Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

chương 65: thần bếp a ngưu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có tiền thì dễ giải quyết, có quyền thế lại càng dễ giải quyết, vừa có tiền vừa có quyền thì giải quyết vô cùng dễ dàng. Dưới một đống giải thưởng của Huyền Nguyệt sơn trang, Lâm tể tướng và Tứ vương gia, tổng cộng vài vạn lượng vàng cho người đoạt danh hiệu đệ nhất thần bếp của Lang quốc, bố cáo vừa ra, trong ba ngày này, người đến phủ tể tướng báo danh đông như chảy hội, tất cả những đầu bếp trứ danh khắp trong thiên hạ đều hằm hè xắn tay áo quyết tranh đấu bằng được cả danh lẫn lợi về tay mình.

Cổ lão bá nhận được tin bồ câu đưa đến từ mỗ hồ liền lập tức đóng gói đến, vừa buông hành lý xuống đã bận rộn với công việc ghi danh, đương nhiên là cùng làm việc với ông còn có ông bác ma cà rồng vừa nhìn đã không vừa mắt nhau. Trước chưa cần nói giữa các vị kì phùng địch thủ này luôn có thành kiến với nhau mà xét đến nguyên tắc trung thành tận tâm của bọn họ vì hạnh phúc trăm năm của chủ tử nhà mình đã suýt chút nữa động thủ động cước. Nếu không vì giữ thể diện cho chủ tử nhà mình, hai vị Vi Bức công tử và Thiết Thủ Thiên Diện năm đó uy chấn giang hồ đã xảy ra một trận long tranh hổ đấu.

Quy định được nêu ra bởi hai vị quản gia siêu cấp nghiêm ngặt:

. Không chọn người diện mạo dữ tợn, nguyên nhân vì sợ sẽ dọa mất chủ mẫu tương lai Nha Nha nhà mình, từ đó có thể phản hiệu quả.

. Không chọn người to béo, nguyên nhân bởi tiểu thư Nha Nha nếu gặp phải những vật phì nộn đều không ngừng nôn mửa.

. Không chọn người diện mạo quá tuấn tú, haha, nguyên nhân hả, đương nhiên bởi lo kẻ đó sáng tối giáp mặt với tiểu thư Nha Nha sẽ khiến chủ tử nhà mình nộ khí công tâm.

Đối mặt với yêu cầu tuyển chọn hà khắc cực điểm, không ít người gần đạt rồi lại bị loại, tiếng kêu thán vang trời dậy đất, nếu không phải sợ tứ vương gia đem một đội cấm vệ quân đến trấn áp, hơn nữa còn có hệ thống cao thủ ngầm của Huyền Nguyệt sơn trang, đa phần đã muốn làm một trận thị uy chất vấn phản đối ầm ĩ điều lệ tuyển chọn không công bằng.

Trải qua hàng loạt tầng sàng lọc nghiêm ngặt, lại thông qua vòng loại bán kết cam go, đến trận chung kết cũng chỉ còn lại vỏn vẹn ba người.

Tới ngày vạn người đều chú ý này, trong hậu viện rộng lớn của phủ tể tướng đã diễn ra trận đại chiến oanh liệt.

Tuyển thủ thứ nhất: danh xưng thần xào Giang Nam, không nói đến việc chỉ với một phương pháp xào đã thành danh, quan trọng hơn là món ăn trình bày đẹp như một bức tranh phong cảnh không gì sánh được. Hơn nữa vị đầu bếp này không bị bụng mỡ ục ịch, diện mạo cũng không dữ dằn ác độc khó coi. Mỗ lang liếc mắt về phía quản gia nhà mình đầy tán thưởng, trong lòng vô cùng hài lòng.

Tuyển thủ thứ hai: Là đầu bếp của Mãn Giang lâu tiếng tăm lừng lẫy kinh thành, danh xưng là Tiếu Táo Quân. Nghe đồn chỉ cần ăn món ăn của ông thì ngày nào cũng vui vẻ thoải mái, cười ha hả thỏa chí. Nhìn nam nhân trung niên nhân hậu thành thật, lại không có gì đặc biệt, diện mạo không hào hoa mỹ miều càng khiến cho mỗ hồ yên tâm cười với vẻ ưu nhã.

Tuyển thủ số ba: Nghe nói là danh thủ từ nước khác đến, đã từng đi qua nhiều đất nước, am hiểu sâu sắc tinh túy ẩm thực mỗi nước, cũng được coi là ứng cử viên sáng giá cho cuộc chiến này. Thế nhưng lạ ở chỗ thời gian tranh tài sắp đến nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng người đó đâu.

Ta lả người mềm nhũn trên chiếc ghế, mấy ngày chỉ ăn cháo loãng khiến đầu óc ta quay cuồng chỉ nhìn thấy toàn trăng với sao, hi vọng ba vị đầu bếp phi phàm kia không phụ sự mong đợi của mọi người, có thể làm nên chuyện.

Mọi người ở đây đều không nhịn được bắt đầu khe khẽ bàn tán, cuối cùng vị tuyển thủ thứ ba cũng chịu lộ mặt.

“Lang Phúc, hắn là ai vậy?” Nhìn một thanh niên tuấn tú tao nhã đang ôm quyền vấn an, đôi mắt hẹp dài của Lang Minh Thần híp lại nhìn hắn từ đầu xuống chân rồi từ chân lên đầu, sau đó mới có hơi không bình thường hỏi quản gia Lang Phúc: “Sao lại chọn hắn?”

“Chuyện này, tiểu nhân không hề chọn người này!” Lang Phúc như chợt bừng tỉnh: “Tiểu nhân tuyệt đối chưa gặp qua người này.”

“Đúng đúng!” Bị đôi mắt lạnh như băng của mỗ hồ đảo qua, Cổ Ba quản gia cũng lập tức biện hộ cho mình: “Tiểu nhân cũng dám khẳn định người này là giả mạo.”

“Aiyo, vị tiểu ca này thật vô cùng tuấn tú.” Tuy đã đến tuổi trung niên nhưng Lâu Phán Phán vẫn bắn mị nhãn xoèn xoẹt về thân thể cường tráng cao lớn kia.

“Ừm, diện mạo đoan chính, nhưng không biết tài nấu nướng của người trẻ tuổi này thế nào?” Bà mợ khuê các đoan trang nhìn về phía hắn cười rất ôn nhu: “Ngươi tên là gì?”

“Tại hạ là Tăng A Ngưu.” Hắn không kiêu ngạo cũng không thấp kém hơi hành lễ: “Bởi vì gia sư có việc không thể đến được nên đành phải phái ta đến thi đấu.” Đôi mắt khẽ trùng xuống khi nhìn thấy búp bê nhỏ đã gầy đến trơ xương, trong mắt liền xẹt qua những tia đầy yêu thương: “Tại hạ cũng biết như vậy là không hợp quy củ, thế nhưng bản thân thật lòng mong muốn được thử một lần, dùng tài nghệ của mình giúp tiểu thư có thể khôi phục lại khẩu vị.”

“Ừm, hóa ra là vậy.” Bà ngoại phúc hậu hài lòng nhìn chàng thanh niên lễ phép kia: “Ừm, không chỉ có diện mạo tốt mà tính tình cũng được, Nha Nha, cháu thấy thế nào? Có đồng ý để hắn tham gia không?”

“Vâng!” Ta vô lực mở mắt rồi lại gục xuống ghế, đầu óc choáng váng nên chỉ nhìn thấy thấp thoáng một dáng người hoàn hảo, nếu mấy vị mỹ nhân Lâm gia đã hết lời khen ngợi như vậy hẳn cũng không phải tầm thường: “Cứ do bà quyết định đi.”

Hung hằng lườm nguýt quả bí đao héo đang nhắm mắt thở hổn hển, một sói một hồ lại nhìn tên A Ngưu đang ung dung kia với ý thù hằn hiểm độc, sau đó hai bên trao nhau một cái nhìn đầy hàm ý, cuối cùng lại rơi vào trạng thái suy tư im lặng.

“Vật nhỏ, còn chống đỡ được không? Có cần dựa vào người bản vương ngủ một chút không?” Nhìn khuôn mặt phấn hồng phúng phính trước đây giờ trắng bệch, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu cũng nhợt nhạt không ít, Lang Minh Thần hận không thể chính mình chịu khổ thay nàng.

“Không sao~~”Ta yếu ớt cố đáp lại một câu, nhìn sắc mặt mỗ lang cũng mệt mỏi không kém mình: “Vương gia thân thể cũng không được tốt, cần chú ý đến mình nhiều hơn.”

“Tiểu Nha Nha, nào, để sư phụ ôm sẽ thấy thoải mái hơn.” Không để ý đến cái xua tay phản đối của ta, mỗ hồ mạnh mẽ bế ta ngồi trên đùi, nàn tay to nhẹ nhàng vỗ về: “Có thấy đỡ hơn không?”

“Ưm…” Ta vô lực mặc kệ mỗ hồ danh chính ngôn thuận ăn đậu hũ, mắt nhìn thấy mấy người kia đã bắt tay nấu nướng thì cũng không chống đỡ được nữa mà rơi vào mê man.

“Cổ Nguyệt Lan, nàng có sao không?”

“Không có việc gì, chỉ là mệt quá nên thiếp ngủ thôi.”

“Vật nhỏ này thật khiến cho người ta đau lòng.” Bàn tay to khẽ nắm vuốt ve bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng thở dài: “Lúc nào nàng mới có thể hoạt bát đáng yêu, tròn trịa mê người như trước đây?”

“Hừm, đừng sờ nữa, để nàng ấy ngủ yên đi.” Lúc này Cổ Nguyệt Lan vô cùng hối hận, tự trách mình nếu không ép nàng ăn thì đâu đến mức thành như vậy.

Lo lắng nhìn nữ tử trong lòng bạch y nam nhân, Tăng A Ngưu tuổi trẻ đầy hứa hẹn càng nhanh tay tăng thêm tốc độ.

“Nha Nha, thức ăn nấu xong rồi, mau tỉnh lại đi.” Ôn nhu khẽ gọi bên tai, thấy thiên hạ trong lòng vẫn chưa tỉnh, Cổ Nguyệt lan nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Tiểu đồ nhi, vẫn chưa tỉnh ngủ sao?”

“Vật nhỏ, nếu không tỉnh dậy bản vương sẽ hôn nàng đó.” Trong giọng nói chứa đầy dục vọng, mỗ lang chỉ hận không thể hôn trộm nàng một cái.

“Ưm…” Ta mông lung mở mắt lại lấy tay dụi dụi, nhìn mỹ thực trên bàn như một bức tranh thác nước đổ từ trên núi xuống, cái mũi nhỏ khẽ chun lại, mím môi rồi mới yếu ớt lên tiếng: “Mùi vị không ngon, ta không muốn ăn.”

Nhìn người do quản gia nhà mình tỉ mỉ lựa chọn bị loại, Lang Minh Thần đương nhiên không hài lòng nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười tao nhã, dùng sự nhẫn nại nhất cuộc đời mình nói: “Tiểu yêu tinh, không thử qua sao biết không ngon?”

“Hic~~~Ta không muốn ăn.” Đồ ăn không ngon, tâm tình cũng không tốt, bình thường ta vốn ít làm nũng lần này lại ẻo lả phản đối: “Sắc lang xấu xa, ngươi ép ta ăn ta sẽ không để ý đến ngươi.”

“Được được, không ăn thì không ăn.” Bị thanh âm nũng nịu làm cho mềm nhũn, sự kiên quyết của Lang Minh Thần tiêu đi một nửa, cố gắng đè nén móng sói đang ngứa ngáy muốn làm bậy, nói với giọng đầy yêu chiều: “Nếu vật nhỏ không thích thì không ăn cũng được.”

“Nào, Nha Nha.” Móng vuốt hồ ly khẽ vỗ nhẹ lên đầu ta, bưng một đĩa đầy thịt đủ màu đủ vị để đến trước mặt ta, rồi lại gắp một miếng thịt lên: “Thử cái này xem.”

“Ụa~~” Cảm giác khó chịu trào lên, ta không nghe theo mà rúc đầu vào ngực hắn, giọng nói đầy hờn giận: “Nha Nha không muốn ăn.”

“Nàng rốt cuộc muốn ăn cái gì?” Hồ ly trắng cố nén tức giận, bị mỗ Nha mấy ngày nay không ăn không uống làm cho tinh thần căng thẳng, không còn ưu nhã nổi nữa, hung hăng đặt thân thể trong lòng mình xuống ghế, đôi mắt bích lục mang đầy lửa giận: “Vương Nha Nha, nàng nói cho ta, phải là vật gì nàng mới chịu ăn hả?”

“…” Nước mắt bắt đầu trào lên, ta cố nén không khóc, nhìn thẳng vào đôi mắt lục bích đang nổi bão kia, hồ ly xấu xa độc ác, Vương Nha Nha ta ghét ngươi.

“Tiểu thư Nha Nha, có muốn thử qua món này không?” Một giọng nói ấm áp như dòng nước thanh tĩnh nhã nhặn vang lên bên tai, đặt trước mặt ta là một bát canh suông bình thường, vài miếng hoa cúc bồng bềnh, sóng sánh tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.

