Ba Triệu quả nhiên lại vắng nhà làm cho Triệu mama phải cố hết sức vừa xin lỗi vừa giải thích, “Ông ấy bị một cuộc điện thoại gọi đi gấp, đúng là có việc mà.”
Với tính tình của Thẩm Nguy thì tất nhiên sẽ không để ý. Triệu Vân Lan cười cười, hiếm gặp là y không nói gì cả. Hai người ăn vội bữa cơm ở nhà họ Triệu rồi rời đi.
Triệu Vân Lan khi đó bị đại thần mộc làm cho thất kinh nên mới không chú ý tới___Làm gì có người cha nào biết rõ tình nhân đồng tính của con trai mình ở trên tầng mà còn miệng nam mô bụng bồ dao găm tỏ vẻ cao quý lãnh diễm kiểu “Người ta chưa có chuẩn bị, lần sau gặp lại” chứ?
Có phải bắt ông ấy xem mắt đâu, chuẩn bị cái nỗi gì, làm như phải sửa sang dọn dẹp nhà cửa rồi lần sau ông mang cả nhân viên công vụ đến không bằng?
Ông ấy rõ ràng là không muốn gặp Thẩm Nguy.
Vì cái gì? Không muốn gặp, hay là không dám gặp?
Triệu Vân Lan trước khi đi thì có vào phòng của mình một lần, lấy ra một chiếc hộp gỗ đã hơi cũ kĩ, Triệu mama lấy làm lạ hỏi: “Cái kia không phải ngày trước con vẫn chơi sao? Sao còn không ném đi mà lôi ra làm cái gì thế?”
“Chia sẻ hồi ức ấu thơ với người yêu chứ cònlàm gì nữa ạ, hai người vợ chồng già chỉ biết tay trái nắm tay phải nhìn nhau nhiều thành nhàm không hiểu được đâu ~”
…… Lúc sau Triệu Vân Lan vì một câu đó mà bị mẹ y đuổi đánh trối chết.
Hôm đó vừa lúc là Valentine, đường cái có chút vắng vẻ vì nghỉ tết âm lịch nhất thời náo nhiệt hẳn lên. Cô bé bán hoa vốn xem nhẹ hai người bọn họ, định cứ thế đi qua thì lại bị Triệu Vân Lan vẫy tay gọi lại: “Này này, cô bé lại đây cái, em có bao nhiêu hoa?”
Cô bé bán hoa kinh ngạc nhìn hai người một cái rồi tươi cười: “Bao nhiêu cũng có, em bán giúp cửa hàng hoa mà, không đủ thì em có thể về cửa hàng lấy thêm cho anh cũng được.”
Triệu Vân Lan: “Thế thì cứ bán cho anh năm ngàn bông trước……”
“Xin lỗi xin lỗi, cậu ta đùa đấy.” Thẩm Nguy bịt chặt miệng Triệu Vân Lan lại, lôi đi.
Triệu Vân Lan ra sức ngoi đầu khỏi khuỷu tay hắn: “Ta còn chưa có mua xong đồ, chờ chờ chờ chờ!”
Thẩm Nguy mở cửa xe, không bình luận gì nhét luôn y vào.
Triệu Vân Lan nửa thật nửa giả oán giận nói: “Ngươi có hiểu thế nào là lãng mạn không hả?”
Thẩm Nguy đau dạ dày hỏi lại: “…… Chẳng lẽ ngươi hiểu chắc?”
Triệu Vân Lan tràn ngập khí thế phá gia chi tử nói: “Ta muốn mua mấy ngàn đóa giăng đầy sau xe trước xe, lấy ngươi về nhà.”
Thẩm Nguy đại khái là bị y bắt nạt suốt ngày, cơ bản không thèm bạo phát trong im lặng nữa mà đã im lặng thay đổi rồi. Hắn tháo kính mắt xuống, động tác hơi cứng ngắc chà xát khuôn mặt lạnh lẽo, vừa làm như không hề để ý, vừa gian nan giương lên lá cờ phản kháng___Hắn ra vẻ trấn định bảo, “Ta còn tưởng ngươi muốn đổi nghề buôn hoa – nói sao thì nói cũng phải là ta lấy ngươi vào cửa mới đúng, hôm qua ngươi mới nói hôm nay cùng họ với ta kìa.”
Triệu Vân Lan đã quen đơn phương ức hiếp rồi, trừ một lần sơ sảy say rượu trước đó thì chưa bao giờ thấy hắn đánh trả như vậy cả, thế là y lập tức sửng sốt.
……Tất nhiên y không biết là trước khi Thẩm Nguy nói ra câu này thì chẳng khác gì Quách Trường Thành, phải tập đi tập lại trong lòng ba lần mới dám nói ra tiếng.
Nhưng mà tay lưu manh già đời này cũng không sửng sốt lâu, y không thèm da mặt làm bộ muốn cởi áo khoác: “Được nha, theo họ ngươi thì theo họ ngươi, chồng yêu ngươi có muốn chơi xe chấn không? Ngươi không cần làm gì cả, nằm đó hưởng thụ là được rồi, ta sẽ hầu hạ ngươi thật tốt.”
Thẩm Nguy cả giận nói: “Triệu Vân Lan!”
Triệu Vân Lan: “Có.”
Thẩm Nguy: “Sao ngươi lại….sao lại không đứng đắn thế hả?”
Triệu Vân Lan chống hai tay lên hai bên ghế ngồi của hắn, cợt nhả nói: “Ngươi còn chưa thấy lúc ta không đứng đắn hơn thế này đâu.”
Thẩm Nguy cuối cùng cũng thẹn quá thành giận, sắc mặt trầm xuống. Hắn kéo cổ áo Triệu Vân Lan lôi đến gần mình, gắt gao nhìn y chằm chặp, gằn từng chữ mà nói: “Ngươi có biết đây là giữa đường không? Có biết những người qua lại sẽ nhìn vào không? Ngươi có biết đã bao nhiêu lần ta muốn móc mắt những kẻ đã ở bên cạnh ngươi đã nhìn thấy thân thể ngươi ra hay không?”
Triệu Vân Lan: “……”
Một hồi lâu, Triệu Vân Lan mới yên lặng rụt trở về, lúng ta lúng túng nói: “Cái kia, kì thật là ta nói đùa, nói đùa ấy mà, ta không muốn gì cả đâu, còn có chính sự đó.”
Thẩm Nguy không nói một tiếng khởi động xe, Triệu Vân Lan xát xát cái mũi ngoan ngoãn ngồi một bên, mở cái hộp nhỏ lấy ở trong nhà mình ra. Y lôi từ trong một đống mấy thứ linh tinh mà trẻ con hay nhặt nhạnh ra một thứ giống như radio nho nhỏ, lại mò lấy trong hộp dụng cụ có sẵn trên xe một cái tua vít con con, ôm lấy mấy thứ đồ chơi đó bắt đầu gõ đập mân mê.
Ngón tay y linh hoạt vô cùng, vừa thấy thì biết ngay là khi còn nhỏ y rất chú tâm vào mấy môn điện hóa trong trường học____Hoàn toàn có thể đoán được, nếu không phải Triệu Vân Lan có tật xấu tiêu tiền như nước, phá nhà phá cửa, có mới nới cũ thì một người đàn ông như y đại khái cũng chẳng phải mua đồ điện mới.
Sự im lặng duy trì được một lúc, một ngọn tà hỏa bộc phát xong thì trong lòng Thẩm Nguy đã hối hận rất nhanh____Người khác đều là giữ kín bản thân với người ngoài còn trước mặt người yêu thì thoải mái bộc lộ một chút bản tính thật; Thẩm Nguy thì ngược lại, hắn đã quen với việc cẩn thận áp chế chính mình trước mặt Triệu Vân Lan, sợ y sẽ nhận ra một chút tính cách không chịu nổi của mình, có đôi khi Thẩm Nguy thậm chí ngay cả nói còn không biết phải nói với Triệu Vân Lan thế nào nữa… Đại khái là vì hắn luôn cảm giác bản thân mình dơ bẩn không chịu nổi, không xứng với bất cứ ai.
Triệu Vân Lan ôm mấy thứ be bé chơi đùa đến ra hoa mà vẫn không lên tiếng, Thẩm Nguy rốt cục nhịn không được khi đang đợi đèn xanh thì trộm nhìn y một cái, một lát sau lại vô cùng bất an nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đang làm cái gì thế?”
Cũng may Triệu Vân Lan chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, chuyện vừa rồi y hoàn toàn không để trong lòng mà hưng trí bừng bừng khoe khoang, “Đây là cái máy thu phát tín hiệu ta làm ngày trước, ta đang sửa lại mấy chỗ tiếp xúc không nhạy một tí…Tí nữa đến siêu thị phía trước dừng lại một chút nha, ta mua hai cục pin.”
Triệu Vân Lan xuống xe mua pin về nhét vào máy thu phát, “Xoẹt –” một tiếng, màn hình bé tí không đến cm sáng lên, phía trên xuất hiện một điểm tròn nhỏ mờ mờ, chỉ là độ sáng quá kém, Triệu Vân Lan khum hai tay che che, ghé sát mặt vào mới thấy được vị trí của chấm tròn đó.
Y chậm rãi vặn vặn xoay xoay rồi điều chỉnh độ lớn của điểm tròn, lại so đối với mấy cái vạch chia độ chẳng ai hiểu nổi bên cạnh, nghiên cứu một hồi rồi nói: “Ừm, không xa, xem ra là cố ý tránh mặt ta rồi, chúng ta quay ngược về đi.”
Thẩm Nguy đổi hướng xe ở đầu đường, Triệu Vân Lan vừa ghé mắt nhìn cái màn hình bé tí của y vừa chỉ đường cho hắn: “Đến đầu đường kế tiếp rẽ trái – Cái này ta làm lúc còn bé lấy bộ thu phát tín hiệu của cái đài cũ ra sửa thành máy định vị đấy.”
“Định vị cái gì?” Thẩm Nguy hỏi với vẻ rất hứng thú, cho dù hắn đại khái còn không biết “bộ thu phát” là cái gì nữa.
“Định vị ba của ta đó, thiết bị phát tín hiệu đặt trong di động của ông ấy, ta cũng không ngờ nhiều năm như vậy mà ông ấy vẫn không đổi máy.” Triệu Vân Lan nói, “Có điều lúc ấy ta còn chưa tốt nghiệp trung học, trình độ kĩ thuật có hạn cho nên làm cũng không hoàn mĩ, mỗi lần đều giở chứng xoay tròn cả nửa ngày, đi xa quá thì không còn tín hiệu nữa.”
Thẩm Nguy nhịn không được sờ sờ túi, nhớ đến cái điện thoại vạn năm không cần còn có khi nhầm bên gọi với bên tắt của mình___nếu người khác có động tay động chân vào di động của hắn thì đúng thật là hắn không tài nào biết được.
Triệu Vân Lan thoáng nhìn, ghếch chân bắt chéo thản nhiên châm thuốc: “Yên tâm, chỉ cần ngươi không ra ngoài tìm bé trai cho ta đội mũ xanh thì ta sẽ không cài bất cứ cái gì trên người ngươi.”
Thẩm Nguy có chút phiền lòng nhìn y một cái.
“Rẽ trái rẽ trái, đúng rồi, chính cái quán trà phía trước kia kìa, ta nhìn thấy xe của ông già nhà chúng ta rồi.” Triệu Vân Lan nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng biểu cảm lại không thư thả mà có chút âm trầm, “Hôm nay ta nhất định phải biết người đã nuôi dưỡng ta lớn đến chừng này rốt cuộc thật ra là ai.”
Thẩm Nguy còn chưa dừng hẳn xe, Triệu Vân Lan đã cởi dây an toàn nhảy xuống, ngựa quen đường cũ phi thẳng lên tầng hai.
Thẩm Nguy khóa kỹ xe, nhẹ nhàng nâng kính, chậm nửa nhịp đi theo y. Hắn tựa hồ không chút hoang mang, thậm chí lúc đi lên cầu thang còn gật đầu với nhân viên phục vụ.
Bé phục vụ là cô gái trẻ mới hai mươi tuổi, khi nhìn thấy hắn thì tự dưng run tay, ấm trà rơi xuống đất, vỡ nát.
Ba Triệu ngồi đưa lưng về phía cửa, nghe thấy động tĩnh phía sau thì quay đầu lại, ánh mắt bắn ra từ đằng sau cặp kính.
Ánh mắt kia bình thản mà xa xăm, Triệu Vân Lan dừng bước, sau đó mới đi qua lắc đầu với cậu phục vụ đang biểu diễn trà nghệ, đợi người đi rồi y mới ngồi đối diện ba Triệu thấp giọng hỏi: “Ông không phải ba tôi, ông là ai?”
“Ba Triệu” không trả lời, chỉ nghiêm nghị ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, nhìn Thẩm Nguy từ nơi đó đi lên từng bước từng bước một, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung dừng lại một chút. Thẩm Nguy cấp bậc lễ nghĩa chu đáo gật đầu: “Chào bác.”
Ánh mắt “ba Triệu” chợt lóe, trên mặt càng căng thẳng làm cho nếp nhăn vì tuổi tác lại càng sâu hơn, sau một lúc lâu, ông mới không lạnh không nóng đáp lại một câu: “Không dám nhận.”
Thẩm Nguy nở một nụ cười như có như không, cũng không ngồi xuống bàn trà mà chỉ ngồi bên một cái bàn khác cách bọn họ vài bước, tự mình tráng một cái chén mới, rửa trà pha nước, cứ như vậy không nâng mí mắt biểu lộ thái độ không nói chen cũng không nhiều chuyện.
Triệu Vân Lan nói: “Ngày đó tôi đúng là bị hồ đồ, nếu không thì vừa nhìn ánh mắt tôi đã biết ông là giả rồi____Một đời ba tôi dã tâm bừng bừng mặt người dạ thú thích nhất là công danh lợi lộc, làm sao có được biểu cảm siêu phàm thoát tục của ông chứ. Ông chiếm tiện nghi của tôi mấy tiếng xưng ba tôi không thèm truy cứu, hỏi ông hai chuyện, ba tôi đâu? Còn có ông và Thần Nông có quan hệ gì, ông không phải là…chân thân của Thần Nông đấy chứ hả?”
“Ba Triệu” giật giật môi, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà lại không thể nói ra thành lời. Một lát sau, ông hạ mí mắt, lại quét hướng nhìn sang Thẩm Nguy một cái, cúi đầu nhấp một ngụm trà, vẫn không lên tiếng.
Triệu Vân Lan cuối cùng cũng kiệt sạch kiên nhẫn, ngón tay y gõ gõ trên mặt bàn, mày nhíu lại, giọng nói kéo dài: “Vị tiên sinh này, ta thấy có vẻ như ông có chút quan hệ với Thần Nông và Tam Hoàng nên mới tiên lễ hậu binh(), ông lại không nể mặt như thế… Ta đã tận khả năng làm tốt nghĩa vụ làm con rồi, ông cũng nên nói cho rõ ràng với ta đi.”
“Ta không phải là Thần Nông.” Qua không biết bao lâu, “ba Triệu” mới thấp giọng mở miệng nói, “Lệnh tôn không sao cả, ta chỉ là ngẫu nhiên đi qua mượn thân thể ông ấy mà thôi, sau này cũng sẽ lưu lại cho ông những kí ức hữu dụng, không làm chậm trễ chuyện của ông ấy.”
Triệu Vân Lan: “Vậy thì ông là cái gì?”
“Ba Triệu” cười cười: “Ta chỉ là một cái bát trộn thuốc mà Thần Nông đại thần lưu lại thôi, khi đó đại chiến Phong Thần thu được thiên thời địa lợi mới tu thành chính quả, trước kia có mạo phạm Côn Luân Quân, thật sự xin lỗi.”
“Ông bám lên người ba của ta làm gì? Đoạn kí ức trong đại thần mộc có phải cũng có quan hệ với ông hay không?” Triệu Vân Lan tuyệt không để ý đến lão ta tu thành cái gì chính quả, có khi là trong lòng y trời đất thần tiên với người phàm cũng chẳng khác gì nhau mấy, một khi đã không để ý thì cứ coi người ta như phạm nhân mà thẩm vấn thôi.
“Ba Triệu” giật giật mi gian, chậm rãi hỏi: “Côn Luân Quân sao lại biết được kí ức trong đại thần mộc không phải là của bản thân ngài? ”
“Ta không phải là tên cấp dưới cương thi ngốc đơ đó cũng chẳng phải là con khỉ họ Tôn đại náo Thiên Cung năm xưa,” Triệu Vân Lan coi trà ngon như nước sôi, rót uống một hơi cạn sạch, “Con người của ta có thể hơi cuồng ngạo nhưng mà phần lớn thời gian sống tương đối hiền hòa, nếu thật có chuyện gì làm cho ta phải phất cờ tạo phản thì hẳn là phải có lý do bằng trời, phẫn nộ cực lớn. Thế nhưng tại sao lúc đó sau khi xem xong ta lại không có một tia đồng cảm mà lại chỉ thấy nặng nề?”
“Ba Triệu” nghe xong, có chút tán đồng gật đầu: “Có đạo lý.”
“Huống chi ta không thể nào tưởng tượng được cái việc vừa giản đơn vừa thô bạo như nổi giận phá trời như vậy là do mình làm.” Triệu Vân Lan nói tiếp, “Lại nói, Côn Luân chưởng quản thiên địa sơn xuyên, phù hộ những sinh linh trong núi, kiếp trước kiếp này ta đây đều là người theo chủ nghĩa bảo vệ động vật, nhất định sẽ không vô duyên vô cớ đi đâm mù mắt thần long đâu.”
“Ba Triệu” nở nụ cười, không nói gì.
Triệu Vân Lan ánh mắt lạnh lùng: “Ta còn chưa kịp thỉnh giáo xem các hạ dùng đại thần mộc cố tình làm ta lệch hướng rốt cuộc là có ý tứ gì kìa?”
“Ba Triệu” thở dài thật sâu: “Có lẽ khi Côn Luân Quân nhìn thấu trường cửu, sẽ………”
“Con mẹ nó ông đừng có giả ngu với ta.” Triệu Vân Lan ngắt lời lão, “Tốt nhất là ông nói tiếng người đi, kiên nhẫn của ta không có nhiều đâu. Ta mà điên lên thì mặc kệ ông là bát mẻ của ai ta cũng đập tất.”
“Ba Triệu” nhìn y, ánh mắt lại rơi xuống trên người Thẩm Nguy vẫn ngồi một bên lật báo. Bỗng nhiên thân thể ba Triệu run mạnh, ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên mờ mịt. Khi tỉnh táo trở lại thì đã thay đổi hoàn toàn…Không, khí chất cả người ông đã thay đổi.
Chỉ thấy ba Triệu ấn ấn thái dương cau mày nhìn nhìn Triệu Vân Lan, có chút mơ hồ hỏi: “Vừa nãy con nói cái gì? Hai ngày nay ta hơi mệt, thất thần không nghe rõ.”
Triệu Vân Lan ngẩn ngơ, lập tức biến từ mafia hùng hổ thành bị cáo vị thành niên ngồi sau song sắt, héo hết cả người đi. Một hồi lâu sau y mới khép nép nói: “……Ba?”
Ba Triệu nhíu mày: “Sao?”
Biểu cảm kia mang tính hàm ý rất sâu, Triệu Vân Lan đọc ra rõ ràng một mớ thông tin phức tạp “Có chuyện mau nói có rắm mau đánh, nể mặt mi là con trai cho mi cơ hội một phút đồng hồ tự thuật, ông đây mệt chết không muốn nghe mi nói nhảm” vân vân và mây mây.
Vì thế y lập tức kéo Thẩm Nguy ra làm lá chắn: “Không có, chỉ là đã hẹn rồi mà ba không có nhà nên con dẫn anh ấy đến gặp…..”
“Bây giờ ta có việc, phải đi gặp bạn.” Ba Triệu nói nhỏ một câu rồi lia ánh mắt không mấy tự nhiên đến chỗ Thẩm Nguy xoi mói hắn một hồi lâu. Sau đó ông thấy thầy Thẩm đích xác là phiên phiên quân tử tìm mãi không thấy tật xấu nào, cuối cùng đành phải cứng ngắc chào hỏi hắn, có chút khô khan nói, “Hôm nay ta chiêu đãi không chu toàn, thầy Thẩm đừng để trong lòng.”
Thẩm Nguy khéo léo đáp lời.
Triệu Vân Lan lấy ra một lá “Khứ thần phù”(bùa đuổi linh), len lén đưa ra sau lưng gấp thành hình tam giác rồi đặt trước mặt ba Triệu: “Còn có, hai ngày trước con vào miếu cầu cho ba một lá bùa bình an, ba đừng vứt, mang theo bên người.”
Ba Triệu không hề cảnh giác đưa tay nhận lấy.
Nhưng mà không có chuyện gì xảy ra, “Khứ thần phù” không hề phản ứng, Triệu Vân Lan lập tức nhăn mày – Cái bát mẻ kia chạy mất rồi, hay là quá cao tay, phù chú cao cấp như vậy cũng không làm gì được lão sao?
___________________________________
Chú giải
Tiên lễ hậu binh: lễ nghĩa trước, động binh sau. Ý chỉ trước tiên lịch sự nói chuyện sau đó mới dùng biện pháp mạnh.