Tranh Bá Thiên Hạ

chương 1113: ở trên trời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chiến sự ở Tô Bắc Đạo không cần Phương Giải quan tâm. Nếu ngay cả trận chiến này mà người phía dưới không xử lý được, thì Hắc Kỳ Quân nên đổi một lứa tướng lĩnh mới. Cho nên mấy ngày nay Phương Giải khá thanh nhàn. Mỗi ngày chỉ nhìn bản đồ sau đó nghe tin tức báo lại là có địa phương nào bị hạ.

Tính toán thời gian, Phương Giải quyết định khởi hành trở lại đại doanh núi Chu Tước.

Hạng Thanh Ngưu nghe nói Phương Giải phải trở về núi Chu Tước, vừa ăn bánh vừa phun nước bọt ra ngoài.

- Sao đột nhiên lại muốn trở về?

Nhìn vẻ mặt ăn bánh của y, có vẻ khá hưởng thụ.

Phương Giải nhếch miệng nói:

- Sắp tới ngày đó rồi, nhất định phải trở về.

- Ngày đó là ngày gì?

Hạng Thanh Ngưu hỏi.

- Ngày Táp Táp sinh.

Phương Giải có chút đắc ý nói.

Hạng Thanh Ngưu vỗ trán, cười ha hả nói:

- Đây đúng là chuyện lớn, nhất định phải trở về, chuẩn bị xong chưa?

Phương Giải gật đầu:

- Chiến sự bên này đã không cần ta quan tâm. Tính toán thời gian hiện tại trở về núi Chu Tước là vừa vặn. Vợ mang bầu, ta không thể ở bên cạnh thường xuyên vốn là quá mức rồi. Nếu nàng ấy sinh con mà ta không ở bên cạnh, vậy thì thật thiếu trách nhiệm.

- Đi đi!

Hạng Thanh Ngưu kéo áo Phương Giải:

- Đi ngay bây giờ. Cho dù đi bằng đường sông trở về, nhanh nhất cũng phải mất hai mươi ngày. Nếu chẳng may lỡ ngày đẻ thì sao? Nói trước rồi đấy, đứa nhỏ này vừa ra đời liền làm đồ đệ của ta. Nếu ngươi không đáp ứng, Đạo gia ta liền tuyệt thực.

Phương Giải vỗ vai Hạng Thanh Ngưu:

- Ừ, tuy nhiên ta không có ý định mang theo nhiều người về. Thứ nhất là phiền toái, thứ hai là quá chậm.

- Ta đi cùng ngươi!

Hạng Thanh Ngưu hếch bụng:

- Tuy nhiên ngựa tốt đến mấy cũng không nhanh bằng bạch sư của ngươi.

- Hai người đi cũng tốt.

Phương Giải cười nói:

- Nếu đi một mạch, chỉ mất mười lăm ngày là trở về. Tí nữa ta sẽ sai người chuẩn bị cho ngươi mấy ngựa tốt Tây Vực. Ngươi trở về thu thập quần áo, chúng ta lập tức rời đi.

Hạng Thanh Ngưu vội vàng xoay người đi chuẩn bị đồ đạc.

Phương Giải nhìn bóng dáng của Hạng Thanh Ngưu, không nhịn được cười, trong lòng rất vui vẻ. Kỳ thực, lúc đầu Phương Giải không dám nghĩ tới việc có con. Hắn không biết vì sao mình tới thế giới này, cũng không biết liệu vận mệnh của mình có nắm trong tay mình không. Nếu như mình không vượt qua được những gian khổ hiểm ác, thì vợ con của mình sẽ chịu đau khổ.

Nhất là sau khi quen Tang Táp Táp, Phương Giải nghĩ tới Tang Loạn, nhân vật gần như truyền kỳ.

Lúc ấy Tang Loạn chính là duy nhất thiên hạ, ai dám nói y không phải? Nhưng người như vậy mà vẫn không bảo vệ được vợ con của mình. Phương Giải thực sự lo lắng, một khi mình không ở bên cạnh các nàng, các nàng gặp nguy hiểm, ai tới bảo vệ các nàng? Lúc đó, Phương Giải phải đối mặt là những người mạnh nhất thế gian này.

La Diệu, Đại Luân Minh Vương.

Nếu như vợ con của mình rơi vào trong tay người như vậy, Phương Giải không tin tưởng có thể cứu trở về. Vợ của hắn là vô tội, con của hắn cũng vô tội, nếu vì vận mệnh máu chó của mình mà gây hại cho bọn họ, Phương Giải không biết phải đối mặt như thế nào.

Nhưng

Lúc Phương Giải biết tin Tang Táp Táp có bầu, sự hạnh phúc đó khó có thể hình dung nổi.

Tính toán thời gian, chưa tới một tháng nữa đứa nhỏ sẽ sinh ra rồi. Vừa nghĩ tới đây, nỗi nhớ nhà của Phương Giải giống như dao cắt. Lúc trước Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu đi điều tra Phật tông, kỳ thực còn không phải diệt trừ mọi nguy hiểm có thể xảy ra với núi Chu Tước đó sao?

Dính tới Phật tông, Phương Giải không dám coi thường.

Cho nên lúc nghe nói An huyện có người của Phật tông xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Phương Giải là tự mình điều tra, xử lý nguy hiểm ở bên ngoài đại doanh núi Chu Tước. Không thể vì bản thân mà liên lụy tới vợ con của mình. Chính vì thế, hắn mới đích thân tới An huyện. Bằng không với thân phận của hắn, cần gì mọi chuyện tự mình ra tay?

Là thời điểm trở về.

Trở về nghênh đón tiểu sinh mệnh hàng lâm thế giới này.

Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu mỗi người cưỡi một con ngựa, cùng với một con ngựa để đổi. Về phần bạch sư, Phương Giải để nó tự do chạy theo. Có lẽ cảm nhận được tâm tình vui sướng của Phương Giải, cho nên Hỗn Độn cũng vui vẻ theo, thỉnh thoảng kích động nhảy vào bụi cỏ, dọa sợ không biết bao nhiêu động vật nhỏ.

Vốn định cưỡi bạch sư trở về, nhưng vì có Hạng Thanh Ngưu đồng hành, cho nên Phương Giải vẫn lựa chọn cưỡi ngựa. Dù sao vào ban ngày, cưỡi một con bạch sư to lớn đi trên đường sẽ dọa sợ nhiều người.

Ban ngày, Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu lướt trên đường, không quan tâm tới bạch sư, kệ nó tự đi. Tới buổi tối Phương Giải chọn vùng hoang dã để chạy, bạch sư tất nhiên sẽ tìm được bọn họ.

Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu dừng lại ở một bờ sông nhỏ, khí trời mát mẻ khiến cho người ta thoải mái muốn rên rỉ. Nước của con sông nhỏ này rất trong suốt, khiến cho người ta chỉ muốn nhảy vào tắm mà không muốn đi ra.

Hạng Thanh Ngưu nghiêm túc cự tuyệt đề nghị kỳ lưng cho nhau của Phương Giải, tự mình chạy tới chỗ xa xa tắm rửa.

Ánh hoàng hôn chiếu xuống, từ xa Phương Giải có thể nhìn thấy cơ thể béo mập trắng nõn của Hạng Thanh Ngưu. Lúc tên béo này nhảy xuống sông, mực nước có vẻ tăng lên không ít. Đừng nhìn Hạng Thanh Ngưu rất béo, lúc bơi trong sông lại cực kỳ linh hoạt. Không bao lâu liền bắt được mấy con cá rồi tùy tiện ném lên bờ. Bạch sư lại gần ngửi ngửi sau đó hừ một tiếng, tỏ vẻ không thích.

Hạng Thanh Ngưu là một kẻ kỳ quái. Y không dám ngồi thuyền nhưng dám xuống nước. Nhất là sông nhỏ, y không sợ chút nào. Tuy nhiên nếu tới sống lớn như Trường Giang, thì y không dám lộn xộn. Cũng không biết là trải qua điều gì, khiến cho một người sợ nước như y lại dám bơi lội trong sông nhỏ.

Bạch sư vểnh tai lắng nghe rồi chạy đi, không biết chạy đi đâu.

Chừng nửa canh giờ, bạch sư mới chậm rãi trở về, thoạt nhìn đã ăn no.

Đổi một bộ quần áo khô ráo, Phương Giải liếc nhìn bạch sư, khẽ nhíu mày:

- Lại chạy đi ăn vụng heo nhà người ta à?

Bạch sư ủy khuất cọ vào chân Phương Giải, như muốn nói ta không thích ăn cá.

Phương Giải lấy một khối bạc vụn từ trong bao ném cho bạch sư:

- Mang trả cho người ta, chớ để người ta trông thấy mà sợ hãi.

Bạch sư cúi đầu ngậm lấy khối bạc, xoay người rời đi, rất nhanh không thấy.

Hạng Thanh Ngưu mang theo cái bụng phệ đi tới, hâm mộ nhìn Phương Giải:

- Không ngờ con vật kia lại nghe hiểu lời ngươi nói, có phải hay không nó sắp thành tinh rồi? Ta chưa từng thấy con vật nào có linh tính như vậy, lại còn là dã thú.

Phương Giải cười cười, dùng Trực Lộ đao chặt vài cành cây để chuẩn bị nướng cá:

- Nghe nói hơn một nghìn năm trước, bên cạnh Tang Loạn cũng có một con bạch sư. Tang Loạn đặt tên nó là Hỗn Độn. Có lẽ vì lúc trước trong quá trình chinh phục thảo nguyên, Tang Loạn ra tay quá tàn nhẫn, cho nên trong các điển tịch sau này của Phật tông, bạch sư liền biểu tượng cho điềm xấu. Nó xuất hiện ở chỗ này, chỗ đó liền xảy ra chiến tranh.

- Vậy chẳng phải con bạch sư của ngươi đã sống ngàn năm rồi sao?

Hạng Thanh Ngưu líu lưỡi.

- Làm gì có chuyện ấy.

Phương Giải nói:

- Tang Táp Táp nói qua, con bạch sư này là hậu đại của con bạch sư bên cạnh Tang Loạn. Sở dĩ tìm tới ta, có lẽ vì nó cảm thấy ta thân cận.

Hạng Thanh Ngưu bĩu môi:

- Chớ nói giỡn đi, luận về thân cận, có ai dễ thân cận hơn ta không? Mặc dù Đạo gia ta không phong lưu tuấn tú, nhưng có lực hấp dẫn không ai sánh kịp.

- Đúng vậy đúng vậy.

Phương Giải cười nói:

- Nữ nhân bình thường khi nhìn thấy tiểu tử béo đều thích tới gần véo cái má ục ịch, sau đó búng chim nhỏ đáng yêu. Có phải vì thế nên tạo thành ám ảnh thời thơ ấu của ngươi không, khiến cho hiện tại cứ nhìn thấy nữ nhân ngươi lại trốn tránh?

- Phì!

Hạng Thanh Ngưu gắt một cái, cũng không biết chợt nhớ tới cái gì, nụ cười dần dần biến mất.

- Đã từng có một nữ nhân ức hiếp ta ở ngọn núi phía sau Diễn Võ Viện…

Phương Giải hơi sửng sốt, nhìn về phía Hạng Thanh Ngưu, phát hiện tên mập luôn lạc quan này, lúc này trong mắt lóe lên bi thương.

- Có thể nói một chút không?

Phương Giải hỏi.

Hạng Thanh Ngưu nhìn hắn, nhếch môi cười, có chút đắng ngắt.

- Ngươi đã biết chuyện Tam sư huynh La Úy Nhiên và Hoàng hậu…

Hạng Thanh Ngưu dùng que gẩy gẩy bếp, nói:

- Lúc ta lên núi học nghệ, Thiên Hữu Hoàng Đế còn chưa tại vị, là lão tử của y, Chân Tông Hoàng Đế. Chân Tông Hoàng Đế có một đứa con gái, lớn hơn ta hai tuổi…

Y nhìn cái que trong tay, cười nói:

- Cô bé kia…cả ngày không có việc gì liền chạy tới ngọn núi phía sau Diễn Võ Viện. Chỉ cần Nhị sư huynh tới sau núi, nàng liền khẳng định đi theo, ngay cả Nhị sư huynh cũng không biết phải làm gì với nàng. Nhị sư huynh đi theo sư phụ tu hành, mặc kệ nàng chạy loạn ở sau núi. Lúc ấy ta mới lên núi, chỉ phải học một chút kiến thức về tu hành cho nên khá rảnh rỗi…nàng không dám trêu trọc Đại sư huynh, bởi vì nàng nói Đại sư huynh là một kẻ rất đáng khinh, vừa nhìn là biết không phải người tốt.

- Nàng cũng không dám đi trêu chọc Tam sư huynh, bởi vì nàng nói Tam sư huynh có một con mắt, có thể nhìn thấy kẻ ác. Cho nên nàng liền bắt nạt ta. Ta hỏi nàng vì sao, nàng nói vì ta béo, với lại ta nhỏ tuổi hơn nàng. Lúc ấy ta nghĩ, con mẹ nó đây là lý do gì vậy? Bởi vì ta béo ta nhỏ, mà mỗi ngày phải chịu đựng nàng ta tra tấn?

Hạng Thanh Ngưu day day mũi, hướng Phương Giải cười cười:

- Ngươi không biết cô nàng kia ác độc như thế nào đâu. Ép ta nhảy xuống sông bắt cá cho nàng, nếu bắt không được thì đánh vào lòng bàn tay của ta, thật đau! Tuy nhiên nghĩ lại, hiện giờ bắt cá thuần thục như vậy là do nàng ta ép ta.

- Lúc đó, mỗi ngày Tam sư huynh đều đứng dưới thác nước tu hành, ta nhìn mà hâm mộ. Nàng hỏi ta, vì sao ngươi không thử? Ta nói, ta sợ nước. Nàng lập tức vung roi ngựa đánh ta một trận, buộc ta nhảy xuống. Ta sợ nước nhưng sợ bị ăn đánh hơn, nên ta nhảy xuống.

- Đại sư huynh tu hành Đại Chu Thiên, có thể từ rất xa hút một tảng đá. Ta nhìn mà hâm mộ, nàng hỏi ta, vì sao ngươi không thử một chút? Ta nói ta không thể, nàng ấy lại lấy roi đánh ta, buộc ta đi luyện.

- Nhị sư huynh giỏi khinh công, leo vách núi như giẫm lên đất bằng. Ta nhìn mà hâm mộ, nàng hỏi ta vì sao không luyện khinh công? Ta nói ta mập mạp, luyện khinh công cái rắm. Kết quả lần đó nàn ấy thực sự nổi giận, dùng thước chỉ vào mặt ta, mắng…Mập thì sao? Mập thì tự coi thường bản thân à? Trong vòng một tháng, nếu như không thể có võ nghệ cao cường như Hoàng huynh, ta liền…ta liền không gặp ngươi nữa!

Hạng Thanh Ngưu cười:

- Lúc ấy ta nghĩ, nha đầu ác độc như ngươi, cả đời không thấy cũng được. Cho nên ta nói với nàng ta rằng, để có thể không gặp lại ngươi, ta liền không luyện khinh công. Nàng ấy tức giận dậm chân, xoay người rời đi.

- Về sau thì sao? Ngươi thực sự không gặp lại nàng ấy à?

Phương Giải hỏi.

Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:

- Về sau ta dùng nửa tháng, có thể leo lên vách đá rồi…

Phương Giải bật cười:

- Thật có tiền đồ.

Hạng Thanh Ngưu cũng cười theo:

- Sau khi ta luyện được khinh công, không ngờ nàng ấy tự tay nấu cho ta một bát canh hoa sen. Nàng ấy nói là chạy tới Ngự Thư Phòng buộc đầu bếp dạy cho nàng. Ngươi không biết đâu, bát canh ấy rất khó uống, đắng ngắt…

Hạng Thanh Ngưu ngẩng đầu nhìn sao sáng trên trời:

- Kỳ thực lúc đó ta chỉ hỏi mình một câu, nếu cả đời không được thấy nàng, thì sẽ như thế nào?

Y quay đầu nhìn về phía Phương Giải:

- Ta bỗng nhiên rất sợ hãi, cho nên ta liền chăm chỉ luyện tập.

- Khó trách ngươi không dám tới gần các nữ nhân khác. Nhất định là nàng ta từng nói với ngươi rằng, chớ có liếc mắt đưa tình với đứa con gái khác, bằng không nàng ta liền không để yên cho ngươi phải không?

Phương Giải hỏi.

Hạng Thanh Ngưu gật đầu:

- Đúng vậy, nàng ta quá độc ác…Lúc nói những lời này, nàng ta xách lỗ tai của ta, nói với ta rằng nếu ta dám liếc nhìn đứa con gái khác, nàng liền giật đứt tai ta. Ngươi không biết đâu, lúc nói lời này, nàng ta trừng mắt nhìn, khiến ta sợ hãi…

- Hiện tại nàng ta đang ở đâu?

- Ở…chắc là trên trời?

Hạng Thanh Ngưu không xác định, sau đó cười khổ:

- Ta xuống núi tìm Nhị sư huynh, vốn định nói lời tạm biệt với nàng ấy, nói cho nàng ấy biết rằng ta sẽ rất nhanh trở về. Kết quả ta và nàng ấy đi hai con đường khác nhau, ta tới hoàng cung, nàng ấy thì vụng trộm tới ngọn núi phía sau Diễn Võ Viện. Lúc đó không ai đi theo nàng ấy, có lẽ là đi quá nhanh, cho nên ngã từ trên lưng ngựa xuống rồi…chết. Lúc ta tìm được nàng ấy, thi thể của nàng ấy vẫn duy trì tư thế đi về phía trước, hướng về Diễn Võ Viện bên kia…

- Cô nàng ngu ngốc…

Hạng Thanh Ngưu dụi dụi mắt:

- Chắc lúc ấy rất đau đớn và bất lực đi?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio