Mũi tên mang theo màu xanh âm u xuyên qua bầu trời đêm lao tới, sắp tới gần ngực Phương Giải thì hắn dùng tay phải bắt được. Ở cự ly gần như vậy, Phương Giải có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của màu xanh trên mũi tên. Phương Giải nhớ lại những miêu tả về loại thể chất kia. Hắn một mực không hiểu lý do vì sao Vạn lão gia tử tặng cho hắn cuốn bút ký kia. Nhưng vào lúc này, nhờ có cuốn bút ký, mà hắn dễ dàng đoán được lá bài tẩy của đối phương.
Màu xanh trên mũi tên bốc lên hừng hực, thật giống như một con rắn nhỏ có thể lao ra bất kỳ lúc nào. Phương Giải vận nội kình vào lòng bàn tay, ngọn lửa màu vàng lập tức đốt sạch ánh sáng màu xanh. Thấy kim hỏa của mình có thể tiêu diệt ánh sáng màu xanh, trong lòng Phương Giải liền kiên định hơn.
Hắn tùy tiện ném mũi tên trở về, mũi tên giống như sao băng lao tới. Tam sư thúc của Bồng Lai Tông vội vàng trốn tránh, khó khăn lắm mới tránh được.
Lúc ném mũi tên trở về, trong lòng bàn tay trái của Phương Giải xuất hiện ngũ mạch khí xoáy, khí xoáy nhanh chóng lớn dần. Mười đạo kình khí của Mộc Nhàn Quân đều bị khí xoáy nghiền nát, tiếng đinh đang vang lên không ngừng, thật giống như đạn bắn vào tấm khiêng chắc chắn nhất.
- Độn Giáp Đạo
Tô Dương khẽ quát một tiếng.
Hai tay kết ấn, sau đó chỉ về phía Phương Giải. Trong nháy mắt, mặt đất xung quanh Phương Giải lập tức thay đổi. Rất nhiều gai đất sắc nhọn mọc lên từ mặt đặt. Phương Giải tránh sang một bên, Tô Dương lại di chuyển ngón tay, mặc kệ Phương Giải tránh về hướng nào, gai đất đều không ngừng xuất hiện ở dưới chân hắn.
Đây là một loại công pháp hoàn toàn khác với người tu hành Trung Nguyên, Phương Giải lần đầu tiên đối mặt với công pháp như vậy. Bồng Lai Tông tu hành là cảm ngộ thiên địa. Lúc trước tổ sư gia lập phái tu luyện chính là đạo tự nhiên, dùng tự nhiên làm vũ khí. Mưa gió lôi điện, thậm chí cây cối đất đai đều là thủ đoạn công kích.
Chỉ có điều tổ sư Bồng Lai Tông và các Chưởng giáo đời sau, theo đuổi đều là tu hành thanh tịnh, cho nên căn bản không rời khỏi hải đảo kia. Mà Tô Dương muốn phát triển Bồng Lai Tông, bắt đầu đi lại trên giang hồ. Nhưng chính vì thế, trong lòng ông ta có quá nhiều tạp niệm. Luận về tu vị mà nói, ông ta kém xa các đời Chưởng giáo trước của Bồng Lai Tông.
Ưu thế lớn nhất của công pháp này chính là sự bất ngờ. Dù là ai cũng không thể đoán được thế công tiếp theo của Tô Dương.
Gai đất mọc rậm rạp từ dưới đất. Phương Giải trốn tránh vài lần thấy không tránh được liền đơn giản không tránh nữa, thấy cây nào đạp gãy cây đấy. Sắc mặt của Tô Dương khẽ thay đổi, trong lòng có chút rung động. Độ cứng của gai đất không hề thua kém nham thạch, nhưng lúc Phương Giải giẫm gãy gai đất, căn bản không dùng tới nội kình, hoàn toàn dựa vào sự mạnh mẽ của cơ thể. Điều này làm cho Tô Dương phải giật mình.
Ánh mắt của ông ta trở nên nghiêm nghị, hai tay lại biến hóa thủ ẩn.
Trong nháy mắt, gai đất càng trở nên dày đặc. Thấy ông ta sử dụng chiêu này, Tam sư thúc của Bồng Lai Tông phối hợp ăn ý, lập tức khoanh chân ngồi xuống, sau đó cắn đầu lưỡi phun một bụm máu vào lòng bàn tay. Y chà hai tay vào nhau, máu rất nhanh biến thành màu xanh rực rỡ, sau đó y vung thứ chất lỏng màu xanh này về phía trước.
Y vung không phải về hướng Phương Giải, mà là Tô Dương.
Tô Dương thấy ánh sáng màu xanh kia, hai tay lại thay đổi ấn quyết. Trong nháy mắt nguyên khí thiên địa rung chuyển, ánh sáng màu xanh kia biến mất không thấy. Một giây sau, tất cả gai đất xung quanh Phương Giải đều nhiễm màu xanh ở phần gai.
Tô Dương và Tam sư đệ của ông ta phối hợp như vậy, hiển nhiên không phải lần đầu. Hai người kết hợp công pháp đặc thù của mình lại, uy lực sinh ra đâu chỉ lớn hơn gấp hai lần. Lúc trước Phương Giải còn có thể giẫm gãy gai đất, nhưng lúc này hắn lại không thể tiếp xúc với nó. Ánh sáng màu xanh kia có tính ăn mòn quá mạnh mẽ. Một khi dính vào, khẳng định chịu thiệt.
Thấy Phương Giải khó mà tránh được, Tô Dương hét lớn một tiếng.
Mười mét xung quanh Phương Giải, mặt đất giống như bị lật lên, mấy trăm gai đất từ bốn phương tám hướng lao tới, tạo thành một quả cầu nhốt Phương Giải lại, cảnh tượng khá quỷ dị. Mà tất cả gai trên đó đều lóe lên màu xanh. Gai đất này tạo thành quả cầu giống như lao tù, tất cả phương hướng đều bị chặn lại.
Thấy Phương Giải bị nhốt, Mộc Nhàn Quân biết cơ hội đã tới. Y mỉm cười một tiếng rồi nhảy lên cao, hai tay kết ấn ở giữa không trung, hô một tiếng Độn Giáp Đạo, hai tay xuất hiện màu xanh như nước biển, sau đó màu xanh này biến thành một thanh thủy đao dài chừng , mét.
Một cỗ hàn khí từ thanh thủy đao tràn ra ngoài, không khí xung quanh tựa hồ cũng bị đông cứng lại.
Hiện tại Phương Giải bị nhốt trong lồng giam bằng gai đất, những cái gai màu xanh kia khiến hắn không thể chạm vào. Mọi chuyện đều diễn ra trong chớp nhoáng, miêu tả thì chậm, nhưng ba người kia phối hợp gần như cùng lúc hoàn thành. Trong chớp mắt lồng giam bằng gai đất tạo thành, Mộc Nhàn Quân đã nhảy lên trời, thủy đao có khí thế như cầu vồng, theo một tiếng hét to của Mộc Nhàn Quân, thủy đao từ trên trời chém mạnh xuống.
…
…
Xung quanh Phương Giải đều là gai đất có độc, bị vây chưa tới một giây đồng hồ, thanh trường đao tạo bằng nước kia đã lao tới.
Ngay lúc khóe miệng Mộc Nhàn Quân đã nở nụ cười, thân thể của Phương Giải bỗng nhiên di chuyển. Sau đó nụ cười của Mộc Nhàn Quân cứng đờ, trong mắt hiện lên sợ hãi cực độ.
Một ngọn lửa màu vàng thiêu đốt xung quanh Phương Giải. Màu xanh trên gai đất gặp phải ánh lửa giống như là gặp thiên địch, trong chớp mắt bị ngọn lửa đốt sạch sẽ. Mà một giây sau, thanh thủy đao của Mộc Nhàn Quân bắt đầu kết băng với tốc độ cực nhanh, rồi biến thành một lưỡi trượt dài mấy mét. Nhưng sự đóng băng vẫn không dừng lại, nó lan theo tới cánh tay của Mộc Nhàn Quân rồi không ngừng lan lên trên.
Mộc Nhàn Quân kinh hô một tiếng, muốn vứt đao nhưng đã chậm.
Ngọn lửa màu vàng vừa nổi lên, gai đất xung quanh Phương Giải cũng xuất hiện thay đổi, thật giống như bóc tỏi, gai đất bị bong ra từng mảng từng mảng một. Gai đất vốn dài hơn một mét sau khi bị bong ra mấy tầng, chỉ còn chưa tới một phần ba, nhưng sáng lấp lánh giống như kim loại.
Phương Giải đẩy hai tay về phía trước, gai đất biến thành kim loại lao như điện về hướng Tam sư thúc Bồng Lai Tông. Người này tuy có năng lực đặc biệt, nhưng lực phòng ngự không tính là cao, hơn nữa tốc độ di chuyển cũng không nhanh. Đang lúc y kinh ngạc, thì mấy trăm gai đất bằng kim loại đã đánh vào người y.
Giống như là trúng mấy trăm viên đạn bắn vào người, cơ thể của Tam sư thúc không ngừng nổ bung, ngay cả thi thể cũng không còn.
Cả người bị nổ thành đống thịt nát, rơi lả tả xuống đất.
Mà lúc này, Mộc Nhàn Quân cũng kêu thảm ngã từ trên không trung xuống. Sau khi rơi xuống đất lảo đảo lùi lại đằng sau, cuối cùng không thể đứng vững mà ngồi bệt xuống đất. Y vừa ngã, lưỡi trượt trong tay y liền nứt vỡ, bao gồm cả cánh tay phải của y, đều nứt vỡ theo.
Miệng vết thương bị đông cứng, không có giọt máu nào chảy ra ngoài.
Đau đớn mãnh liệt khiến Mộc Nhàn Quân không thể chịu đựng nổi, tiếng kêu rên thảm thiết chấn động màng tai.
Tô Dương thấy cảnh này, đứng ngây ngốc môt lúc.
Sau đó, ông ta lập tức đưa ra lựa chọn, chính là quay đầu bỏ chạy.
Sau khi xoay người, hai tay của Tô Dương không ngừng tạo kết ấn. Quanh người bốc lên bụi mù dày đặc. Còn ông ta thì trốn trong bụi mù chạy về hướng xa xa.
Ngay lúc ông ta lao ra hậu viện, bỗng nhiên kêu lên một tiếng, sau đó ngã xuống đất.
Một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, cơ thể của ông ta bỗng nhiên đứt đôi từ phần bụng, không hề có dấu hiệu gì báo trước. Phần trên ngã về phía trước, mà phần dưới vẫn duy trì tư thế chạy trốn, chạy vài bước mới đổ xuống.
Bởi vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cho nên ngay từ đầu Tô Dương không cảm thấy đau đớn. Ông ta kinh hô kêu rên, là vì sợ hãi. Ông ta trơ mắt nhìn nửa người dưới của mình bị cách ly, hơn nữa còn đang động đậy chạy về phía trước. Sự sợ hãi này, dù là ai cũng khó mà chịu nổi.
- Nương tử thật là lợi hại!
Nông phu vỗ tay từ tiền viện đi tới, trong mắt đều là thưởng thức. Mà thiếu phụ quyến rũ kia thì cười cười, từ cửa sau hậu viện đi ra. Nàng vẫy tay một cái, một sợi tơ cực kỳ mỏng manh trở lại tay của nàng. Sợi tơ này dù là đặt vào ban ngày cũng khó mà nhìn thấy, huống chi giờ đang là buổi tối.
Bụi mù tan hết, lúc Phương Giải nhìn thấy cặp vợ chồng này, hắn khoát tay một cái, vợ chồng này gật đầu, xoay người rời đi, biến mất trong bóng tối.
Trong bóng tối, nàng kia quấn sợi tơ lại rồi buộc vào cây trâm cài trên đầu.
- Ta đoán được cái kẻ tên là Tô Dương kia sẽ không phát hiện.
Nông phu vừa đi vừa cười nịnh nọt:
- Sợi tơ này của nương tử chắc là đã giết rất nhiều cường địch rồi phải không? Đây không phải là phương pháp tu hành gì cả, cho nên người tu hành không thể phát hiện được sự biến hóa của nguyên khí thiên địa.
Thiếu phụ thở dài nói:
- Vợ chồng chúng ta đã giết quá nhiều người, cho dù tu vị của chúng ta chỉ thấp kém. Một khi người khác biết bí mật của chúng ta, thì chúng ta sẽ chết thảm hơn nhiều.
Nông phu cười nói:
- Không phải nàng đã từng nói rồi đó sao, chỉ cần chúng ta không quá tham lam, thì chúng ta sẽ không chết. Hầu gia sử dụng chúng ta, mà chúng ta chỉ cần không phản bội Hàng Thông Thiên Hạ, thì tại sao phải chết?
…
…
Tô Dương vẫn chưa chết.
Tuy ông ta bị thương quá nặng, bất kể là người có tu vị mạnh hơn nữa, thân thể bị cắt thành hai nửa thì cũng chắc chẳn phải chết. Lúc này nửa người trên và nửa người dưới của ông ta cách nhau vài mét, ông ta vô thức muốn đi tới chỗ nửa người dưới kia, xem ra là muốn ghép lại cơ thể mình.
- Ngươi có phải là Chưởng giáo Bồng Lai Tông gì đó trên đảo Bồng Lai đúng không?
Phương Giải đi tới bên cạnh ông ta, ngồi xuống nói:
- Ta không nhớ nhầm chứ?
Tô Dương đang hấp hối, sống tới bây giờ là vì không cam lòng. Ánh mắt của ông ta vẫn nhìn chằm chằm vào đôi chân, không ngừng giơ tay muốn kéo đôi chân này lại.
- Không sao, bất kể là môn phái nào, thì giờ đã không còn tồn tại.
Nghe thấy câu này, Tô Dương biến sắc, giãy dụa muốn xoay người nhìn Phương Giải, nhưng căn bản không quay người được. Ông ta quơ tay như điên, như muốn xé nát Phương Giải.
Phương Giải đã mất đi hứng thú với ông ta, đứng dậy đi về hướng Mộc Nhàn Quân đã bị đứt một tay.
…
…
Đông Hải
Đảo Bồng Lai
Hạng Thanh Ngưu đứng ở chỗ cao, không ngừng giẫm chân xuống. Giữa không trung, một bàn chân lớn được tạo ra từ nguyên khí thiên địa giẫm xuống theo bàn chân của y. Mà trên đảo Bồng Lai, những căn nhà gỗ kia đã sớm bị y giẫm thành mảnh nhỏ. Đệ tử muốn phản kháng đã bị giẫm thành thịt nát, mà những người không có dũng khí thì quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ.
Đạo tôn béo kia mỗi lần giẫm chân xuống, là nhà hủy, đất nứt.
- Phương Giải đúng là một tên khốn kiếp!
Y vừa giẫm vừa mắng:
- Biết Đạo tôn ta say thuyền, vậy mà còn giao một nhiệm vụ như vậy cho Đạo gia ta, tức chết ta mất, tức chết ta mất!
Y mắng một câu lại nôn một cái, hiển nhiên vẫn chưa hết say. Vừa nghĩ tới mình lại phải ngồi thuyền trở về, y càng thêm tức giận. Y vừa mắng vừa nôn vừa giẫm chân, một Bồng Lai Tông tốt đẹp, cứ như vậy bị một cái chân to của Đạo tôn giẫm thành đống hoang tàn.