Kinh Di Hàm vốn là quan lớn nhất phẩm, Trần quốc chỉ có ba châu, Thái thú lại là người đứng đầu mỗi châu, quyền hành ở địa phận mình cai trị không khác nào triều đình thu nhỏ, bảo là Thổ hoàng đế cũng không ngoa.
Mục Châu lại là nơi tiếp giáp Trung Châu, người Chẩm hay xâm lược biên giới cướp bóc, Mục Châu trở thành châu quan trọng nhất toàn quốc gia, là phòng tuyến bảo hộ Hoàng tộc dựng lên vì Trần quốc.
Thái Thú Mục Châu phản, nếu đợi đến khi người Chẩm tiến vào biên giới mới phát hiện, Kinh Di Hàm cấu kết với ngoại địch, tự lập quốc, thậm chí có thể đánh vào Kinh Châu, chiếm lấy giang sơn.
Kinh Di Hàm là trưởng tử phủ Kinh Định hầu, năm xưa Kinh Định hầu tổ gia từng theo Thái tổ lập quốc, lẽ ra sẽ được phong vương, nhưng ngài từ chối chỉ mưu cầu chức Hầu gia, rất được Trần Thái tổ kính trọng.
Nhiều đời Kinh Định Hầu đều đóng ở Mục Châu, đời đời bảo vệ lãnh thổ Trần quốc.
Thế nhưng mấy chục năm trôi qua, sự trung thành năm đó của Kinh Định hầu phủ đã sớm hóa thành tàn tro bay đi, Kinh Định hầu Kinh Thái thú hiện tại đã phản bội triều đình, cấu kết ngoại địch.
Người có ý chí hào hùng mấy thì trong mắt Nguyễn Tông cũng là nghịch tặc, hắn nhìn Kinh Di Hàm đã đến tuổi tứ tuần nằm giẫy dụa trên giường, mắt long lên sòng sọc, miệng lưỡi ú ớ, chợt cảm thấy một trận phẫn nộ cùng bi thiết trong lồng ngực.
Nguyễn Tông thở dài, ra lệnh đại phu cùng tướng sĩ lui ra, tự bản thân cầm bút viết đến bên cạnh giường lên tiếng: "Hạ quan biết tiên đế xử sự nhiều lần làm lòng người lạnh lẽo, không thiếu bóc lột Mục Châu, thế nhưng tiên đế đã về trời bảy năm, Trần quốc đang dần dà khôi phục, Kinh đại nhân tội gì phải...!Không nói đến việc này, Kinh đại nhân vẫn nên nói thật, chuyện cấu kết với địch phản quốc không biết có gì còn giấu diếm triều đình?"
Kinh Di Hàm hai mắt trợn lên, thở hồng hộc, cả người run rẩy như trúng độc, gã mở miệng nhưng chỉ thiều thào được mấy tiếng: "Không...không..phản...cố..."
Từ lúc Nguyễn gia cho người bao vây phủ Thái thú, Kinh Di Hàm đã nhận được mật thư bảo gã phải chấp nhận bị triều đình bắt không được phản kháng thì tính mạng con trai mới bảo đảm.
Kinh Di Hàm mơ hồ bị bắt giam rồi áp tải về kinh, đến nay mới biết được tội danh bị áp lên đầu mình là cấu kết với địch phản quốc, nhất thời hết sức kích động đến khó thở.
Nguyễn Tông trong dạ bất đắc dĩ, ném bút mực: "Kinh đại nhân trước hết bình tĩnh, hạ quan không hiểu được."
Trên giường Kinh Di Hàm dường như rất kích động, Nguyễn Tông trấn an hắn một hồi mới nói được một câu tạm nghe rõ: "Không...!có...phản..."
Nguyễn Tông trong lòng chấn động: "Đại nhân nói sao? Nếu không phản, vậy sự tình mật thư cùng người Chẩm là lẽ gì? Vì sao khi Bình Vũ tướng cho người bao vây phủ Thái thú ngươi càng không phản bác một câu để người bắt giữ?"
Kinh Di Hàm nhắm mắt, trong lòng một trận hối hận, là gã quá mềm yếu nên bị người lợi dụng.
Gã run rẩy đưa tay lên, viết vào lòng bàn tay Nguyễn Tông một chữ tử.
Nguyễn Thượng thư thông tuệ lập tức đoán ra: "Là có người bắt con trai đại nhân uy hiếp?" Kinh Di Hàm lại viết vào tay hắn một chữ gia.
Giọng Nguyễn Thượng thư bỗng cao lên: "Là bắt toàn gia Kinh phủ sao?"
Kinh Di Hàm run rẩy gật đầu, khó khăn mở miệng: "Ta...hèn nhát...mẫu...thê...tính mạng..."
Nguyễn Tông liều mạng suy tư, là do có kẻ khống chế toàn gia Kinh Di Hàm, bắt mẹ già, con trai cùng thê tử gã, ép buộc gã làm theo ý kẻ địch.
Nguyễn Tông cau mày: "Không thể nào, phủ Thái thú trên dưới mấy trăm người, kẻ địch làm sao có thể xông vào thành Cao Mật rồi bắt giữ cả phủ kia chứ?"
Kinh Di Hàm nói: "Chúng hạ...độc...bắt con trai ta..."
Bảy năm trước, tiên đế xa hoa hưởng lạc muốn thu tô thuế năm phần, năm ấy mất mùa, dân chúng Mục Châu cùng khổ, Kinh Định hầu lấy cái chết can gián, trong cơn say tiên đế ra lệnh trảm đầu Kinh Định hầu.
Lúc đó tiên đế đã muốn truất tước của Kinh phủ, không ngờ...!cung biến lại xảy đến, sau khi Thiên Trị đế lên ngôi Vi Thái phó vẫn luôn không đụng đến Kinh Định Hầu phủ.
Kinh Di Hàm theo lẽ thường mà tập tước rồi trở thành Thái thú.
Kinh Di Hàm làm người thông minh nhưng luôn ghi hận Hoàng thất đã giết phụ thân hắn, Thiên Trị đế lại vô dụng không làm được trò trống gì để thần tử lộng quyền, Vi gia nắm cả triều chính.
Kinh Di Hàm không phục cùng phẫn hận, thế nhưng vẫn luôn không bước qua lôi trì.
Khi tính mạng cả nhà bị uy hiếp, con trai bị bắt làm con tin, gã mới không phản bác gì, để chính mình thuận theo mục đích của kẻ địch, chỉ muốn giữ lại tính mạng cho con trai gã.
Gã biết bị chụp tội danh phản quốc sẽ rơi vào tình cảnh gì, chính mình nói suông không có chứng cứ chứng minh trong sạch lại trong lúc hồ đồ không phản kháng mà nhận tội...!mình hiện tại người không ra người quỷ không ra quỷ, con trưởng chắc cũng đã bị sát hại, không còn gì để lưu luyến liền muốn cắn lưỡi tự sát.
Nguyễn Tông luôn nhìn gã lập tức phát hiện, vội vã ngăn cản: "Kinh đại nhân tội gì! Điều cấp thiết bây giờ là tìm hiểu mục đích của kẻ địch, gia quyến đại nhân ở Mục Châu vẫn an khang, đại nhân tuy phạm tội không dung nhưng nếu đoái công chuộc tội thì Kinh phủ vẫn có thể bảo toàn tính mạng!"
Kinh Di Hàm bị ngăn cản tự sát, trong mắt dâng lên nước mắt phẫn hận, thế nhưng không có ý tìm chết nữa, khai ra: "Ta...tình cờ có được...!bản đồ...!Trung...tìm...tìm phó quan...!Tết...kinh thành..."
Nguyễn Tông giật mình: "Là phó quan của Mục Châu lúc Tết vào kinh báo cáo công tác sao?" Thảo nào lục tung phủ Thái thú lẫn Mục Châu cũng không tìm được đồ có giá trị, hóa ra đã sớm mang đến kinh thành.
Bây giờ chỉ cần tìm được phó quan kia là sẽ giải quyết được mọi sự.
Kinh Di Hàm nói: "Kẻ địch...khẩu âm nước Lã, nước Lã...cấu kết...Chẩm tộc..."
Nguyễn Tông đem toàn bộ suy đoán viết lại vào mật chiết, gật đầu nói: "Đa tạ Kinh đại nhân hợp tác, hạ quan nhất định sẽ cho đại nhân một câu trả lời thích đáng về tiền đồ của Kinh phủ."
Lúc bấy giờ Kinh Di Hàm mới an lòng.
Gã tuy bất mãn với triều đình nhưng cũng không ngu xuẩn bắt tay với người Chẩm.
Người Chẩm thường xuyên quấy rối biên giới Mục Châu, thành Hồ Nhi, Thác Mạt và Ông Khẩu cứ vài năm là bị cướp bóc một lần, dân chúng vốn khổ cực nay càng thêm vất vả, mỗi năm dân chúng đều không đủ ăn, chết đói vô số; nhiều thế hệ Kinh Định Hầu đóng ở Mục Châu, sao nhìn mà không phẫn hận.
Kinh Di Hàm căm ghét Hoàng thất Trần quốc mục nát, căm ghét Thiên Trị đế cùng một đức hạnh với tiên đế, thế nhưng vẫn cho người mang bản đồ vào kinh đô.
Phó quan kia đại khái lúc nghe tin Kinh gia xảy ra chuyện sẽ đem bản đồ nộp cho triều đình.
Chỉ tiếc Vi Thái phó trông giữ tin tức quá kỹ, việc gã phản quốc không thả ra ngoài đàm luận nên đại khái phó quan cũng không biết, quả là chỉ thiếu một bước.
Thôi, cuối cùng bản đồ cũng sẽ quy về nơi cần đến...
Nguyễn Tông phụng mệnh Thái phó đến Mục Châu, việc của Kinh Di Hàm đành thuật lại đầu đuôi cho Chung Yến để hắn về kinh báo cáo.
Chung đại nhân thương thế chưa kịp khỏi đã lên xe ngựa tiếp tục bôn ba.
Lại qua mười ngày mới về đến kinh thành.
Vi Bắc Lâu biết chuyện liền cho người đi tìm phó quan kia.
Phó quan là cháu họ của Kinh Di Hàm, Kinh Thước, biết là Thái phó muốn gặp liền không nhiều lời dâng lên một cuộn giấy da.
Kinh Thước là con cháu được Kinh Di Hàm trọng dụng nên biết không ít chuyện, chậm rãi thuật lại: "Quân tuần tra thành Cao Mật bắt được một nhóm người, có cả dân chúng Trần quốc lẫn người Chẩm.
Nhóm người khả nghi này đã vẽ lại bản đồ toàn thành Cao Mật, do dân chúng trong thành ham tài mà chỉ điểm.
Người Chẩm bị bắt được có sáu người, trong đó có một vu sư địa vị khá cao trong tộc.
Bản đồ này lấy được từ người vu sư đó, chưa xác thực đúng sai.
Theo như chúng ta tra khảo được, vu sư này là người tài năng trong Chẩm tộc, biết vẽ bản đồ cùng viết chữ, nhận biết thảo dược và địa hình.
Chẩm tộc muốn xâm chiếm Mục Châu nên mới phái người đến họa lại địa hình.
Vu sư kia cùng bốn người Chẩm đã tự sát, chỉ giữ lại được một kẻ, hạ quan đã dẫn theo đến kinh thành."
Nói rồi mở cuộn da ra, bên trong là hình họa lại khu vực hoạt động của người Chẩm ở Trung Châu, đây là nguyên nhân Chẩm tộc phái tới chiến sĩ để tìm đoạt lại.
Trung Châu địa hình hiểm yếu, người Trần quốc đặt chân đến phần lớn có đi không về, nếu có bản đồ này trong tay, việc đánh hạ Trung Châu liền trở thành khả dĩ.
Vi Bắc Lâu trầm ngâm rồi nhận đồ vật xem xét: "Bổn quan đã biết."
Kinh Thước nói tiếp: "Hạ quan biết đại nhân còn nhiều nghi vấn, tuy nhiên cuộn da này thật sự do thúc phụ chó ngáp phải ruồi mà lấy được.
Người dân Trần quốc kia bộ dáng lén lút khả nghi làm vệ binh nghi ngờ, lại thêm Chẩm tộc bộ dáng hung hãn, vệ binh vốn nghĩ bọn họ là sơn tặc, cho nên mới gọi người đến tiêu trừ, không ngờ lại...lấy được đồ vật trọng yếu như thế.
Lúc đó trên dưới thúc phụ liền e ngại để đồ vật ở Kinh gia sẽ nhận phải tai ương, liền cho hạ quan mang đến kinh thành."
Vi Bắc Lâu xem xong, để cuộn giấy qua một bên, cười khẽ: "Bổn quan không nói không tin ngươi.
Chỉ là tin tức này..." Kinh Thước vội vàng đáp: "Tự nhiên là không có nhiều người biết, cuộn giấy này hạ quan cũng chưa từng xem qua.
Hạ quan biết lời nói ra không đáng tin, nhưng xin đại nhân hãy xét đến công thúc phụ mang dâng cho triều đình mà giơ cao đánh khẽ Kinh gia...!hôm nay hạ quan có chết cũng không chối từ!" Nói rồi vén áo quỳ gối trước mặt Vi Thái phó dập đầu.
Vi Bắc Lâu sắc mặt hòa ái đáp: "Kinh đại nhân hà tất phải làm vậy, ngươi ở trong kinh vài tháng tin tức chắc hẳn không linh thông...!bổn quan nói cho ngươi vậy..."
"Hơn tháng trước Nguyễn gia phát hiện chứng cứ cấu kết của Kinh Di Hàm với Chẩm tộc, Kinh Thái thú còn tham ô tám vạn lượng tiền thuế...!chẳng hay Kinh đại nhân có biết việc này?"
Kinh Thước lồng ngực phập phồng: "Làm sao có thể? Kinh gia nhiều đời vẫn luôn căm hận Chẩm tộc hung ác cướp bóc...!còn tiền thuế kia lại như thế nào? Rõ ràng triều đình gửi tấu chương đến sưu thuế năm phần.
Thúc phụ vẫn luôn nóng nảy...!cuối cùng không thu nổi nhiều bạc như vậy, chúng ta chỉ gửi vào kinh được năm vạn lượng...!tám vạn lượng tham ô kia là thế nào?"
Vi Bắc Lâu tâm thần chấn động, thì ra, thì ra khúc mắt là ở điểm này.
Nghĩ đến đây, hắn nhắm mắt vắt tay ngang trán, không ngờ lại thua ở một bước như vậy.
Bây giờ Vi Thái phó còn điều gì chưa hiểu nữa.
Hắn lớn tiếng gọi: "Chung Yến, người đâu!?"
Chung Yến liền mở cửa bước vào, hắn chưa bao giờ thấy Vi Bắc Lâu biểu lộ tức giận như vậy, vội vã quỳ xuống: "Có thuộc hạ! Chủ tử có gì sai bảo?"
Vi Bắc Lâu nhất thời nộ hỏa công tâm, thấy Chung Yến quỳ gối liền cắn răng nhẫn xuống, khoát tay: "Đứng dậy nói...!Kinh Di Hàm không tham ô...!Tiền thuế vào kinh phải đi ngang qua Thanh Châu...!Hộ Bộ Thượng thư và Thái thú Thanh Châu mới là người tham ô tiền thuế, cấu kết với nghịch tặc."
Hộ bộ Thượng thư Phạm Chương là người của Thừa tướng Mộ Dung Ninh, Chung Yến rùng mình.
Nếu Thừa tướng cũng dính vào việc này...!thảo nào chủ tử vẫn luôn không ngờ đến Thanh Châu cùng Hộ bộ.
Kế sách thật vô cùng hoàn mỹ, một mặt bắt ép con trai của Kinh Di Hàm, lợi dụng bất mãn cùng coi trọng con trai của gã để ép Kinh Thái thú nhận tội này, sợ sự tình bị phát hiện liền mượn tay Chẩm tộc giết người diệt khẩu.
Kinh phủ gặp tai ương không có liên quan đến người Chẩm, là bọn chúng hạ độc để thoát tội mới phải...!việc vô ý lấy được bản đồ của Chẩm tộc là âm kém dương sai, không, cũng có thể là do bọn chúng bày mưu để mượn tay Chẩm tộc giết người...!Chắc chắn bọn chúng có cấu kết với Chẩm tộc, để lợi dụng vũ lực của Chẩm tộc hành động...
Theo lời của Kinh Thước thì bản đồ lấy được này không phải giả, có thể bọn chúng chỉ muốn Kinh Thái thú giết vu sư kia để chịu Chẩm tộc trả thù thôi, không ngờ bản đồ quan trọng như vậy lại được Kinh Thái thú cho người mang vào kinh giao đến tận tay mình.
Đây đúng là đánh bậy đánh bạ mà lại trúng!
Vi Bắc Lâu nghĩ đến đấy cũng có chút dở khóc dở cười, không ngờ vận may của hắn lại không tệ.
Nhưng nghĩ tới có khả năng Mộ Dung Ninh làm phản liền thấy trong lòng trầm xuống.
Mộ Dung Ninh và hắn có giao tình nhiều năm, hai người tương đãi không tệ, Vi Bắc Lâu tự nhận chưa bao giờ bạc đãi họ Mộ Dung cái gì, không ngờ rằng...!Hộ bộ Thượng thư làm ra chuyện lớn như vậy nếu Mộ Dung Ninh không biết thì đó là mắt mù tai điếc xử sự hồ đồ rồi.
Tĩnh An hầu còn chưa yên tĩnh lại nhảy ra thêm một Thừa tướng.
Nhiều năm qua Vi Bắc Lâu vẫn luôn tin tưởng Mộ Dung Ninh, rất nhiều thế lực trong tay cũng để trợ lực Mộ Dung Ninh bò lên trên.
Mộ Dung Ninh vốn là bậc kì tài, năm xưa từng ba lần giải Nguyên; làm người thấu hiểu lễ nghĩa lại tài hoa xuất chúng, cùng với Vi Bắc Lâu từng bước một nâng đỡ nhau mà vượt qua tử cục...!Không biết tự bao giờ đã ly tâm.
Vi Bắc Lâu cười lạnh một tiếng, thôi, chuyện đã đến nước này thì không nên nhắc lại việc cũ nữa, bây giờ quan trọng nhất là chuyện trước mắt.
Vi Bắc Lâu nhấc tay sửa lại vạt áo, khôi phục bộ dạng đạm mạc bình tĩnh.
Nam nhân đưa mắt nhìn Kinh Thước vẫn luôn sợ hãi quỳ dưới đất, nói: "Kinh đại nhân xin mời đứng lên."
Kinh Thước chảy một thân mồ hôi lạnh, hắn đã chuẩn bị tinh thần hy sinh vì gia tộc, nhưng không ngờ lại vô tình nghe được chuyện cơ mật như vậy, hẳn là phải chết không nghi ngờ.
Thái phó càng ôn hòa hắn ta càng sợ hãi, vẫn quỳ gối đầu không dám nâng: "Hạ quan không dám..."
Vi Bắc Lâu nâng người đang mềm nhũn dưới đất dậy, cười nói: "Kinh gia đã giúp bổn quan một đặc ân đâu...!Bản đồ này đúng là rất trọng yếu, Kinh đại nhân khách khí rồi...!Thế nhưng những lời bổn quan nói từ nãy Kinh đại nhân cũng hiểu, Hộ bộ Thượng thư tham ô tiền thuế lại đổ tội cho Kinh Thái thú, tội khó dung thứ, thế nhưng bổn quan không có chứng cứ, người ngoài nhìn vào chỉ biết nói Kinh gia phạm phải trọng tội, vi phạm quốc huấn.
Việc Kinh gia bị hắt chậu nước bẩn này đành ủy khuất Kinh Thái thú nhận tội để Hộ bộ Thượng thư không dấy lên cảnh giác.
Kinh đại nhân cứ ở lại chỗ này của bổn quan làm việc...!Vi mỗ nhất định sẽ lật lại bản án, trả lại trong sạch cho Kinh gia."
Kinh Thước nghe tin trong lòng mừng rỡ: "Vậy gia quyến Kinh gia bên kia..."
Vi Bắc Lâu biết chọn lời phải: "Tự nhiên Vi mỗ sẽ có an bài thích đáng.
Kinh đại nhân cứ yên tâm."
Kinh Thước lần này là cam nguyện quỳ xuống dập đầu: "Hạ quan nghe nói Kinh Châu có người họ Vi, tài hoa phẩm tính đều trác tuyệt, nay mới nhận thức được lời đồn không ngoa! Hạ quan cam nguyện vì Thái phó làm việc tận tụy, máu chảy đầu rơi!"
Rõ ràng Vi Thái phó khi chiêu hàng đã mang ra thành ý lớn nhất, chính mình một tiểu quan thất phẩm nhỏ bé biết được chuyện cơ mật nhưng không hề bị diệt khẩu, bản đồ Trung Châu trọng yếu bao nhiêu Kinh Thước cũng đoán được.
Thế nhưng Vi Thái phó lại lấy tính mạng trên dưới Kinh phủ để đảm bảo với một tiểu quan như hắn, Kinh Thước biết mình có thể làm nhân chứng nhưng thật sự không cần Thái phó lấy ra thành ý lớn thế.
Tuy rằng cũng có nhiều đồn đại cho rằng Thái phó là gian thần lộng quyền, nhiều âm mưu quỷ kế, chèn ép quan viên khác, muốn phế Trần lập Vi, xem ra cần phải xem xét lại, Thái phó rõ ràng là bậc quân tử biết phân định phải trái, vô cùng cao thượng.
Người đời đàm tiếu quả thật không thể tin!
Người vừa đi hết, mặt Vi Thái phó cũng trầm hẳn xuống.
Chung quy, bị phản bội cũng không dễ bình tĩnh như vậy.
Sau khi thu Kinh gia về dưới trướng, thì phải giúp bọn họ thu dọn chiến trường.
Bên Bình Vũ tướng không gửi tin gì về gia quyến Kinh gia gặp bất trắc, thì hẳn độc họ trúng là độc mạn tính.
Trừ bỏ độc kiến huyết phong hầu, nếu là độc mạn tính thì có thể giải quyết được.
Con trai trưởng Kinh Di Hàm chắc đã lành ít dữ nhiều, thế nhưng cũng không thể từ bỏ hy vọng.
Vi Bắc Lâu lạnh mặt đem bức họa Vạn dặm non sông Thừa tướng Mộ Dung Ninh tặng dịp sinh thần tuổi bỏ vào chậu than, nhìn từng nét mực bị ngọn lửa cắn nuốt trong lòng lạnh lẽo, nhớ tới Mộ Dung Thừa tướng khi trao tặng mình đã nói những gì.
"Non sông này tươi đẹp là thế, phải nằm trong tay người mang thiên hạ, Nay Mộ Dung tặng đại nhân danh tác này, núi ngàn dặm trùng trùng, sông trăm dặm chảy xiết, chí khí vạn trượng mới xứng với hào danh quân tử!"
Vi Bắc Lâu lấy cời lửa khơi cho lửa cháy mạnh hơn, từ chậu đồng bay ra chút hương tro.
Lúc ấy hắn còn nghĩ lúc đó Mộ Dung Ninh ca ngợi bậc kẻ sĩ lòng mang quốc gia lại tâng bốc hắn một chút; nhưng ý định thật sự của Mộ Dung Thừa tướng hẳn là ám chỉ hắn muốn đăng ngôi Đại Bảo đi?
Nếu hắn thật vì yêu thích mà treo lên tranh này, không biết Mộ Dung Thừa tướng sẽ lại đồn ra bao nhiêu lời khó nghe về dã tâm của gian thần bậc nhất Vi Thái phó đây?
Sau khi đốt xong bức họa, Vi Thái phó lại triệu thám tử đến nói chuyện.
Hắn yên tâm Mộ Dung Thừa tướng nhưng cũng không ngu xuẩn, lẽ nào lại không cài một vài thám tử vào bên cạnh y.
Chỉ là những nhãn tuyến này hắn rất ít dùng, tương đối bí mật, đối phương cũng không biết người bọn họ làm việc cho là Vi Thái phó, bình thường vẫn giả vờ làm một quản sự nhỏ trong Mộ Dung phủ.
Đã cài người được vài năm, nay đã đến lúc dùng rồi.
Vi Bắc Lâu lại phân phó vài câu rồi mới tắt nến ở thư phòng, dọn dẹp đồ vật một chút rồi trở về Phỉ Đào viên.
Hắn nhu nhu trán, trong lòng đè nén bực bội, cảm giác nóng giận đã không còn, chỉ còn lại ghê tởn, như phát hiện thấy cái cây mình trồng tốt tươi, vững chắc song hành bên mình nhiều năm kì thật là một con rắn độc.
Mình dưỡng nó trở nên to lớn như vậy để vào lúc mình không phòng bị quay sang cắn mình một cái.
Mà mình thì âm kém dương sai mà tránh được một kiếp, nếu không phải...!Vi Thái phó cả đời khéo léo không biết sẽ chết như thế nào đâu!
Trên đường đi về hắn đã suy nghĩ rất nhiều, thiên biến vạn chuyển, sau cùng chỉ còn biết thở dài, bước chân không khỏi nhanh hơn.
Hôm nay hắn về muộn, lại quên cho người truyền lời.
Thanh Lê biết hắn bề bộn nhiều việc, đã lâu không chủ động đến thư phòng nữa.
Bây giờ không biết thiếu niên đã ăn tối chưa, hôm nay có nhàm chán không...!Sáng nay trời chưa đến canh ba hắn đã thức dậy vào triều rồi, lúc hắn về đã là tối mịt, nhưng thiếu niên luôn chờ hắn về mới ngủ.
Lúc hắn về đến nến trong phòng đang được thắp sáng trưng.
Thanh Lê cười hỏi: "Lão gia đã đói chưa, chúng ta dùng bữa nhé?"
Vi Bắc Lâu chưa kịp cho hạ nhân lui ra hết đã nắm tay thiếu niên.
Thanh Lê bị thân thiết trước mặt người ngoài thì rất xấu hổ, nhưng trực giác cảm nhận được tâm trạng lão gia không tốt, lấy tay vuốt vuốt bả vai căng cứng của hắn, nhỏ giọng thì thầm: "Là rất mệt sao? Ta giúp ngài đấm lưng được không?"
Y cảm nhận sự cứng nhắc của nam nhân dần biết mất, cả người mà nhu hòa hẳn đi, hắn đáp: "Được rồi, ăn cơm trước đã."
Vi Bắc Lâu lôi kéo người đến bàn ăn nhỏ giữa phòng.
Đã mấy tháng rồi hắn luôn dùng bữa cùng Thanh Lê ở đây, kiên trì trước sau như một.
Hoàng đại phu nói, Vi Bắc Lâu và Thanh Lê là một cặp tiết – khôn trời sinh hiếm thấy.
Từ lúc phân tranh tứ quốc phong tục hôn nhân đã khác xưa rất nhiều, không còn kết đôi theo độ tương thích và tự do mà đều chịu cha mẹ làm môi, đôi tân nhân trước khi cưới cũng không được gặp nhau.
Lại nói, địa vị khôn tử bị hạ thấp, không ai chịu cưới khôn tử làm thê tử thì làm sao tìm được một cặp trời sinh như bọn họ? Khôn tử thân phận ti tiện, Hoàng gia không ủng hộ lập, các gia tộc trông vào đó noi theo.
Nhiều gia tộc còn có gia huấn là không được cưới khôn tử làm vợ, sợ con cháu bị sa vào nữ nhi tình trường mà hỏng việc.
Thế nên, chuyện của Thái phó là rất hiếm thấy, dưới sự ảnh hưởng của bản năng, Thái phó và khôn tử chỉ có ngày càng thân mật.
Điều duy nhất đáng tiếc nuối là thân thể Thanh Lê không được khỏe mạnh, sự ảnh hưởng của y đối với Thái phó sẽ ít hơn rất nhiều.
Tin tức tố của Thanh Lê được nuôi kỹ mấy tháng, đã dần nồng đậm hơn.
Sau sự việc ở suôi nước nóng hôm ấy, Hoàng đại phu cũng xác định thiếu niên đã phân hóa thành khôn tử.
Có sự giao hòa tin tức tố, thiếu niên nhận thức được, mình càng dễ dàng cảm nhận tâm tình của nam nhân, dễ dàng trấn an hắn hay làm hắn thả lỏng.
Sau khi hai người ăn xong Thanh Lê liền muốn giúp Thái phó đấm lưng.
Vi Thái phó cũng vui lòng thuận theo, cởi áo nằm trên giường.
Hai bàn tay nhỏ cứ đấm đấm lên lưng nam nhân, hơi ê một chút nhưng hiệu quả rất tốt, làm cơ bắp căng cứng của hắn thả lỏng.
Sau Thanh Lê lại ấn huyệt trên cổ hắn, Vi Thái phó khẽ nhắm mắt, hắn ngủ trong cảm xúc tốt đẹp như thế.
Thanh Lê thấy hắn đã ngủ cũng không ngừng, lắc lắc cổ tay hơi mỏi tiếp tục xoa bóp, đợi đến khi nam nhân ngủ say mới cẩn thận đắp chăn cho hắn, trèo lên giường rúc vào một bên ngủ theo.
Từ sau khi Phó thị ban cho Vi Thịnh Tư hai nha hoàn thông phòng, Vi Thịnh Tư càng trở nên buồn bã, mất ăn mất ngủ.
Buồn vì hắn đã rõ ý của cữu mẫu, thị xem như ôn hòa gõ hắn, bảo hắn không cần si tâm vọng tưởng.
Triệu Ngọc Chân đang là tâm phúc của thị, hiện tại là người duy nhất được Thái phó thưởng thức.
Nàng ta tuyệt đối không thể ban cho Vi Thịnh Tư được.
Mà hắn cũng hiểu rõ điều này.
Hai nha đầu mới được đưa đến hầu hạ hắn là Trân Nhi và Cẩm Nhi, đều lớn lên xinh đẹp tinh xảo.
Ban đầu hắn còn không nhìn tới các nàng, nhưng chậm rãi, Trân Nhi thông tuệ thủy linh, dịu dàng nhu mì chậm rãi đi vào lòng hắn.
Trân Nhi còn gọi lên khác giống Chân Nhi, nàng cũng hay dùng khăn lụa hồng, so ra, có vài nét giống với Triệu Ngọc Chân.
Vi Thịnh Tư bắt đầu để ý Trân Nhi, sau khi nếm thử mấy lần nước sữa hòa nhau, tình cảm cũng dần có.
So sánh với một bên cầu không được, chẳng thà buông thả tận hưởng lạc thú trước mắt.
Sau khi trầm mê trong ôn nhu hương, hắn lại bỏ quên chuyện học hành, vạn hạnh là Thái phó bận rộn công sự, không có thời gian kiểm tra, Vi Thịnh Tư ngày qua ngày cũng khá là thích ý..