Cuối cùng giày thể thao đã thành công được làm tròn, Trần Hề mãn nguyện xách theo mấy túi hàng rời khỏi tiệm giày.
Phan Đại Châu đi bên cạnh xin lỗi cô, còn nói: “Nếu không nhờ cậu nói, tôi đúng là không biết chuyện này, tôi được thêm kiến thức rồi, sau này nhất định tôi sẽ không gọi người lung tung nữa.”
Trần Hề biết con người đều có tâm lý tìm kiếm cái lạ, giống như khi còn nhỏ cô thích ở trong nhà xưởng nghe người lớn tám chuyện, bây giờ nhìn thấy người khác cãi nhau, tai nạn giao thông trên đường cũng sẽ ló đầu nhìn, bao gồm cả trước đó nhìn thấy cậu nam sinh cao to lại đi làm nũng xin mẹ năm đồng cô cũng không khỏi nhìn nhiều một chút.
Người tàn tật khác biệt với đa số mọi người, đa số đó đối xử với thiểu số khó tránh khỏi sẽ tràn ngập ham m/uốn dò xét. Từ nhỏ đến lớn Trần Hề đã gặp được quá nhiều người như vậy, phần đông cũng không mang ác ý.
Thật ra Phan Đại Châu rất thú vị, hoạt bát nhanh nhẹn rất không giống bạn của Phương Nhạc.
Phan Đại Châu cảm thấy xin lỗi miệng thì hơi thiếu thành ý, cậu ta lấy một quả trứng Kinder Joy ra nói: “Cái này vốn cho Phương Nhạc, cậu cầm lấy mà chơi.”
Phương Nhạc nhìn thấy quả trứng Kinder Joy mà Phan Đại Châu phải la lối khóc lóc lăn lộn mới có được, anh nhịn không được thái dương giật giật, đưa mắt qua lại đối diện với đôi mắt to lóe sáng mang theo ý dò hỏi của Trần Hề.
“Cậu nhìn nó làm gì!” Phan Đại Châu chặn cánh tay cản hai người đối mắt, nhấn mạnh với Trần Hề: “Đây là thứ tôi dùng tiền mua, nó không quản được.”
Phương Nhạc nói: “Mẹ mày.”
“Sao mày lại mắng chửi người ta như vậy!” Phan Đại Châu quay đầu nói anh.
Phương Nhạc: “…”
“À,” Là mẹ mày mua, Phan Đại Châu giác ngộ, nói: “Vậy mày cũng không quản được.”
Phương Nhạc trực tiếp lấy đi quả trứng Kinder Joy trong tay cậu chàng, ném cho Trần Hề, Trần Hề lanh tay lẹ mắt bắt được.
Từ trước tới nay Phương Nhạc không nói nhảm chỉ làm chuyện thiết thực, quả trứng Kinder Joy trực tiếp từ anh “không quản được” thành ra tay tặng luôn, Phan Đại Châu thấy thế lại không vui: “Ấy, mày là đồ ăn cướp!”
Lúc trước Trần Hề chỉ từng nhìn thấy người khác mua trứng Kinder Joy, đây là lần đầu tiên cô sờ được đồ thật. Trần Hề thoải mái hào phóng nói: “Tôi xé nó ra nhé?”
“… Xé đi.” Phương Nhạc nói.
Phan Đại Châu cũng gấp không chờ nổi mà đứng bên cạnh xé mở.
Trứng Kinder Joy bị bẻ thành hai nửa, một nửa là sô-cô-la hạt phỉ và vani, một nửa là món đồ chơi nhỏ. Trần Hề cho rằng một nửa có dán thìa nhựa là đồ ăn, cho nên xé mở một nửa không dán thìa trước, ai ngờ nửa không dán thìa mới là đồ ăn.
Trần Hề xé mở nửa dán thìa một lần nữa, một con thỏ xám nhỏ nằm trong vỏ trứng.
Còn ba ngày nữa là năm con thỏ theo âm lịch, mi mắt Trần Hề cong cong, bóp con thỏ nói với bọn họ: “Là thỏ!”
Phan Đại Châu cũng vô cùng hài lòng: “May quá của tôi là xe đua, thỏ chỉ có con gái các cậu thích.”
Cậu ta muốn cho Phương Nhạc xem, kết quả thấy Phương Nhạc chỉ nhìn chằm chằm con thỏ, Phan Đại Châu kiên quyết đưa xe đua đến trước mũi Phương Nhạc, nói: “Mày xem đi, gom đủ một đoàn xe không phải giấc mơ nữa rồi!”
Phương Nhạc đẩy tay cậu ta: “Nhìn cái gì, nhìn một đống mảnh ghép sao?”
Xe đua phải được ghép lại, bây giờ trong vỏ trứng vẫn là trạng thái bị gỡ ra, Phan Đại Châu vô cùng đau đớn: “Sớm muộn gì mày cũng mất đi người anh em là tao.”
Trần Hề trong lòng vui vẻ, khó tránh khỏi có chút “được voi vòi tiên”, cô hỏi Phương Nhạc: “Tôi còn muốn đi mua chút đồ, cậu ở chỗ này đợi tôi?”
Phan Đại Châu nói: “Đi đi đi, cùng đi đi, cậu còn muốn mua gì?”
Phương Nhạc đè bả vai cậu ta ngăn lại, túm người về bảo: “Cậu ta tự đi.”
Phan Đại Châu: “Mày hiểu chuyện chút đi, không biết quan tâm người khác sao, đi bộ thêm vài bước sẽ khiến đôi chân ngọc quý giá của ngài mỏi sao?”
Phương Nhạc một chiêu áp đảo địch: “Cho tao xem mày ghép xe đua trước đi.”
“Vậy được, Trần Hề cậu tự đi đi nhé, chúng tôi chờ cậu ở chỗ này.” Phan Đại Châu nói không chút ngừng nghỉ, quyết đoán cúi đầu lắp ghép xe đua.
“…”
Phương Nhạc đúng là am hiểu cách trị đứa bạn này của anh mà không cần tốn nhiều sức, Trần Hề nhìn anh một cái mới xoay người đi, quẹo qua khúc ngoặt lập tức biến mất.
Chỗ khúc ngoặt có một cửa hàng nội y, Phương Nhạc biết Trần Hề muốn đi đâu, trước đó khi đi qua bước chân cô đã chậm lại vài lần.
Hiện giờ Phương Nhạc đã đoạn ra mục đích đi dạo lung tung khắp nơi trước đó của Trần Hề.
Trung tâm thương mại này đi theo phân khúc tầm trung, không có quần áo quá rẻ. Cô phải hiểu rõ giá cả và phong cách của tất cả cửa hàng, rồi chọn cách kết hợp tốt nhất để mua hết những món đồ cô cần.
Vừa không rơi vào trường hợp cuối cùng không đủ tiền mà phải cưỡi lừa tìm ngựa chọn phải cái không ưng ý, cũng sẽ không vượt quá mức chi tiêu. Mua xong giày cô còn thừa chưa tới hai trăm, hẳn là đủ để mua nội y.
Phương Nhạc dựa vào lan can nhìn xuống cách trang trí mới cho tết âm lịch ở tầng một của trung tâm thương mại, con thỏ lớn màu đỏ hân hoan hớn hở ngồi chồm hổm trong đám người.
“Mày xem nè, lắp xong rồi.” Phan Đại Châu cầm xe đua nhỏ trong lòng bàn tay đưa Phương Nhạc xem, thuận miệng hỏi: “Trên người mày mang theo bao nhiêu tiền? Tao muốn mua thêm hai cái nữa.”
“Hỏi mẹ mày.”
“Đại gia à, xin hỏi bây giờ mày có nhìn thấy mẹ tao không?” Phan Đại Châu thúc giục anh: “Mau đưa tiền, lát nữa tao đến nhà mày ăn cơm, mẹ tao lại bỏ tao mà đi xem phim với bạn thân rồi.”
Ở một bên khác, Trần Hề mua hai bộ đồ lót, cô tính toán tỉ mỉ còn dư bốn tệ năm.
Hôm nay là lần đầu tiên cô đi dạo trong trung tâm thương mại lớn như vậy, một nghìn đồng với cô mà nói là một số tiền lớn, nhưng chờ khi cô vào nơi này, cô lập tức nhận ra không thể lấy kinh nghiệm tiêu dùng trước kia của mình để đánh giá giá cả nơi này.
Giá cả ở đây quả nhiên khiến cô phải líu lưỡi, may là cô đã vạch kế hoạch trước, tất cả đồ cuối cùng cũng mua được hết, cũng đều là thứ cô ưng ý.
Trần Hề mới vừa quay về nơi trước đó đã nghe thấy Phan Đại Châu lải nhải ngay: “Mày cũng keo kiệt quá nhé, cho tao có năm đồng thôi mà, anh em gì đấy, cũng đâu phải tao không trả lại cho mày, đêm là có tiền lì xì rồi mày có biết không?”
Phương Nhạc ngại cậu ồn ào: “Mày không sống được đến ngày kia à?”
“Sao mày lại trù ẻo tao!”
“Ngày kia là giao thừa.”
“… Tao không đợi được đến ngày kia, tao sắp không sống nổi qua hôm nay rồi.”
“Vậy mày nhảy đi, đúng lúc chỗ này là lầu hai.”
“Được lắm, mày tiếc năm đồng nên muốn cái mạng của tao?”
“Ờ, thuận tiện xem trò vui.”
Phương Nhạc nước chảy mây trôi khiến Phan Đại Châu sặc chết.
Phan Đại Châu đột nhiên ánh mắt sắc bén nhìn thấy Trần Hề mua sắm trở lại, lòng tin của cậu tăng lên nhiều, cõi lòng đầy mong chờ hỏi: “Trên người cậu chắc chắn có tiền chứ? Tôi mượn cậu năm đồng, ăn tết xong sẽ trả lại cho cậu!”
Phương Nhạc xoay người, nhìn về phía Trần Hề đã xách thêm một chiếc túi mua hàng màu hồng nhạt.
Trần Hề chần chừ hai giây, nói với Phan Đại Châu bằng giọng nhỏ xíu: “Thật ra tôi cũng thích xem trò vui.”
Phan Đại Châu khiếp sợ cực độ.
Phương Nhạc cười cười, dẫn đầu xoay người lại nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Phương Nhạc không dẫn họ về nhà, trở về nấu cơm quá tốn thời gian, anh dẫn người đến một nhà hàng trà kiểu Hồng Kông ở lầu bốn trung tâm thương mại.
Lần đầu tiên Trần Hề được ăn xúc xích gạo đỏ, quả thực là giật nảy mình, một đĩa có sáu cái, mỗi người ăn hai cái, cô ăn hết cũng không đã thèm.
Ba người ăn uống no say, miệng Phan Đại Châu la hét muốn đi đến nhà họ Phương “học tập”, trên thực tế là đi chơi game. Ba mẹ Phan sợ con trai mê chơi, cấu hình của chiếc máy tính được trang bị trong nhà rất thấp, căn bản không chơi được trò chơi internet, mỗi lần Phan Đại Châu chỉ có thể đến tiệm net hoặc đến chỗ Phương Nhạc chơi cho đã ghiền.
Nhà họ Phương có hai chiếc máy tính bàn, một chiếc ở phòng Phương Mạt, một chiếc ở phòng Phương Nhạc. Phương Nhạc nhường chiếc của mình cho Phan Đại Châu, sau đó đến phòng Phương Mạt. Hai cậu trai chơi game cả một buổi trưa, Trần Hề lại hoàn toàn không hay biêt gì, cô cho rằng bọn họ thật sự chăm chỉ học hành, bởi vì thỉnh thoảng cô chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím hỗn loạn cùng một tiếng “má” trong căn phòng ngủ bên cạnh, mặt khác không còn có tiếng động gì nữa.
Lúc sắp chạng vạng, cuối cùng ông chủ Phương cũng từ Nghi Thanh trở về, ông xách theo hai túi đồ ăn lớn, thấy Phan Đại Châu ở nhà, ông nhiệt tình để cậu ta chọn mấy món mang về, thuận miệng hỏi: “Tới chơi game à cháu?”
Phan Đại Châu lời lẽ chính nghĩa nói: “Không ạ, cháu tới tìm Phương Nhạc hỏi bài tập!”
Phan Đại Châu sợ ông chủ Phương lỡ miệng trước mặt ba mẹ mình, vậy thì cậu ta sẽ tiêu đời.
Ở phương diện này ông chủ Phương suy nghĩ rất đơn giản: “Vậy hả, thật chăm chỉ, bài tập của mấy đứa đã làm xong chưa? Đúng rồi, tối nay cháu ở lại ăn cơm nhé.”
“Không được rồi ạ, tối cháu phải ăn ở nhà.” Ngày mai Phan Đại Châu còn muốn tới chơi game, cho nên cậu chàng lanh trí nói: “Bài tập còn chưa làm xong, đề này khó quá, ngày mai cháu sẽ tới nữa ạ, cháu và Phương Nhạc sẽ thảo luận cặn kẽ với nhau.”
Ông chủ Phương tin là thật, vì thế hôm sau khi Phan Đại Châu có việc không tới, ông chủ Phương hiếm khi lại quan tâm đến vấn đề học tập của con trai.
Ông chủ Phương nói: “Bài tập hôm qua của hai đứa đã làm được chưa? Có đề nào không làm được có thể hỏi Trần Hề một chút, thành tích của Hề Hề rất tốt, còn thi đậu kỳ thi tuyển sinh tỉnh đó.”
Phương Nhạc mới chơi bóng bên ngoài trở về, anh vào bếp tìm nước uống, nghe thấy lời này nhất thời không hiểu.
Ông chủ Phương tự cho là hiểu tính của Phương Nhạc, lại nói: “Nếu con thấy ngại, ba hỏi Hề Hề giúp con cho, lát nữa con có ra ngoài nữa không? Không ra ngoài thì nói bố, ba bảo con bé giảng đề cho con.”
Phương Nhạc cụp mắt buông li nước trống không, nói: “Không ra ngoài ạ.”
Ông chủ Phương thích nghe ngóng, gánh vác trọng trách của phụ huynh, đi gõ cửa phòng Trần Hề, nói với cô: “Hề Hề, lát nữa cháu có rảnh không? Nếu rảnh thì xem đề bài giúp anh Phương Nhạc nhé, hôm qua nó và Phan Đại Châu làm cả buổi trưa cũng không giải ra.”
Tất nhiên Trần Hề đồng ý.
Trần Hề chờ Phương Nhạc tắm rửa xong, nhân thời gian này cô tiếp tục làm bài. Một lát sau cô nghe thấy tiếng gõ cánh cửa, tiếng động truyền đến từ trong cánh cửa nhỏ phòng ngủ.
Trần Hề đứng dậy đi qua, chần chờ vài giây mới vặn nắm đấm cửa.
“—— Anh xong chưa?”
Động tác lau tóc của Phương Nhạc dừng lại, chậm rãi nhìn về phía cánh cửa phòng năm nào cũng đóng chặt giờ có một cái đầu nhỏ ló ra.
Anh gõ cửa đúng là để nói cho Trần Hề là anh rảnh rồi, nhưng anh cho rằng Trần Hề sẽ đi cửa chính, Phương Nhạc “ừ”.
Trần Hề đi vào phòng ngủ của anh, đôi mắt không hề nhìn loạn xạ, trực tiếp hỏi: “Đề bài nào anh không biết làm? Để tôi nhìn một cái.”
“Em giỏi môn nào?” Phương Nhạc hỏi.
Lòng Trần Hề nói anh có mấy môn muốn hỏi đây?
Trần Hề nhớ lại lời dặn dò vừa nãy của ông chủ Phương, ông chủ Phương nói: “Bình thường thành tích của Phương Nhạc chắc cũng không tệ, dù sao nó cũng háo thắng hơn chị của nó nhiều. Nhưng đàn ông hay sĩ diện hão, có thể nó ngại hỏi bài cháu, cháu chủ động mở miệng một chút, dạy nó học tập, bình thường giúp đỡ nó nhiều hơn, tranh thủ giúp nó thi được vào một trường cấp ba tốt như cháu!”
Suy nghĩ một chút, Trần Hề nói với Phương Nhạc: “Thật ra tôi học khá đồng đều.”
Ý là giỏi đều?
Phương Nhạc liếc nhìn cô một cái, tạm thời ném khăn lông sang một bên, cầm mấy bài thi đặt giữa bàn học, môn nào cũng có.
Trần Hề thò đầu lại gần xem, bất giác vừa đúng lúc đứng trước ngực Phương Nhạc. Phương Nhạc cụp mắt, chỉ nhìn thấy mái tóc dày trên đỉnh đầu cô, còn có một ít tóc tơ xù xù thật nhỏ bên chân tóc.
“Mấy đề bài này anh đều không biết làm sao?” Trần Hề ngẩng đầu, hỏi đến là nghiêm túc.
Phương Nhạc ngửi được một mùi sô-cô-la và vani nhàn nhạt, mùi này anh không hề xa lạ, ba ngày hai hôm Phan Đại Châu phải mua trứng Kinder Joy, nhưng cậu chàng chỉ cần món đồ chơi, đã ngán ăn ngọt rồi.
Hôm qua Trần Hề đã mở nửa có sô-cô-la hạt phỉ ở trung tâm thương mại, nhưng cô cứ giữ đến hôm nay mới ăn.
Phương Nhạc nghĩ vậy, kéo ghế máy tính bên cạnh qua nói: “Hai bài cuối cùng mỗi đề thi, ngồi đi.”
Trần Hề nghĩ anh nói là “làm đi”, cô đứng cúi đầu làm bài.
Phương Nhạc lấy khăn lông lau đầu đang định vào nhà vệ sinh, thấy cô đứng không nhúc nhích, vốn anh không muốn để ý. Nhưng đi được vài bước anh lại xoay người trở lại, đứng sau lưng cô, duỗi tay đặt trên đầu nhỏ của cô, dứt khoát ấn người ngồi xuống ghế dựa.