Vừa giờ sáng anh đã thức dậy để chuẩn bị bữa sáng cho cả ba người, thấy cô gái nhỏ của anh ngủ ngon quá nên anh không nở đánh thức cô, khi nào làm xong thì anh vào gọi cũng chẳng sao.
" Anh hai lát đưa chị dâu đến công ty đi, em có việc phải đi một chút " Hoàng Yến thay đồ xong chuẩn bị ra ngoài không quên dặn dò anh.
" Được "
Hoàng Yến không ăn sáng mà đi luôn, trên tay còn dắt theo tiểu Sa ra ngoài, gần đây cô và tiểu Sa rất thân nên đi đâu cũng dắt theo chú chó này.
Do tối qua anh cho cô uống thuốc nên khuôn mặt cô đã giảm sưng rất nhiều, chắc vài ngày là khỏi ngay.
" Bảo bối dậy thôi "
" Em biết rồi " giọng cô còn ngáy ngủ.
" Mèo lười "
Hoàng Thiên tự tay mình vscn giúp cô, anh sợ cô đụng phải vết thương, nên thôi anh tự làm cho chắc, sau khi ăn sáng xong thì anh tự mình lái xe đưa cô đến công ty, anh trực tiếp chạy vào tầng hầm giữ xe rồi từ thang máy đi lên thẳng phòng làm việc luôn.
" Thiên, em đến đây vậy có làm phiền anh không? " cô dựa đầu vào ngực anh, nhẹ giọng lên tiếng.
" Không phiền, ở đây anh tiện dễ trông chừng em " tay anh vuốt ve tấm lưng mảnh mai của cô.
" Vậy anh đưa em vào phòng đi " cô nhớ ra là anh còn một phòng nghỉ nữa, nên cô ở đó nghe nhạc cũng không sao.
" Được "
Phòng của anh cũng có một cái tivi to để vừa nghỉ ngơi vừa có thể xem phim được.
Anh bật nhạc cho cô nghe đỡ buồn, sau đó mới ra ngoài làm việc.
Đông Phương Hoàng Yến về lại biệt thự, cô muốn xem Tỉnh Ngọc Nhiên cô ta thảm hại đến thế nào khi đụng vào Liên Chi.
" Tiểu thư đã ăn sáng chưa? " quản gia Trịnh nhìn Hoàng Yến từ tốn nói.
" Chưa, ông dọn ra giúp tôi "
" Vâng tiểu thư "
Quản gia Trịnh đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho Hoàng Yến, không lâu sau đó ông dọn vài món ra trước mắt cô.
" Quản gia, cô ta đâu rồi? " Hoàng Yến không nhanh không chậm lên tiếng hỏi
" Vẫn chưa xuống ạ, tiểu thư chuyện hôm qua cô biết chứ "
" Biết, là tự cô ta chuốc lấy, ngu dốt " Hoàng Yến cười mỉa mai.
Tỉnh Ngọc Nhiên từ trên lầu đi xuống đều nghe rõ lời Hoàng Yến nói về mình, cô ta hậm hực, đôi chân bước nhanh đi tới chỗ Hoàng Yến ngồi.
" Cô nói ai ngu dốt " cô ta cũng không còn kiên nể gì nữa.
Hoàng Yến ngước mắt lên nhìn cô, công nhận là anh cô cũng quá mạnh tay rồi đến nổi cổ và khuôn mặt cô ta đều bầm lên.
Thật đáng đời.
" Woa! Đây là tác phẩm của anh tôi sao? Xem ra còn nhẹ đó, thế nào? Đau không? Cô có biết bản thân mình ngu ngốc đến mức nào chưa? Cô thử nghĩ xem, một người được yêu và một người không được yêu, vậy thì anh ấy sẽ chọn ai? " Hoàng Yến nhướng mày nói.
" Nhưng cô ta chẳng thể nào so sánh được với tôi, vì tôi mới chính là phu nhân ở đây, còn cô ta chỉ là một đứa mù không hơn không kém " Tỉnh Ngọc Nhiên vẫn còn rất cứng miệng, nhắc đến Liên Chi thì cô ta không giấu được sự căm hận trong lòng.
" Vậy à, đúng là chị ấy không so sánh được với cô thật, nhưng chị ấy không xấu xa như cô, và chị ấy không phải là một người phụ nữ lăng loàn, trắc nết như cô, Tỉnh Ngọc Nhiên cô nghĩ bản thân mình cao quý lắm sao? Trong khi cô sống dựa vào tiền của đàn ông, còn nữa cô không xứng với cái danh Đông Phương phu nhân, cô thử hỏi xem ở đây có ai công nhận cô không? " Hoàng Yến từng lời nói đều đá đểu cô ta.
Tỉnh Ngọc Nhiên nghe thôi đã muốn sôi máu lên rồi, hôm qua là anh đến bây giờ là Hoàng Yến, sao ai cũng sỉ nhục cô ta như vậy chứ, hai tay cô ta nắm chặt lại thành quyển, ánh mắt tức giận nhìn Hoàng Yến.
" Cô là cái thá gì mà dám sỉ nhục tôi chứ? Chỉ là một con đàn bà mà tại sao hai người lại đứng về phía cô ta "
Ngọc Nhiên giơ tay lên định tát Hoàng Yến nhưng làm sao Hoàng Yến không đoán ra được, cô phản ứng nhanh liền né đi và tay kia thì giữ chặt cổ tay cô ta khiến Ngọc Nhiên cau mày vì đau.
" Đông Phương Hoàng Yến tôi trước giờ chưa từng sợ ai, kể cả cô, tôi nói cho cô biết, nếu cô còn dám động đến chị dâu tôi lần nữa thì tôi nhất định sẽ đánh cho cô tàn phế, còn nữa đừng lấy danh tôi ra mà đi hại người " Hoàng Yến hất mạnh tay cô ta ra khiến Ngọc Nhiên lảo đảo lùi về phía sau vài bước.
Quản gia Trịnh thở dài, ông khá tò mò về cô gái đó là người thế nào? Mà hết anh rồi Hoàng Yến bênh như vậy, nhưng ông chắc rằng cô không như bao cô gái khác.
Tỉnh Ngọc Nhiên đành ngậm ngùi đứng im đó, cô ta chỉ dùng ánh mắt để nhìn Hoàng Yến, ngoài ra thì không biết làm gì khác, Hoàng Yến tính tình giống như anh, vậy nên cô ta không dại mà chui đầu vào chỗ chết.
" Các người cứ đợi đó, thù này tôi nhất định trả từng người một " cô ta nói xong thì bỏ lên phòng.
Hoàng Yến chẳng để ý gì tới cô ta, cô thản nhiên ngồi vào bàn ăn như chưa có chuyện gì xảy ra, quản gia Trịnh đứng kế bên để chờ Hoàng Yến sai bảo.
" Tôi biết ông tò mò về người phụ nữ của anh hai, từ từ ông sẽ biết thôi, nhưng tôi đoán ông sẽ thích chị ấy " cũng giống như Hoàng Yến thôi cô cũng đã mến Liên Chi ngay từ cái nhìn đầu tiên kia mà.
" Vâng tiểu thư "
Hoàng Yến ở lại một chút thì rời đi, Tỉnh Ngọc Nhiên đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy xe Hoàng Yến đi thì cô ta mới dám vác mặt mình xuống.
Ngọc Nhiên chạy tới Bùi thị để tìm Bùi Minh Luân, đã mấy ngày hắn không gọi điện gì cho cô ta, Ngọc Nhiên nhận thấy hắn đã dần thay đổi, hay là hắn có ai khác rồi ư?
Cô ta không dám để ai thấy mặt mình nên đã vừa đeo khẩu trang còn đeo cả kính đen nữa, lần này cô ta sẽ không báo trước mà đi thẳng lên phòng hắn.
" Minh Luân, tại sao mấy ngày nay không gọi cho em chứ, em bị người ta ức hiếp, anh phải làm chủ cho em " vừa tới phòng cô ta đã nhào đến ôm hắn.
Minh Luân trong lòng có chút chán ghét hành động này của cô ta, nghe giọng nói thôi đã khiến hắn đôi phần khó chịu.
" Em bị gì? " hắn nhàn nhạt đáp, tay thì gỡ tay cô ta khỏi người mình.
Thấy hắn quan tâm mình lòng cô ta cũng vui lên một chút, Tỉnh Ngọc Nhiên từ từ gỡ khẩu trang ra, khuôn mặt sưng đỏ hiện lên trước mắt hắn, Bùi Minh Luân khá bất ngờ vì hắn biết cô ta nổi tiếng đanh đá không dễ ức hiếp, nhưng lý do gì mà cô ta lại bị như thế.