chấp chính, trấn áp hoàng tộc, vị cao thủ tuyệt thế này từ trước đến nay quan hệ ác liệt cùng kinh đô, cũng cực kỳ lãnh đạm cùng Ly Cung, ngược lại cực kỳ thân cận cùng thế lực đại biểu quốc giáo cũ của Mai Lý Sa, cùng Mai Lý Sa lại là bằng hữu lâu năm. Theo đạo lý mà nói, hắn hẳn là có thêm chút quan tâm đối với Trần Trường Sinh.

Vì sao vị cao thủ tuyệt thế này xảy ra làm khó dễ chính mình?

Trần Trường Sinh rất nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút, mới hiểu được người Chu Lạc châm biếm chính là giáo chủ đại nhân, cũng không phải mình, bất kể tuổi tác vẫn là sức mạnh phận hậu bối, ở trong mắt Chu Lạc, hắn đương nhiên chính là tiểu hài tử.

Ở trong mắt thế nhân, Quốc Giáo Học Viện sớm đã suy bại, Trần Trường Sinh làm viện trưởng này, cũng chỉ là đồ có kỳ danh, trong ngôi học viện không thấy ở chỗ sâu ngõ Bách Hoa kia hiện tại chỉ có ba hai tên học sinh? Nhưng đối với cao nhân tiền bối Chu Lạc này tới nói, giá trị của Quốc Giáo Học Viện cho dù không như thế, nhớ năm đó dưới sự lãnh đạo của vị viện trưởng kia ở Quốc Giáo Học Viện thật có thể nói là náo nhiệt vô hạn, mặc dù là mấy năm gần đây Ly Sơn Kiếm Tông cũng không thể hoàn toàn bằng được, đang nghĩ một ngôi học viện như vậy không ngờ để một thiếu niên Trần Trường Sinh như vậy làm viện trưởng, Chu Lạc hiển nhiên sẽ có chút bùi ngùi hoặc là cảm xúc nói không thoải mái. Đại nhân vật giống hắn như vậy, tự nhiên cũng không ngờ đến, chính mình thuận miệng một câu, sẽ mang đến nhiều áp lực cho Trần Trường Sinh, sẽ cho những chờ mong của quần chúng mang đến như thế nào.

Ngoài rừng ban đêm một vùng yên tĩnh, mọi người nhìn Trần Trường Sinh, muốn biết hắn sẽ trả lời thế nào sự nghi ngờ Chu Lạc, hoặc đùa cợt hoặc thương hại, người lo lắng hắn rất ít. Đúng lúc này, Trần Trường Sinh nhớ tới thời điểm Đại Triều Thí ban bảng, Giáo Hoàng đại nhân nói qua câu nói kia với chính mình —— cúi đầu, mới có thể nhận được quán quân.

Vì thế hắn hơi hơi khom người, sau đó cúi đầu.

Hắn lại tiến hành thi lễ về hướng Chu Lạc ở dưới nhà tranh, không nói gì, xoay người đi trở về xe ngựa.

Đây là cái gì? Đây là coi thường? Giữa lúc lại xảy ra có hơi xôn xao, nghĩ thầm rằng Trần Trường Sinh lần này chỉ sợ phải đắc tội Chu Lạc rồi, mọi người đều biết, trong tất cả cao thủ đỉnh cao ở đại lục, tính tình của Chu Lạc nghiêm nghị lạnh lùng nhất, hắn sẽ làm thế nào giáo huấn Trần Trường Sinh?

Vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Chu Lạc vẫn chưa tức giận, cũng không có nói gì nữa, dùng hai ngón tay nhặt túi rượu lên tiến đến bên môi hớp một cái dài, sau đó nhìn trên núi ngôi sao dần dần lộ ra trầm mặc không nói.

Câu nói kia hắn là nói với Ly Cung đấy, là nói với Mai Lý Sa đấy, cũng là nói với Giáo Hoàng đại nhân đấy, là muốn biểu đạt rõ ràng ý bất mãn của mình, nhưng duy chỉ không phải nói với Trần Trường Sinh đấy.

Trần Trường Sinh đương nhiên không cần trả lời.

Không trả lời, đó là câu trả lời tốt nhất.

Tân Giáo Sĩ xoa xoa mồ hôi trán, nhìn Trần Trường Sinh hạ giọng nói nói:

- Vào thành nghỉ tạm?

Trần Trường Sinh lắc đầu, nói:

- Không vào Thành Hán Thu, liền ở trên xe chờ xem.

Nhìn một đêm khá dài, khơi gợi quá khứ không sợ hãi, ánh nắng ban mai đến, lần lượt có người không ngừng tiến đến từ trên đường chính, càng nhiều người thì đang lúc đuổi tới trong thành Hán Thu.

Mai Lý Sa dưới bảo vệ xung quanh của hơn mười vị giáo sĩ đến trình diện. Trần Trường Sinh mới biết được hoá ra người năm nay chủ trì mở ra Chu Viên cũng chính là lão nhân gia ông ta, chỉ có điều không biết ông ta là đến đây lúc nào, vì sao không đi cùng đoàn người đồng đạo của mình, những người tu đạo của học viện tông phái khác nhìn vị giáo chủ đại nhân này, phản ứng không giống nhau, có người nghĩ đêm qua Chu Lạc nói câu nói kia, trong vô thức nhìn xuống phía nhà tranh.

Gió nhẹ nồng nàn hương xuân xuyên qua trong ngoài căn nhà tranh, mang theo tay áo nhẹ nhàng màu bạc , Chu Lạc nhắm mắt lại, nửa người dựa vào bên lan can, dường như đã say đến chết rồi, không muốn tỉnh lại.

Mai Lý Sa nhìn bên kia, cười lắc lắc đầu, sau đó ra hiệu bắt đầu nghi thức vào vườn.

Cách mỗi mười năm, Chu Viên mở ra một lần, thời gian bắt đầu vườn là trăm ngày, sau trăm ngày, tất cả mọi người nhất định phải rời khỏi, bằng không sẽ bị dòng không gian biến hóa trực tiếp xé thành mảnh nhỏ trong Chu Viên, đây là rất nhiều năm trước, đã được chứng minh luật thép mấy lần rồi. Trong Chu Viên có thể kế thừa Chu Độc Phu, cũng có rất nhiều cao thủ kế thừa năm đó từng thua ở dưới tay hắn, đây cũng là sự thật đã được chứng minh rồi.

Tiến vào Chu Viên có thể nói là thám hiểm, cũng có thể nói là luyện thí, thế giới loài người vì thế định ra quy tắc vô cùng đơn giản, bất kể là ai ở trong Chu Viên nhặt được bảo vật hoặc là công pháp gì, chỉ cần có thể thành công mang ra Chu Viên, như vậy thì thuộc sở hữu cho người tu hành ở nơi tông phái hoặc học viện đó, ở trong Chu Viên có thể cướp đoạt lẫn nhau, ngoại trừ nghiêm cấm giết chết đối thủ cạnh tranh, không hạn chế sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào.

Năm đó đã từng có người hoài nghi qua, quy tắc như vậy có thể quá mức tàn khốc đẫm máu hay không, nhận được sự nhờ vả của Thiên Cơ Các định ra quy tắc giải thích, nếu không thể đối mặt ảm đạm gặp phải cùng máu tươi đầm đìa ở trong Chu Viên, tương lai đối mặt cao thủ Ma tộc ác nghiệt hiếu sát, cuối cùng cũng chết, như vậy chẳng phải lãng phí tài nguyên chăng?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio