Là người nhà của Mạnh Tư Duy- đồng chí nữ duy nhất trong đội hình sự của phân cục Trung Ninh kiêm người được mọi người yêu quý, nói Bùi Thầm là một nửa cảnh sát cũng không sai, trừ việc ở trong cuộc thi bật hack nên đang gây thù chuốc oán khắp nơi, sự tồn tại ngày thường của anh cũng rất cao.
Gần đây mấy người Mạnh Tư Duy đang nhận một vụ án, kẻ tình nghi dính líu đến thẩm mỹ viện kinh doanh trái với quy định, âm thầm tổ chức băng nhóm xã hội đen đe dọa bắt chẹt người bị hại, sau nhiều lần kiểm tra đã thu hút sự chú ý của cảnh sát nên bắt đầu lập án điều tra.
Căn cứ vào điều tra, người chủ đứng sau thẩm mỹ viện kia là một người phụ nữ họ Vương bốn mươi bảy tuổi, đã ly dị, tên đầy đủ là Vương Lệ Mai, được người giang hồ gọi là "chị Vương", trong tay cũng có chút thế lực.
Tiến triển của vụ án tập trung vào người phụ nữ họ Vương này, gần đây cảnh sát tập trung vào chứng cứ phạm tội của cô ta, nhưng người phụ nữ họ Vương kia có tính cảnh giác rất cao, Mạnh Tư Duy lấy lý do muốn tham khảo ý kiến phẫu thuật thẩm mỹ để vào viện thẩm mỹ mấy lần vẫn không có kết quả, hơn nữa dường như còn vì đi nhiều quá nên người bên trong thẩm mỹ viện kia đã bắt đầu nghi ngờ.
Phân cục Trung Ninh, văn phòng đội hình sự.
Tài liệu chi tiết và ảnh chụp của Vương Lệ Mai được chiếu lên màn hình tivi, phương án Mạnh Tư Duy mượn danh nghĩa đi phẫu thuật thẩm mỹ để trà trộn vào không có hiệu quả nên tất cả mọi người đều ngồi một chỗ nghiên cứu tiến trình chi tiết của vụ án, bọn họ nhất định phải nắm giữ chứng cứ mang tính then chốt nhất mới có thể xin giấy bắt giữ.
Cao Dũng đột nhiên chú ý đến thông tin cảnh sát hiện có, trong hành trình thường ngày, Vương Lệ Mai rất thích đến một câu lạc bộ.
"Câu lạc bộ Hoàn Mỹ kia làm gì?" Cao Dũng dùng bút chỉ vào một mục trong các thông tin điều tra về hành trình đi lại của Vương Lệ Mai hỏi: "Tháng trước cô ta đi chỗ đó bảy lần, bình quân mỗi tuần đều đi một đến hai lần."
"Câu lạc bộ Hoàn Mỹ..." Hướng Chính Phi phụ trách điều tra chuyện này, cậu ấy có chút không tự nhiên cúi đầu giải thích: "Câu lạc bộ Hoàn Mỹ là một câu lạc bộ giải trí có chi phí khá cao, còn được gọi là câu lạc bộ dành cho phú bà, đặc điểm chính là nhân viên phục vụ bên trong đều là nam thanh niên, câu lạc bộ chỉ tiếp khách nữ, bên trong có rất nhiều người mẫu nam chỉ "bán nghệ chứ không bán thân"."
Hướng Chính Phi nói xong thì mất tự nhiên sờ cổ: "Vương Lệ Mai này hình như luôn đến chỗ này vào buổi tối."
"Nghe nói cô ta nuôi hai tình nhân khoảng hai mươi tuổi ở bên ngoài, hai tình nhân nam này còn tranh giành tình cảm đến mức đánh nhau."
Mọi người: "..."
Mạnh Tư Duy nghe xong thì nhíu mày, ngòi bút đang ghi chép cũng dừng lại một chút.
Tất cả mọi người đột nhiên im lặng, không biết là do vụ án thiếu chứng cứ quan trọng hay do sở thích đặc biệt này của Vương Lệ Mai, sau đó giống như lại đột nhiên tìm được điểm đột phá của vụ án thẩm mỹ viện mà bọn họ không vào được này.
Hướng Chính Phi vừa nói xong bỗng nhiên cảm giác được từng ánh mắt nhìn qua chỗ mình.
Rõ ràng là phòng kín nhưng không hiểu sao sau lưng cậu ấy vẫn cảm thấy lạnh lẽo, sau đó không nhịn được mà rùng mình một cái.
...
Đồng chí Hướng Chính Phi, chàng trai như ánh nắng trẻ tuổi nhất trong đội, được trao tặng một nhiệm vụ vừa quang vinh vừa gian khổ, đó là vào trong thẩm mỹ viện của Vương Lệ Mai tìm chứng cứ phạm tội của thẩm mỹ viện.
Đêm đó, trong giờ tăng ca ở văn phòng phân cục Trung Ninh.
Bành Bân giả thành người đại diện của người mẫu nam trên Wechat, gửi ảnh chụp của Hướng Chính Phi cho đàn em của Vương Lệ Mai, một đám người đều ngồi mong chờ kết quả.
Chỉ có một mình Hướng Chính Phi yên lặng co rút ngồi một góc ở sô pha, vẻ mặt muốn u oán bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Cuối cùng đối phương cũng hiển thị đang nhập chữ.
Bành Bân lập tức gọi: "Đến rồi đến rồi."
Tất cả mọi người nghe thấy đều lập tức lại gần điện thoại liên lạc: "Trả lời thế nào?"
Sau đó tất cả mọi người đều chụm đầu lại một chỗ, thấy trên điện thoại di động, đàn em của Vương Lệ Mai trả lời: [Chị Vương nói không được.]
Dường như đối phương vẫn rất tức giận: [Tôi nói này, các anh có hiểu không vậy, chất lượng người mẫu tệ đến mức này rồi sao?]
[Dạng như thế này cũng dám đưa đến trước mặt chị Vương sao?]
[Lãng phí thời gian.]
Bành Bân: "..."
Mọi người: "..."
Sau đó Hướng Chính Phi đang rụt người ở một góc chờ kết quả bị người khác đập cho một cái vào lưng:
"Đừng có uốn éo nữa."
"Chị Vương người ta không có coi trọng cậu."
Hướng Chính Phi:?
"..."
Đột nhiên tâm trạng trở nên phức tạp.
Hình như không phải vui, cũng không phải buồn.
Chỉ có mình Cao Dũng là nhíu mày, có vẻ anh ấy rất không muốn phương pháp này lại trở nên vô dụng như vậy.
Bành Bân để điện thoại di động xuống, đề nghị với Cao Dũng: "Hay là chúng ta đổi người khác rồi thử lại lần nữa?"
Cao Dũng nhìn một vòng quanh văn phòng, sau đó lại lấy một tờ danh sách có ảnh cảnh sát trong đội từ trên kệ ra, đặt xuống trước mặt Bành Bân.
"Cậu nói xem ai phù hợp?"
Sau đó Bành Bân cũng bắt đầu trầm mặc.
Hướng Chính Phi là người nhìn được nhất trong đội bọn họ, vừa rồi ảnh chụp gửi qua bên đó của cậu ấy còn dùng qua mười tám filter chỉnh sửa và photoshop, rõ ràng đủ tiêu chuẩn là một hotboy nổi tiếng trên mạng.
Tất nhiên đây không phải nói những người lớn hơn trong đội bọn họ không đẹp trai, ít nhất Bành Bân tự cho là mình đẹp trai, chủ yếu là khẩu vị của chị Vương này, lại còn yêu cầu từ hai lăm tuổi trở xuống.
Bành Bân nhìn Hướng Chính Phi không được chị Vương chọn trúng muốn nói gì đó lại thôi.
Hướng Chính Phi đột nhiên có cảm giác nằm không cũng trúng đạn đến nhức cả trứng.
Không trách cậu ấy được.
Cao Dũng theo thói quen vừa đi vừa cắn móng tay trong văn phòng, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Bành Bân lại đề nghị: "Hay là tùy tiện gửi ảnh của một người nào đó trên mạng đi? Chỉ cần cô ta đồng ý cho người ta qua là được, ngày mai vẫn là Tiểu Hướng sang đó."
Chủ yếu là bọn họ muốn có sự đồng ý vào trong thẩm mỹ viện, về vấn đề người và ảnh chụp không giống nhau thì giải thích do kĩ thuật photoshop quá tốt là được.
Nhưng Bành Bân nói xong mới ý thức cách này không dùng được, Vương Lệ Mai không ngốc, nghe nói trong tay cô ta có rất nhiều người nổi tiếng trên mạng, tìm bừa một người trên mạng quá nguy hiểm, chỉ cần không chú ý một chút sẽ bị phát hiện đó là ảnh giả.
Cao Dũng yên lặng suy nghĩ, sau đó bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Tư Duy chưa từng phát biểu gì trong tối nay.
Mạnh Tư Duy đột nhiên đối mặt với ánh mắt của Cao Dũng.
Cô khó khăn nuốt nước bọt, phát hiện hình như mình và Cao Dũng đang có cùng một suy nghĩ.
...
Ảnh chụp Bùi Thầm trong điện thoại Mạnh Tư Duy không có quá nhiều, đa số đều là ảnh chụp chung của hai người.
Bùi Thầm không thích chụp ảnh, chỉ có lúc chụp với Mạnh Tư Duy mới chủ động nhìn ống kính.
Nhưng dù sao cũng là ông xã của mình, nếu muốn tìm ảnh thì vẫn có thể tìm được.
Mạnh Tư Duy gửi số ảnh ít ỏi mà cô chụp về cuộc sống hằng ngày của Bùi Thầm cho Bành Bân.
"Hơn hai mươi lăm tuổi rồi, liệu có được không?" Trong lòng cô có chút không chắc chắn, hỏi.
Sau khi Bành Bân nhận được ảnh, lúc đầu anh ấy vốn muốn chỉnh sửa một chút giống lúc nãy, vừa xem ảnh xong thì phát hiện căn bản những bức ảnh này không có chỗ nào cần anh ấy chỉnh sửa.
Người so với người đã đủ làm người ta tức chết rồi, ngay đến cả lông mi của người trong hình cũng quá đẹp luôn.
Bành Bân: "Thử một chút."
"Giả mười tám tuổi không được nhưng anh cảm thấy giả hai tư tuổi thì không thành vấn đề."
Bành Bân gửi hình Mạnh Tư Duy mới gửi cho đàn em của Vương Lệ Mai.
[Anh trai, vừa rồi thật xin lỗi anh, anh nhìn người này đi, đây là người mẫu mới bên chúng em, hàng cực phẩm mới đến, hai mươi tư tuổi, cao m, cơ bụng sáu múi, có thể để chị Vương nhìn thử xem thế nào.]
Mạnh Tư Duy nhìn nội dung giới thiệu mà giật mình đến mức lông mày dựng lên.
Bành Bân gửi tin nhắn xong cảm thấy chắc vẫn giống như trước, phải đợi một lúc mới có tin nhắn trả lời, kết quả anh ấy vừa để điện thoại xuống thì đã nhận được tin nhắn mới.
Đối phương trực tiếp nhắn tin lại, nhanh gọn đến mức như một người khác hoàn toàn ban nãy: [Chọn người này.]
[Tiền không là vấn đề, ngày mai cho cậu ta đến.]
[Chị Vương nói tối mai sẽ đi gặp một khách hàng, chỉ định để cậu ta tiếp đón.]
Mọi người: "..."
...
Nửa tháng sau, bản tin thời sự của đài truyền hình thành phố C đưa tin đội hình sự phân cục Trung Ninh đã thành công phá vụ án liên quan đến băng nhóm xã hội đen của thẩm mỹ viện, hơn mười tội phạm tình nghi đã bị bắt ngay tại chỗ, bao gồm cả người cầm đầu Vương Lệ Mai.
Trong bản tin của đài truyền hình còn tiết lộ trong quá trình phá án, một anh trai cảnh sát hình sự đã nằm vùng bên trong thẩm mỹ viện, nằm gai nếm mật, thu thập được chứng cứ phạm pháp mấu chốt trong quá trình kinh doanh thẩm mỹ viện, vậy nên mới có thể đưa những kẻ phạm tội ra công lý.
Trong nhà, Bùi Thầm xem tin tức, bên cạnh là Mạnh Tư Duy đang chơi điện thoại.
Anh hơi nhíu mày: "Vụ án thẩm mỹ viện phá được rồi?"
"Sao không nói cho anh?"
"Hả?" Mạnh Tư Duy bị hỏi thì ngẩng đầu nhìn qua tivi, sau đó lại nhìn người đàn ông bên cạnh.
Trước kia mỗi lần cô xử lý vụ án gì, tiến độ như thế nào đều sẽ nói qua cho Bùi Thầm nghe, sau đó nghe ý kiến và góc nhìn của anh.
Lần này sở dĩ không nói...
Mạnh Tư Duy không biết có nên nói với Bùi Thầm rằng thật ra có thể phá được vụ án này còn có một phần công lao của anh.
Nói đúng ra là có một phần công lao ảnh chụp của anh.
Bọn họ phá vụ án này rất kịch tính, ngày hôm sau Hướng Chính Phi đeo khẩu trang, thành công chui được vào thẩm mỹ viện, giả mạo cậu ấy là vị đứng đầu cơ bụng sáu múi trong tấm ảnh mà chị Vương coi trọng tối qua, chị Vương dẫn cậu ấy đi gặp khách hàng, cậu ấy nhăn nhăn nhó nhó không bỏ khẩu trang xuống, mãi đến khi chị Vương uống nhiều quá cưỡng ép cậu ấy lấy khẩu trang xuống mới phát hiện con hàng này không giống trong ảnh chút nào.
Lúc ấy, sau khi tháo khẩu trang xuống, Hướng Chính Phi thừa nhận ảnh của mình là ảnh ảo, ảnh cho cô ta xem là ảnh đã photoshop, nghĩ thầm cùng lắm thì bị đuổi ra ngoài, dù sao chứng cứ của mấy người tôi cũng cầm được rồi, đuổi thì đuổi thôi, kết quả chị Vương uống say bắt đầu nhượng bộ, có đẹp hay không cũng không quan trọng, nam là được, không quan tâm người có giống ảnh hay không, nghe nói trong quá trình lôi lôi kéo kéo này Hướng Chính Phi suýt chút nữa phải hi sinh sắc thịt.
Trong lúc Mạnh Tư Duy đang mâu thuẫn thì Bùi Thầm đã hơi nâng mày, đột nhiên hỏi: "Ảnh của anh dùng tốt chứ?"
Mạnh Tư Duy nghe xong lập tức nhìn sang.
Vẻ mặt của Bùi Thầm nói cho cô rằng anh đã biết lâu rồi.
Mạnh Tư Duy: "..."
Nếu đã biết thì không thể lừa gạt được, cô cười làm hoà một cái, để điện thoại di động xuống, dùng cả tay cả chân bò qua ngồi lên đùi Bùi Thầm.
Mạnh Tư Duy nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông: "Còn không phải vì anh đẹp trai sao?"
"Ngụy trang thành một người cao m, cơ bụng sáu múi, hai mươi tư tuổi mà không khó khăn chút nào." Cô nhớ lại lời giới thiệu lúc đó của Bành Bân, bổ sung: "Để ở câu lạc bộ cho phú bà còn có thể làm người đứng đầu đó."
Bùi Thầm: "..."
Anh "hừ" nhẹ một tiếng, ôm lấy Mạnh Tư Duy trước mặt mình.
Thân là người nhà của cảnh sát Mạnh thì nên toàn lực phối hợp, anh cũng không keo kiệt đến nỗi dùng một tấm hình của mình sẽ nổi giận.
Mạnh Tư Duy biết Bùi Thầm không quá để ý đến chuyện phía sau, cô sờ cổ áo bộ đồ ở nhà của anh, quyết định nói đến vấn đề khác.
"Thật ra lúc đó em nghĩ rằng..." Vẻ mặt của cô rất nghiêm túc: "Nếu chị Vương kia đã coi trọng ảnh của anh thì có cần thật sự nhờ anh qua đó nằm gai nếm mật một chút không."
"Nhưng em lập tức phủ định suy nghĩ đó." Ngón trỏ của Mạnh Tư Duy đặt lên ngực Bùi Thầm, vẻ mặt lo lắng lẩm bẩm: "Lỡ như sang đó rồi thật sự bị người ta chiếm hời thì sao?"
"Em còn chưa chiếm đủ đâu."
- -------------------