Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa

chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lăng Kỳ Ý sao có thể giả nữ, càng không thể bỗng dưng biến thành cô bạn gái nhỏ của Tần Thuật Dương. Cậu chợt nhận ra hình như mình đang chữa lợn lành thành lợn què, bởi vậy tức tốc tìm cách cứu vãn.

Tần Thuật Dương nhìn cậu vội vàng đoạt lại điện thoại, lo lắng cậu lại làm chuyện kỳ quái: “Cậu muốn làm gì?”

“Tôi tìm người giúp xóa bài đăng!”

“Xóa xong thì sao?” Tần Thuật Dương thật sự không thể hiểu nổi mạch não của cậu, “Cậu có biết người lớn thường nói gì không?”

“Nói gì?”

“Giấu đầu hở đuôi”. Tần Thuật Dương nhíu mày, “Cậu xem bãi chiến trường mà cậu bày ra đi. Xóa bài đăng thì dễ thôi, nhưng xóa xong thì mọi tội vạ tôi đều phải gánh hết”.

Chỉ trong vài phút, bài đăng của Lăng Kỳ Ý đã có mười mấy trang phản hồi. Nhìn xuống tràng giang đại hải các kiểu bình luận, cậu sững sờ hỏi nam sinh trước mặt: ” Tần Thuật Dương… Vậy giờ phải làm sao?”

“Hay cậu tìm một cô bạn gái thật mang về đây đi?”

Đương nhiên, Tần Thuật Dương không thể không nổi quạu trừng mắt trước mấy lời nhảm nhí này.

✧✧✧

“Cái đệch! Tôi đang đọc cái gì thế này?!”

“Bạn gái?! Tần Thuật Dương thực sự có bạn gái?!”

“Trời! Đất! Thiên! Địa! Ơi! Không phải mấy ngày trước, các chị em suy luận xúc tích lắm cơ mà. Nào là Tần Thuật Dương nhất định còn độc thân, rồi còn có quan hệ rất tốt với bạn cùng phòng?! Sao đột nhiên giờ lại xuất hiện một cô bạn gái?!”

“Tình huống gì vậy, tình huống gì vậy! Lão học tỷ đây còn chưa kịp quay lại trường liếc nhìn học đệ một cái mà! Sao đột nhiên lại sấm sét giữa trời quang thế này?!”

“Tôi hiểu rồi, hóa ra tất cả chỉ là mộng tưởng của tôi thôi. Trai đẹp không bao giờ dừng lại chờ tôi”.

“Thiện tai thiện tai, may là tôi xưa nay chưa từng nổi lòng tham. Tôi chỉ đơn thuần muốn ngắm nhìn các soái ca cho bổ mắt thôi”.

“Tôi cũng vậy! Soái ca chỉ để lén lút thưởng ngoạn từ xa! Càng cố tìm hiểu sẽ càng cảm thấy người ta chưa chắc đã hợp với tiêu chuẩn của bạn!”

“Cười chết, xem ra việc buổi sáng mọi người ào tới vây xem thật sự ảnh hưởng đến cậu ấy”.

“Thực sự tôi cũng là bị khác kéo đi xem, đúng lúc Tần Thuật Dương chạy ngang qua. Cái sắc mặt ấy—— ui chao, mọi người không biết khủng bố đến mức nào đâu”.

“Nếu vậy có nghĩa là tính tình Tần Thuật Dương không tốt lắm?”

“Xin đấy, nhận xét thì cũng phải xem hoàn cảnh chứ? Gặp phải tình huống như lúc ban sáng, ai mà chẳng thấy khó chịu đi?”

“Đúng vậy, cậu ấy cũng đâu phải là khỉ, bị chỉ trỏ nhìn ngó như vậy nhịn sao nổi”.

“Nào nào các chị em, nghe tôi nói này! Mọi người đừng mất giá như vậy! Cứ như chưa từng thấy đàn ông ấy! Nếu soái ca đã có bạn gái! Thì chúng ta đừng quấy rầy cậu ấy nữa!”

“Đồng ý, peace & love (bình an & tràn ngập yêu thương)“.

“Tôi có phải là người duy nhất cảm thấy ID của bạn gái anh ấy rất ngọt không?”

“Cục cưng của Dương Dương, mịa, đớn quá!”

“Ái chà, Tần Thuật Dương vừa nhìn đã biết không phải kiểu bạn trai ấm áp, nhưng bạn gái vẫn ngọt ngào như vậy nha QAQ!”

✧✧✧

Lăng Kỳ Ý vốn định ra oai thể hiện, không ngờ lại tự quăng mình ngã dập mông một trận. Dưới ánh mắt đăm đăm của Tần Thuật Dương, cơn buồn ngủ buổi trưa cứ thế mất sạch.

“Xin lỗi mà…” Lăng Kỳ Ý rất nhanh nhận sai, “Cậu đừng cáu”.

Cậu đứng bên cạnh Tần Thuật Dương, thấy hắn không để ý tới mình, chỉ có thể cắn răng cúi người: “Đừng nóng giận mà!”

Tần Thuật Dương vẫn không ngó ngàng tới cậu.