“Đây là cái gì?” Hít sâu một hơi, không hề có mùi thịt đáng ghét, cũng không có cảm giác ngấy mỡ, hương thơm thanh đạm phảng phất khiến ta có cảm giác muốn nếm thử, bàn tay nhỏ bé khẽ lắc lắc ống tay áo của mỗ hồ vẫn đang tức giận: “Sư phụ, Nha Nha muốn nếm thử?”

“Hừ~~ Muốn ăn thì tự mình động thủ.” Đôi mắt ma mị của hồ ly như thể lơ đãng xẹt qua Tăng A Ngưu, tên nam nhân với vẻ mặt tươi cười chân thành kia nhìn thế nào cũng thấy quen mắt, tuy rằng dung mạo không giống, màu mắt cũng khác, khí chất lại càng bất đồng nhưng dự cảm trong lòng lại muốn khẳng định chính là hắn.

“Huhu~~” Hồ ly xấu xa, biết rõ ta ngay một ngón tay cũng không nhấc lên nổi lại còn muốn làm khó ta.

“Vật nhỏ, đừng lo, để bản vương đút cho nàng.” Mỗ sói vô cùng kích động đút một thìa canh cho ta rồi lại ân cần hỏi: “Thế nào? Có ngon không?”

“Ừm~~ rất ngon~~” đôi mắt mở to đầy thỏa mãn, cái lưỡi nhỏ khẽ liếm liếm môi: “Thực sự rất ngon, ta muốn ăn nữa.”

“Hừ~~ Nhìn vẻ tham ăn của nàng kìa!!” Mỗ hồ cười đầy bất đắc dĩ, chủ động giành lại quyền đút canh: “Để sư phụ đút cho nàng!”

“Đây rốt cuộc là loại canh gì?” Sau khi uống hết bát canh vào bụng, vừa để mỗ hồ tùy ý lau giúp ta cái miệng nhỏ nhắn, vừa hỏi vị đầu bếp trung hậu thành thật: “Vì sao lại có thể ngon như vậy?”

“Canh này được nấu bằng quả thiên niên tuyết liên, vị rất ngon, lại có tác dụng tốt. Thân thể tiểu thư bị suy nhược, chỉ cần chậm rãi điều trị, chứng bệnh chán ăn nhất định sẽ khỏi hẳn.”

“Thiên niên tuyết liên? Không phải thánh vật vô cùng trân quý của Bắc quốc sao? Sao ngươi lại có được?” Trong mắt Lanh Minh Thần mang theo đầy vẻ hoài nghi, nỗi băn khoăn trong lòng càng lúc càng dâng trào.

“Đây là được Hoàng đế Bắc quốc tặng cho gia sư?” Trong giọng nói mang theo đầy vẻ thản nhiên, không chút gợn sóng sợ hãi.

“Ưm~~” Nhìn sắc mặt âm u khó đoán của hồ ly, ta giật nhẹ ống tay áo hắn, nói nhỏ: “Sư phụ, ta có thể lưu huynh ấy lại được không?” Trong giọng nói cố hết sức mềm mại thăm dò: “Có được hay không?”

“Được!!” Cắn răng nhìn ta đầy tức giận: “Nha Nha nói được sao ta dám nói không được, nhưng sau này nếu phát sinh chuyện gì, đồ nhi đừng hối hận là được.”

“Vâng, sư phụ thật tốt~” Ta nở nụ cười thật tươi, ăn no lại thấy buồn ngủ: “Ta mệt rồi.”

“Hừ~~ đúng là ham ăn lười làm.” Cho dù trong lòng không thích nhưng nhìn khuôn mặt người trong lòng đã có chút huyết sắc, mỗ lang cũng đành phải chịu.

Đại chiến đầu bếp, Tăng A Ngưu tuổi trẻ tài cao đầy hứa hẹn đã giành chiến thắng nhưng hắn cự tuyệt hàng vạn lượng vàng cùng danh hiệu đệ nhất đầu bếp Lang quốc, tự nguyện ở lại phủ tể tướng làm một tiểu đầu bếp vô danh…

P/s: Mợ Nha Nha bị bệnh nhớ giai chứ bệnh giề:. Hố hố, mình đọc đến cái tên Tăng A Ngưu mà cười lăn lộn, chuẩn bị chào đón Xuân Hoa muội muội lên sàn nhé mn

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio