Sau khi những người khác đã đi ngủ, anh em nhà Bedwyn cùng vợ chồng mình vẫn ngồi lại phòng khách - ngoại trừ Wulfric đã rút về thư viện, lãnh thổ của riêng anh.
“Em ước gì lúc này Wulf ở đây với chúng ta,” Morgan cất lời.
“Điều phi thường nhất đã xảy ra, anh ấy ở lại cả buổi tối cho đến khi mọi người về phòng mà không hề viện ra cớ nào để lủi đi.” Freyja nhận xét. “Ừm, anh nghĩ anh ấy sẽ ở lại,” Rannulf thêm vào, anh đang nằm dài trên sàn, đầu gối trên lòng Judith, “sau khi đã mời khách đầy nhà như thế. Có ai biết tại sao anh ấy lại mời nhà Elrick, nhà Renable và những người khác không? Anh chẳng thù ghét gì họ, nhưng họ hoàn toàn chẳng phải kiểu người Wulf hay giao du đúng không?”
“Wulf cũng có kiểu người thích giao du à?” Alleyne hỏi.
“Có lẽ giờ đây anh ấy đang tạ ơn trời vì đã mời khách đầy nhà, chứ không phải chỉ có mỗi gia đình ta,” Aidan ngồi vào cái ghế to cạnh Eve và đặt một cánh tay lên vai vợ mình. “Rõ là cô Rochester đang cố làm bà mai. Không biết chúng ta nên cảm thấy thương tiếc cho ai đây - Amy Hutchinson hay Wulf?”
“Anh ấy sẽ ăn tươi nuốt sống cô ta vào bữa sáng ngay sau lễ cưới,” Freyja nói với vẻ khinh thường.
“Josh, đến đây và giúp em tháo mấy cái lông vũ ngớ ngẩn này ra khỏi tóc với. Chúng rối bù cả rồi.”
“Free, em nên nói ‘vui lòng đến đây’,” Rannulf nói với Freyja.
“Em không cần trừng mắt với anh, em yêu,” Joshua cười nhăn nhở với Freyja khi anh ngồi trên tay cái ghế cô đang ngồi và gỡ tay cô ra khỏi mấy cái lông vũ trước khi xử lý chúng. “Anh không phải là người vừa chỉ trích lối ăn nói của em đâu nhé.”
“Có lẽ,” Eve gợi ý, “chúng ta nên làm gì đó để Amy khỏi giáp mặt với Wulfric và ngược lại.”
“Cô Rochester sẽ chống trả với mọi vũ khí cô ấy có. Cô ấy quyết tâm ghép hai người với nhau mà.”
Alleyne nhận xét.
“Em nghĩ Wulfric là đối thủ ngang tài ngang sức với bà cô dữ dằn của chúng ta. Việc chúng ta thảo luận để tìm ra cách giúp anh ấy chẳng phải là vô ích sao?” Gervase cất lời, anh đang ngồi trên cái ghế đặt trước lò sưởi, lưng quay vào tường.
Đa số anh chị vợ của Gervase cười đồng tình.
“Những gì chúng ta cần làm,”
Morgan cau mày, “là tìm ra được một phương án - một ai khác cho Amy hoặc một người khác cho Wulf.”
“Anh không nghĩ Mowbury là ứng cử viên thích hợp,” Aidan nhận xét. “Anh chưa từng thấy ai có đầu óc mơ màng giống anh ta. Anh dám chắc anh ta còn chẳng nhận ra sự tồn tại của cô gái ấy nữa. Em trai anh ta thì thấp hơn cô gái cả cái đầu - lại chỉ là con thứ, rõ là không phù hợp với những tiêu chuẩn của cô Rochester.”
“Chừng đó chưa đủ để kết luận Mowbury không phải là ứng cử viên thích hợp.” Judith chỉ ra.
“Anh ta gầy nhom và hói,” Freyja xổ thẳng, “và chắc chắn là không hợp với những tiêu chuẩn của Amy.”
“Như thế phải là Wulf rồi. Chúng ta phải tìm ai đó cho anh ấy.” Morgan kểt luận.
“Em yêu, việc ấy chẳng khác nào dã tràng xe cát.” Gervase trìu mến nói với Morgan.
“Và dường như phu nhân Derrick là ứng cử viên duy nhất thích hợp.” Freyja đề xuất.
Tất cả cùng im bặt trong một chốc.
Rồi Joshua cười khùng khục, cầm trên tay cái lông vũ cuối cùng mà anh vừa tháo khỏi tóc Freyja. “Em sẽ trả cả một gia tài để được chứng kiến cảnh Wulfric vớt cô ấy lên khỏi hồ Serpentine, rồi đưa cô ấy về nhà bằng ngựa của anh ấy. Em dám cá là anh ấy chẳng vui vẻ chút nào.”
“Trưa nay cô ấy cũng có một màn xuất hiện thật ngoạn mục. Mắt cô Rochester như sắp rớt ra ngoài ấy.” Aidan thêm vào.
“Em cứ sợ Wulfric sẽ làm cô ấy đông cứng vì hoảng hốt,” Morgan nhận xét, “nhưng cô ấy chẳng bận tâm phải không? Cô ấy trông có vẻ hoảng sợ, nhưng lại chú tâm vào việc giúp đứa trẻ thay vì lưu tâm đến việc nhún gối. Sau đó cô ấy đã chào hỏi chúng ta bằng những lời nồng nhiệt nhất.”
“Nên thán phục sự gan dạ của cô ấy,” Freyja cất lời. “Joshua từng nói chúng ta trông rất kinh khủng khi đứng với nhau thành hàng. Anh ấy nói nhìn chúng ta đáng sợ như một tiểu đội hành quyết dù chẳng có súng hay máu me.”
“Phu nhân Derrick thật sự là người rất vui vẻ. Cô ấy chuyện trò rất sinh động và hết sức hài hước.” Alleyne nói.
“Cô ấy còn lâu mới là mẫu người Wulf thích,” Freyja nhận xét, lùa một tay vào tóc sau khi những cọng lông vũ đã được gỡ ra và nhăn mặt vì nó rối bù. “Mọi người có tưởng tượng được cảnh anh ấy sẽ chấp nhận kết đôi với cô ấy không, kể cả khi chỉ có thể chọn lựa giữa Amy và cô ấy?”
Hầu hết mọi người đều cười khi hình dung ra cảnh đó.
“Dù vậy, tối nay anh ấy cũng trò chuyện một lúc với phu nhân Derrick đấy, Free,” Rannulf chỉ ra, “và rõ ràng là anh ấy cao chạy xa bay khỏi Amy - hay nói đúng hơn là cô Rochester.”
“Anh ấy sẽ không làm thế nữa đâu,” Freyja nói. “Không, chúng ta phải tìm ai khác cho anh ấy.”
“Không còn ứng cử viên nào nữa đâu, Free,” Morgan thêm vào, “trừ khi bá tước Redfield mời khách đến Alvesley, và có lẽ em họ của Lauren cũng ở đó.”
“Tiểu thư Muir à?” Rannulf nói. “Trước đây anh cũng thích Lauren, nhưng rồi anh gặp Jude và quên luôn sự tồn tại của cô ấy.” Anh ngửa đầu và cười toe toét với Judith.
Judith xô đầu anh ra.
“Em không chắc phu nhân Derrick không hợp với Wulfric,” đột nhiên Rachel cất lời. “Cô ấy là góa phụ và không thua Wulf nhiều tuổi như Amy. Em thấy cô ấy xinh đẹp, dù ăn mặc chẳng hợp thời trang chút nào. Và ắt hẳn tất cả chúng ta đều thấy cô ấy thật sống động, cách cư xử thật nồng hậu, lúc nào cũng tươi cười. Có khi sự rạng rỡ của cô ấy là những gì Wulfric cần cũng nên.”
“Wulf sao?” Rannulf ngây ra nhìn Rachel. Những người khác cũng thế. “Wulfric là người rất tình cảm. Anh ấy chỉ cần ai đó giúp anh ấy thể hiện nó ra ngoài thôi.” Rachel nói tiếp.
Rannulf cười vang và Joshua lại cười khùng khục.
Alleyne đến ngồi cạnh Rachel, cầm tay cô lên và đan ngón tay họ vào nhau.
“Rachel có một niềm tin lạ lùng về Wulf kể từ lần đầu tiên cô ấy gặp Wulf.”
“Em là người duy nhất quan sát khuôn mặt anh ấy vào lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy Alleyne sau nhiều tháng tin là Alleyne đã chết. Mọi người chỉ thấy anh ấy hối hả băng qua những bậc tam cấp trong lễ cưới Morgan và ôm thật chặt Alleyne. Còn em nhìn khuôn mặt anh ấy. Nếu em nghe ai đó nói Wulfric là một người lạnh lùng, không cảm xúc, em sẽ tranh cãi đến cùng với họ.” Rachel “Và sự phẫn nộ của Rachel rất khủng khiếp.” Alleyne nâng đôi tay đan vào nhau của họ lên rồi hôn lên tay cô.
“Hoan hô, Rachel!” Freyja kêu lên. “Em luôn ngưỡng mộ bất cứ ai đủ dũng khí chống lại những người nhà Bedwyn.”
“Chị hoàn toàn đúng đấy, Rachel!” Morgan reo lên. “Trước đây em chưa bao giờ nói với ai điều này ngoại trừ Gervase. Em thấy làm thế giống như phản bội, nhưng giờ em phải thừa nhận là khi ấy em thật sự choáng váng. Sau lễ truy điệu của Alleyne vì chúng ta nghĩ anh ấy đã chết, em đi đến thư viện ở dinh thự Bedwyn nhằm tìm một nơi yên tĩnh để tự nguôi ngoai. Wulf cũng ở đó, may là anh ấy không nhìn thấy em. Lúc đó anh ấy đang đứng khóc trước lò sưởi.”
Một khoảnh khắc im lặng kinh hoàng, nói đúng hơn là bối rối.
“Em yêu, nếu Wulfric biết em đang kể một chuyện kinh khủng như thế về anh ấy thì em sẽ không được chào đón ở đây đâu.” Gervase nói với Morgan.
“Tất nhiên Wulfric là người tình cảm,” Eve nói. “Anh ấy luôn tạo điều kiện cho Aidan và chị gần gũi, yêu thương nhau dù bọn chị đã có gia đình riêng. Và chị tin là anh ấy cũng làm thế với Freyja và Joshua, Rannulf và Judith. Thật dễ khi nói anh ấy làm thế vì tên tuổi và danh dự của gia đình, nhưng chị tin là anh ấy thật sự quan tâm đến hạnh phúc của chúng ta. Và có lý nào khác ngoài tình cảm yêu thương đã mang anh ấy đến tận Oxfordshire để chắc là chị không mất Davy và Becky khi anh họ chị bắt mất chúng từ tay chị chứ? Nhưng có thật em nghĩ phu nhân Derrick là người phụ nữ có thể phá tan hàng rào phòng ngự của Wulfric không, Rachel?”
Freyja khịt khịt mũi, đột nhiên nói.
“Tất nhiên rồi. Em không hiểu sao tất cả chúng ta không nhìn ra điều đó sớm hơn nhỉ? Chẳng phải anh ấy là khách của phu nhân Renable hè năm ngoái sao? Có lẽ lúc đó phu nhân Derrick cũng ở đấy. Rồi còn vụ Wulf hạ cố cứu nguy cho cô ấy khỏi thảm họa ở hồ Serpentine khi mà có vô số người sẵn lòng giúp cô ấy nếu Wulf không làm nữa chứ. Chẳng giống anh ấy chút nào khi tự biến mình thành đề tài cho người khác bàn tán và cười nhạo. Và tại sao anh ấy lại mời gia đình cô ấy lưu lại đây vào Lễ Phục Sinh trong khi tất cả chúng ta đều biết anh ấy chẳng thân thiết với người nào, có lẽ ngoại trừ ngài Mowbury? Tại sao anh ấy lại mời chúng ta đến đây? Chỉ có chúng ta mới thường tự mời nhau mà?”
“Em đang nói là...” Alleyne cất lời. “Và tại sao,” Freyja tiếp tục, huơ huơ một tay, “trưa nay anh ấy lại bắt chúng ta sắp thành hàng trong sảnh khi mà chỉ có chiếc xe ngựa của nhà Renable đang tiến vào chứ? Tất cả chúng ta đều bị đánh lừa rồi.”
“Quỷ tha ma bắt,” Alleyne nhận xét.
“Em phải nói là trí tưởng tượng của phụ nữ thật phong phú. Họ nhảy cóc từ A đến D mà không hề đi qua B và C. Chị tin là Wulf đang để ý phu nhân Derrick sao, Free?”
“Có vẻ như vậy,” Rachel trả lời, cô xoay sang nhìn cậu.
“Vậy thì,” Aidan nhanh nhảu nói, “anh nghĩ tất cả chúng ta đều đồng ý là cần phải chặn ý tưởng tệ hại của cô Rochester về việc kết đôi Amy Hutchinson và Wulf lại - vì lợi ích của cả hai người bọn họ. Tiếp đó, cần phải để phu nhân Derrick xuất hiện nhiều hơn trước mắt anh ấy. Và nếu Wulf phải lòng cô ấy - dù anh nghĩ là có gì đó còn hơn thế - thì anh rất sẵn lòng mua cho Eve váy áo mới để tham dự lễ cưới.”
“Em đã chuyện trò với những người nhà Bedwyn,” Joshua lên tiếng, “và biết rõ nhà Bedwyn luôn làm ngược với lời khuyên của người khác - vì thế em nghĩ chúng ta cứ để mặc họ thôi. Em thấy chẳng có gì đáng buồn cười hơn việc một toán Bedwyn đầy thiện chí cùng lập mưu để cứu nguy cho Wulfric - Bewcastle, lạy Chúa - khỏi một hôn phối chẳng có triển vọng chỉ để ném anh ấy vào một cuộc hôn nhân khác thậm chí còn ít triển vọng hơn.”
“Đó cũng là những gì em nghĩ.” Gervase cười vang.
“Buồn cười sao?” Freyja kiêu căng hỏi. “Anh bảo bọn em là những kẻ buồn cười sao, Joshua? Và em nghĩ như vậy là hay ho lắm sao, Gervase?”
Aidan đứng dậy.
“Anh nghĩ là đã đến lúc tất cả chúng ta nên đi nghỉ. Thứ duy nhất đáng báo động hơn việc mai mối cho những Bedwyn là những Bedwyn cãi nhau. Rồi những nắm đấm sẽ bay ra, mà hai hay ba phụ nữ sẵn sàng làm thế.”
“Hai hay...” Freyja đứng phắt dậy, mắt tóe lửa.
Nhưng Aidan đưa một tay lên ra hiệu im lặng. Khi muốn, anh có thể tỏ ra dễ sợ như Wulfric, và còn hơn thế vì anh có thêm vẻ uy quyền của một đại úy kỵ binh lão luyện.
“Freyja, em biết rất rõ là trong bất cứ trận chiến nào, em luôn là người đầu tiên tung ra nắm đấm. Giờ thì hãy đi ngủ, rồi chúng ta xem ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra. Anh đoán là Wulf sẽ dễ dàng đánh bại cô Rochester và tránh phu nhân Derrick chỉ bằng việc nhướng chân mày mà không cần bất cứ sự hỗ trợ nào khác của chúng ta.” Nói rồi anh đưa tay ra để Eve khoác.
“Vài người cứ phải ra tối hậu thư nhỉ,” Freyja hếch đầu lên.
Rannulf và Alleyne nhìn nhau rồi quay sang Freyja, môi mím chặt. Joshua cười xếch đến mang tai, vòng một tay quanh eo Freyja.
Trong khi những thành viên gia tộc Bedwyn đang bàn luận trong phòng khách, thì Hermione ngồi trên giường của Christine. Chị chồng đuổi kịp nàng trên cầu thang khi họ đi về phòng và rồi hết sức tự nhiên vào phòng nàng.
Christine cảnh giác nhìn Hermione và mời chị ấy ngồi trong khi nàng hạ mình xuống mép giường.
“Ồ,” Hermione thốt lên, nhìn quanh, “phòng này đẹp quá. Ắt hẳn đây là căn phòng rộng nhất và có cái giường ngủ lớn nhất lâu đài.” Christine không biết điều đó. Nàng tưởng mọi phòng đều giống nhau. Nhưng Hermione không nói thêm lời nào về chủ đề đó. Chị ấy ngồi xuống ghế và nhìn nàng chằm chằm. “Christine, Basil và chị đã trao đổi và thắc mắc về lời mời này. Chúng ta chỉ quen sơ công tước, và ngài ấy chưa bao giờ mời khách lưu lại lâu đài Lindsey. Tại sao lại mời chúng ta chứ? Đúng là công tước có mối giao hảo với Hector, và dù Hector đã mời công tước đến Schofield hè năm ngoái, nhưng Melanie và Bertie chẳng thân quen với ngài ấy nhiều hơn chúng ta. Không - chị và Basil đều đi đến kết luận rằng em chính là lý do mà chúng ta được mời đến đây.”
“Em ư?” Christine hỏi lại.
“Dường như điều đó thật lạ và không thể tin được. Chị nghĩ - và Basil cũng đồng ý với chị - là công tước say mê em.”
Christine cắn chặt môi dưới.
“Rõ ràng là nữ hầu tước Rochester có kế hoạch khác cho ngài ấy, và tầm ảnh hưởng của bà ấy rất đáng kể. Em biết là gia đình công tước sẽ không bao giờ tán thành một hôn phối không môn đăng hộ đối như thế này. Cả Bewcastle cũng thế. Nếu ngài ấy có say mê em, thì đó cũng là qua đường thôi.”
“Vậy là chị đang cố cảnh báo em đừng nên quá hy vọng chứ gì?”
Chân mày chị dâu nàng nhíu lại.
“Chị đang yêu cầu em đừng biến mình - hay chúng ta thành trò cười. Em sẽ không bao giờ trở thành nữ công tước Bewcastle đâu - ý nghĩ đó thật nực cười. Nếu em định sử dụng những mánh khóe thường dùng của em, thì nữ hầu tước cùng các em trai, em gái của công tước sẽ nhận ra tham vọng của em ngay, và sự nhục nhã đó sẽ ảnh hưởng đến anh chị.”
“Những mánh khóe thường dùng của em?” Christine thấy máu nàng như đông lại.
“Giả vờ bị ngã khỏi cây khi có mặt công tước,” Hermione nói tiếp bằng giọng chua cay. “Giả vờ ngẫu nhiên trượt xuống hồ Serpentine khi công tước vừa cưỡi ngựa ngang qua. Ngồi dưới hàng cây kim tước khi công tước đi dạo ở đó. Vờ tỏ ra hết sức đau đớn khi Hector chỉ giẫm phải chân em và không quay lại phòng khiêu vũ trong cả tiếng đồng hồ. Cùng lúc đó em còn thu hút sự ngưỡng mộ của hầu hết mọi quý ông tại bữa tiệc tại gia. Thậm chí bá tước Kitredge còn cầu hôn em ở London. Nhưng chị nghe nói là em đã từ chối. Tại sao lại làm vợ một bá tước trong khi em nghĩ em có thể trở thành nữ công tước cơ chứ?”
“Em nghĩ tốt hơn chị nên bước ra khỏi phòng em, Hermione.”
Chị dâu nàng đứng lên và đi ra khỏi phòng mà không nói lời nào. Nhưng mọi việc luôn diễn ra như thế, Christine đột nhiên nghĩ - ít nhất là từ vài năm trước khi Oscar mất cho đến bây giờ. Họ luôn tránh nói thẳng với nhau.
“Đợi đã!” Nàng gọi và Hermione ngoái nhìn lại qua vai.
Christine đứng dậy khỏi giường và đi đến cửa sổ. Nàng vén rèm cửa, nhưng tất nhiên chẳng có gì ngoài đó ngoài những giọt mưa phùn đậu trên ô kính cửa sổ và bóng đêm.
“Trước đây, đã có lúc chị thích những thảm họa mà em thường xuyên gặp phải. Chị nói với em rằng xã hội thượng lưu thích em, bất chấp những trò cười em gây ra. Chị bảo em rằng tiếng cười rất tốt cho tâm hồn và xã hội thượng lưu. Chị cũng nói với em rằng em có một món quà rất quý giá - đó là phụ nữ thích em, còn đàn ông không chỉ thích mà còn ngưỡng mộ em bởi vì họ cảm thấy an toàn với một phụ nữ đã có chồng. Oscar yêu em và em yêu anh ấy, và chúng ta thật sự là một gia đình hạnh phúc. Chị bảo em là đứa em gái mà chị không bao giờ có nhưng luôn mong muốn. Chị là người chị gái mà em cần, thay cho những người chị ruột thịt ở xa. Cái gì đã thay đổi mọi thứ vậy? Chưa bao giờ em hiểu. Nó giống như một cơn ác mộng mà em không thể thức dậy để xua đi. Đột nhiên tất cả những lầm lỗi dù vô ý của em làm chị xấu hổ và nhục nhã. Thình lình mọi người đàn ông em chuyện trò, khiêu vũ hay cười đều trở thành nạn nhân trò đùa tán tỉnh của em. Và thậm chí không chỉ là tán tỉnh lăng nhăng, đột nhiên em có vô số người tình bí mật. Tại sao mọi chuyện lại thay đổi như thế?” Hermione vẫn nhìn nàng qua vai. Một khắc im lặng ngắn ngủi.
“Christine, chị nghĩ là em đã mệt mỏi với Oscar. Em nhận ra mình có thể quyến rũ những con cá lớn hơn. Em chẳng còn cảm giác với cậu ấy - hay với chúng tôi.”
Christine chớp mắt ngăn lại dòng nước mắt.
“Em luôn yêu Oscar, kể cả những năm cuối cùng khi anh ấy trở nên khó chịu, bắt đầu bài bạc rồi thua hết gia sản, em chưa bao giờ hết quan tâm anh ấy. Em là vợ anh ấy. Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phản bội anh ấy.”
“Thôi, chị muốn tin em, Christine. Nhưng chúng ta đều biết đó là lời nói dối. Nếu chúng là thật thì chắc Oscar đã không phải chết.”
“Em không thể tin là em bị buộc tội trong cái chết của anh ấy. Lúc đó em đã cầu xin chị hãy hỏi Justin sự thật. Tại sao chị không làm thế? Justin có thể xác nhận sự trong sạch của em.”
“Tất nhiên chúng tôi đã hỏi Justin,” Hermione mệt mỏi nói. “Và dĩ nhiên là cậu ấy xác nhận sự vô tội của em - hết lần này đến lần khác và hết sức căm phẫn trước việc chúng tôi nghi ngờ em. Nhưng chẳng phải cậu ấy luôn ủng hộ em sao? Bất kể ra sao, Justin luôn là người bênh vực cho em, phủ nhận mọi lời buộc tội. Justin luôn yêu em, Christine. Cậu ấy thà lừa cả quỷ sứ chứ không chịu để bất cứ ai nghi ngờ em.”
“Em hiểu, và vì vậy mà em có tội. Hành động bênh vực của Justin đã khiến em bị như thế. Justin đáng thương. Nỗ lực bảo vệ em của Justin luôn có tác dụng ngược với mong muốn của anh ấy. Vậy thì chị cứ tin những gì chị muốn tin. Nhưng lần này chị có thể yên tâm là em không đến đây với tham vọng trở thành nữ công tước Bewcastle. Em đã từ chối vị trí đó và sẽ lại khước từ nếu được đề nghị lần nữa. Có lẽ em còn sáng suốt hơn chị và Basil vì em biết nếu mình trở thành nữ công tước thì sẽ chỉ đem đến bất hạnh - cho tất cả chúng ta. Lúc này em chỉ muốn quay về nhà và trở lại với cuộc sống như gần ba năm qua thôi.”
“Christine,” đột nhiên đôi mắt Hermione ngân ngấn lệ. “Giờ chị muốn tin vào thiện ý của em. Cả chị và Oscar đều muốn thế. Dù sao em cũng là vợ góa của Oscar.”
Christine gật đầu. Dường như chẳng còn gì để nói. Nàng nghĩ có vẻ như hòa bình vừa được thiết lập lại. Hermione im lặng rời khỏi phòng nàng, để lại một Christine mệt mỏi cố chợp mắt một chút dù lạ giường, lạ nhà, trong khi những lời Hermione cùng trận cãi vã giữa nàng và công tước cứ ong ong trong đầu nàng.