Suốt nửa ngày, Lăng Kỳ Ý cố vuốt đuôi nịnh nọt, nhưng Tần Thuật Dương kia vẫn là thờ ơ không chút biểu tình, làm cậu cuống cuồng không thôi. Cậu nắm lấy tay hắn, tức đến nổ phổi nói: “Đã bảo cậu đừng tức giận nữa mà!”

Trong hoàn cảnh bình thường, hai nam sinh sức dài vai rộng sẽ tay cầm tay sao?

Sẽ không.

Vậy trong hoàn cảnh bất thường, hai sức dài vai rộng nam sinh sẽ cầm tay nhau?

Chắc sẽ không đi.

Cho nên, động tác nắm tay lúc này của hai đại nam sinh trong ký túc xá trông đặc biệt kỳ quái.

Cũng may là không có ai khác trong ký túc xá. Lăng Kỳ Ý bị Tần Thuật Dương làm cho thẹn quá hóa giận nên không nhận thấy bất cứ điều gì sai trái trong hành động của mình.

“Đừng tức giận! Đừng tức giận! Đừng tức giận—— Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà! Đàn ông con trai đừng để bụng vậy chứ! Tôi mời cậu ăn đồ ngọt nhé! Được không? Tôi hứa! Trong suốt bốn năm đại học, tôi sẽ đặt chuyện tình cảm của cậu quan trọng hơn của tôi! Gặp được bạn gái nào độc thân cũng sẽ giới thiệu cho cậu trước tiên! Vậy nhá?!”

Tần Thuật Dương cũng không giãy ra, tùy ý để cậu nắm tay. Sau khi nghe Lăng Kỳ Ý huyên thuyên một hồi, Tần Thuật Dương mới kiêu ngạo đáp một tiếng: “Được”.

Nụ cười trên mặt Lăng Kỳ Ý còn chưa kịp hé nở, Tần Thuật Dương đã nói tiếp——

“Mua đồ ăn ngọt cho tôi đi”.

✧✧✧

Mười hai giờ trưa, mặt trời gắt gao rọi chiếu thẳng xuống. Ngay khi Lăng Kỳ Ý vừa bước ra khỏi tòa nhà ký túc xá, một cơn gió nóng thình lình thổi qua. Cậu cứ thế lùi về phía sau hết lần này đến lần khác, như thể bị luồng nhiệt nóng rát thổi ngược lại.

“Cậu đang làm gì thế?”

Tần Thuật Dương thấy cậu lui chạy không quay đầu lại, tưởng là muốn nuốt lời.

“Nóng quá! Tôi đi lấy ô!”

Không lâu sau, Lăng Kỳ Ý cầm một chiếc ô đi xuống, là một chiếc ô màu đen, trông giống ô chuyên dụng che nắng.

Tần Thuật Dương và Lăng Kỳ Ý đứng dưới lầu ký túc xá, người trước nhìn người sau bung dù, miệng lại thốt ra hai chữ——

“Yếu nhớt”.

Lăng Kỳ Ý bĩu bĩu môi, trong lúc nhất thời thậm chí còn chẳng buồn phản bác.

Ánh nắng lập lòe xuyên qua tán cây, tạo thành những vòng sáng trên mặt đất. Hai người còn chưa đi được mấy bước, Lăng Kỳ Ý liền kéo cánh tay của Tần Thuật Dương.

Một chiếc ô che nắng xuất hiện trên đầu hắn mà không báo trước.

Những học sinh đi ngang qua thỉnh thoảng lại liếc nhìn họ một cách kỳ lạ, như thể đang thắc mắc tại sao hai đại nam sinh lại thân mật cầm ô che nắng cùng nhau như vậy.

Lăng Kỳ Ý bám chặt lấy hắn, cũng biết cầm ô rất mất mặt nên nhất quyết kéo Tần Thuật Dương theo, không để phải chịu xấu hổ một mình.

“Ối chà! Nắng gắt quá! Đi bộ thế này dễ bị say nắng lắm! Cầm ô che thế này chẳng phải tốt hơn nhiều sao!”

Trên khuôn mặt Lăng Kỳ Ý nở một nụ cười nịnh nọt, nhưng trong lòng Tần Thuật Dương hiểu rõ cậu đang mưu đồ gì.

Hắn khinh khỉnh xì một tiếng, Lăng Kỳ Ý nghe ra rõ ràng là tiếng cười nhạo. Đang lúc cậu thầm nghĩ “Gay go rồi” thì lòng bàn tay bỗng trở nên trống rỗng.

Chiếc ô che nắng và chai rượu không biết xuất hiện từ lúc nào đều đang xuất hiện trên tay Tần Thuật Dương.

“Muốn cầm ô thì cầm cho tử tế”. Thân hình Tần Thuật Dương vô cùng cao lớn, so với cậu cao hơn nửa cái đầu, tay vững vàng cầm ô nhưng lại để nghiêng sang một bên.

Phân nửa bóng râm đều ngả về phía Lăng Kỳ Ý.

“Cậu lùn quá, để tôi cầm cho”. Ngữ khí của Tần Thuật Dương vẫn chán ghét như cũ, “Còn để cậu cầm ô thì tôi muốn đứng thẳng lưng cũng không nổi”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio