- Đúng vậy…ta chưa bao giờ coi mình là lớn.
Đại Tự Tại nói:
- Bởi vì ta thấy xa hơn ngươi, cũng nhiều hơn ngươi…hơn nữa, thoạt nhìn ngươi là người thắng, nhưng…ai mà biết được?
Dương Kiên lười nói thêm, bàn tay lại đẩy mạnh về phía trước.
Nhưng trong nháy mắt này.
Có thứ gì đó chui ra từ quần áo của Đại Tự Tại, giống như lúc con ve thoát xác mà ra. Chỉ có điều thời gian mà con ve thoát xác không nhanh như vậy. Lúc vật kia chui ra từ ngực Đại Tự Tại, Dương Kiên gần như không chút do dự dùng trọng giáo chém tới, mục tiêu không không phải là Đại Tự Tại, mà là thứ chui ra kia.
Tốc độ của ông ta cực nhanh, nhưng do có một khoảnh khắc bất ngờ cho nên vẫn chậm nửa nhịp.
Thứ gì đó chui ra rồi nhanh chóng đứng dậy, sau đó lăn mạnh ra ngoài. Dương Kiên dùng trọng giáo đập mạnh một xuống đất tạo thành hố sâu. Thân hình của Đại Tự Tại bị chấn động bay ra ngoài, ở giữa không trung liền tan tành.
Nhưng lực chú ý của Dương Kiên đã không còn trên người Đại Tự Tại.
Hoặc là nói, lực chú ý của Dương Kiên đã không còn trên người Đại Tự Tại đã chết kia.
Xa xa.
Một Đại Tự Tại mới đứng ở đó thở hồng hộc, nhưng ánh mắt cực kỳ đắc ý.
Đại Tự Tại này cả người là nhớt, còn có chất lỏng giống như nước mũi chảy từ người xuống. Sau một lát, chỗ y đứng chảy xuống mấy thứ khiến cho người ta buồn nôn. Đại Tự Tại này đứng trần truồng ở đó, chất dịch ghê tởm bao phủ toàn thân.
- Ngươi đã già rồi, già tới mức không lý giải được thế giới này.
Đại Tự Tại mới cười cười, khóe miệng đầy châm chọc.
Dương Kiên rùng mình, rất khó lý giải vì sao lại xảy ra chuyện như vậy. Tuy bản thân ống ta sống lại vốn đã là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng sự biến hóa của Đại Tự Tại vẫn khiến người ta khó tin. Dương Kiên vốn không chết, mà là mượn tu vị của Vạn Tinh Thần để lâm vào ngủ say, tới thời điểm nhất định nào đó sẽ tỉnh lại mà thôi. Nhưng Đại Tự Tại, y giống như một con rắn vừa mới hoàn thành lột xác.
- Quả nhiên, người của Phật tông nhiều yêu dị.
Dương Kiên lấy lại bình tĩnh, vẫn duy trì đề phòng.
- Yêu dị?
Đại Tự Tại bật cười ha hả:
- Ngươi không thấy đây là thần tích à? Ngay cả ta cũng cảm thấy chỉ còn thần linh mới làm được. Ngoại trừ thần linh ra, ai được như ta? Dựa vào cái này, ta đã lừa gạt Đại Luân Minh Vương, lừa gạt Dương Kỳ. Dựa vào cái này, ta rời khỏi Đại Luân Tự đi về hướng đông, lần lượt giao chiến với cao thủ, mỗi một lần giao thủ ta đều khiến cho bản thân thương tích đầy mình…Bởi vì chỉ cần ta bị thương đủ nặng, ta có thể lột xác một thân hình mới và càng thêm hùng mạnh hơn.
Đại Tự Tại giang hai tay ra,chất dịch trên người bị nội kình đánh văng.
- Dương Kiên, ngươi biết ngươi đang chiến đấu với ai không?
Đại Tự Tại chỉ vào bản thân:
- Ngươi đang chiến đấu với một vị thần linh.
…
…
Ầm ầm!
Theo một tiếng trầm đục, thân thể của Dương Kiên bị đánh bay ra đằng sau rồi đập mạnh vào một cây đại thủ. Lực lượng thật lớn làm gãy cây đại thụ. Lúc cây đại thụ đổ xuống, tán cây kích khởi đầy bụi đất.
Lần này Dương Kiên bị ngã rất nặng, chật vật lắm mới đứng lên được.
Áo giáp bằng nội kình trên người ông ta lóe lên không ngừng. Hiển nhiên bộ áo giáp cũng khó khăn chịu đựng một kích này. Tuy nhiên nếu không có áo giáp bảo vệ thân thể, nói không chừng Dương Kiên đã bị trọng thương rồi. Dù vậy lúc đứng lên, Dương Kiên vẫn yếu đi không ít.
Mà xa xa, Đại Tự Tại, người đánh bay Dương Kiên thoạt nhìn càng thêm hùng mạnh. Lúc mới lột xác, thân thể của y còn khá suy yếu chưa ngưng thực. Nhưng qua mười phút, sự suy yếu này đã biến mất hoàn toàn. Thân thể của y trở nên rắn chắc, không còn bất kỳ tổn thương nào.
- Mỗi lần lột xác, ta đều trở nên mạnh mẽ.
Đại Tự Tại vừa nói vừa chậm rãi đi về phía trước:
- Cho nên, ngươi lấy gì chiến thắng được ta? Mỗi lần ngươi bị thương, ngươi đều yếu đi nhiều. Mà mỗi lần ta bị thương, ta lại bước trên con đường tắt đi về hướng hùng mạnh…đây là sự khác biệt giữa người phàm và thần linh. Ngươi…ở trước mặt ta, ngươi cảm thấy có cơ hội chiến thắng sao?
Dương Kiên nhìn thanh trọng giáo không ngừng lập lòe trong tay, lại nhìn bộ áo giáp đã nứt.
Sự đau đớn ở ngực khiến cho ông ta tỉnh táo, mà vết máu trên khóe miệng càng khiến ông ta bình tĩnh.
- Trẫm tin tưởng chắc chắn một điều rằng.
Dương Kiên hít sâu một hơi, sau đó đứng thẳng người dậy:
- Trên thế giới này không có thứ gì là hoàn mỹ vô khuyết. Nếu có thì cũng chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài mà thôi, nhằm mê hoặc người khác. Ngươi nói mỗi một lần ngươi trọng thương lại khiến ngươi hùng mạnh hơn, điều này không thể phủ nhận. Nhưng công pháp như vậy tất nhiên có khuyết điểm, hơn nữa trẫm tin tưởng, một khi khuyết điểm này bộc lộ ra, ngươi sẽ chết rất khó coi.
- Nhưng ngươi có biết khuyết điểm đó không?
Đại Tự Tại hỏi.
- Trẫm không biết, nhưng trẫm sẽ tìm ra!
Dương Kiên lao mạnh tới, dùng trọng giáo đâm về hướng Đại Tự Tại.
Ầm ầm!
Hai cỗ nội kình vô biên chạm vào nhau, Dương Kiên lại bị đánh bay ra ngoài. Chỗ thân thể ông ta rơi xuống tạo thành hố sâu, nhưng không dừng lại, cày trên mặt đất bảy mét mới dừng. Sau một kích này, trọng giáo trong tay ông ta bị vỡ nát, mà áo giáp trên người cũng bị tróc mảng.
Lần này, trên người ông ta có vết thương.
Ở lồng ngực có một vết mau to cỡ bàn tay. Tuy miệng vết thương không sâu, nhưng khuếch trương hai bên, khá là dữ tợn. Máu chảy ra ngoài, nhưng tốc độ chảy rất chậm. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy máu này sền sệt hơn máu của người bình thường, giống như là bột nhão.
Máu của người bình thường, chắc chắn sẽ không sền sệt như vậy.
- Quả nhiên!
Đại Tự Tại nhìn miệng vết thương của Dương Kiên, cười nói, trong mắt đầy vẻ thoải mái:
- Đây là nguyên nhân mà ngươi phải đổi máu để sống…Cho dù ngươi không bị thương nặng, thì cứ cách một thời gian ngươi vẫn phải đổi máu. Một người bình thường, máu lưu động toàn thân…mà máu của ngươi vốn không phải của bản thân, với lại thân thể của ngươi vốn rất già rồi, máu không thể lưu động suôn sẻ được, rồi trở nên lắng đọng sền sệt như vậy…Cho nên ta suy đoán, cho dù ngươi không bị thương, ngươi vẫn phải thay máu để sống.
Dương Kiên cúi đầu nhìn miệng vết thương, sắc mặt biến ảo không ngừng.
- Ngươi không cần dùng ánh mắt như nhìn quái vật để nhìn ta…
Đại Tự Tại vừa đi vừa nhún vai:
- So sánh mà nói, ta là quái vật, nhưng chẳng phải ngươi cũng là quái vật đó sao? Bản thân ngươi vốn không nên tồn tại, cho nên mời ngươi đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta. Cũng đừng dùng vẻ mặt khinh thường đó. Ngươi đang giễu cợt ta sao? Vì sao ngươi không giễu cợt mình trước?
- À, đúng rồi!
Đại Tự Tại nói:
- Bởi vì ngươi luôn thấy khuyết điểm của người khác, rồi trào phúng giễu cợt, lại không thấy khuyết điểm của mình. Cho dù cùng một sự việc, cái nhìn của ngươi cũng không giống với người khác. Chẳng hạn như ta nhổ một cục đàm xuống đất, ngươi đi qua nhìn thấy liền trợn mắt nhìn ta, trong lòng có thể còn mắng ta một câu, thật ghê tởm. Sau đó ngươi đi mấy bước, cảm thấy cổ họng khó chịu, cũng nhổ một cục đàm, nhưng ngươi chắc chắn sẽ không mắng mình thật ghê tởm.
Dương Kiên lại chật vật đứng lên, xé một miếng vải trên áo buộc miệng vết thương lại. Động tác của ông ta rất thành thục. Hơn hai trăm năm trước, ông ta quen thuộc nhất chính là xử lý vết thương của mình sau khi chém giết trên chiến trường.
- Người của Phật tông, luôn nói nhiều lời nghe có vẻ có lý để chứng tỏ mình thông minh.
Dương Kiên nhổ một bãi nước bọt xuống đất, nhìn Đại Tự Tại, nghiêm túc nói:
- Dùng lời của ngươi, đó là vì con người có một thói hư tật xấu. Luôn cảm thấy khi chiến thắng phải nói một vài câu gì đó, bằng không cảm thấy có lỗi với thân phận người thắng.
- Mượn lời vừa rồi của ngươi!
Dương Kiên hít sâu, sau đó đi về phía Đại Tự Tại:
- Đôi khi nhìn như ngươi sắp thắng, nhưng ngươi chưa chắc sẽ thắng. Ngươi vừa nói qua trẫm đã già không thể lý giải thế giới này rồi, bởi vì thế giới đang thay đổi, trẫm không phủ nhận điều này. Nhưng…ngươi cũng vậy, ngươi đã không còn hiểu thế giới này, ngay cả thế cuộc trước mắt ngươi đều nhìn không hiểu. Ngươi biết thế giới đang thay đổi, nhưng ngươi lại không biết tảng đá trước mặt đang thay đổi.
Đại Tự Tại nao nao, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Y quay đầu nhìn về hướng đại doanh bên kia, lập tức nhìn thấy có hai thân ảnh đang lao nhanh về hướng này. Hai người kia còn chưa tới gần, liền ném vài thứ tròn vo như quả dưa hấu, thế tới cực nhanh. Đại Tự Tại vô thức dùng nội kình đánh văng mấy thứ kia. Ầm ầm vài tiếng, mấy thứ kia nổ tung, máu văng tung tóe.
Đó là
Đầu người
Đại Tự Tại thấy rõ liền không ra tay nữa, để mặc mấy đầu người lăn trên mặt đất.
Những đầu người này, Đại Tự Tại đều biết.
Chính là đầu của tăng nhân mặc áo đỏ mà y mang tới.
- Một trăm người chiến đấu, là chiến tranh. Một vạn người chiến đấu, là chiến tranh. Hai người chiến đấu, cũng là chiến tranh. Chỉ cần là chiến tranh, thì sẽ không có chuyện gì là bất biến, cho nên mới có câu rằng:”Chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt”. Những điều này…ngươi không hiểu.
Dương Kiên cười lạnh.
Đại Tự Tại quay đầu lại, thân ảnh của hai người kia trở nên rõ ràng.
Y đều biết hai người này.
Một cao gầy, một béo lùn.