Tranh Bá Thiên Hạ

chương 1189: càng ngày càng ít

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lai Mạn Đại Đế liều mạng uống một ngụm rượu lâu năm của thành Xích Viêm. Rượu này đã nhẹ hơn rượu mới ủ rất nhiều, nhưng hiển nhiên y không thích hương vị này cho lắm. Quý tộc Agdoa thích uống nhất vẫn là rượu nho, thích hương vị quanh quẩn đầu lưỡi kia. Mà rượu của người Hán khá là mạnh, cổ họng bóng rát khó chịu.

Dù chỉ uống một ngụm nhỏ, nhưng vẫn cảm thấy cháy họng.

- Plens, lúc kẻ địch khiến cho ngươi phải coi trọng, thì đó là chuyện tốt.

Y mỉm cười nhìn thoáng qua Plens, người hận không thể dấu hết tóc bạc trên đầu đi. Y biết lão già này không thích bị coi là già. Sở dĩ y chưa thả Plens về nhà dưỡng lão, là vì y biết nhiệt huyết trên người Plens vẫn còn. Đúng vậy, y thích dùng tướng lĩnh trẻ tuổi, bởi vì người trẻ có sự bốc đồng và nhiệt huyết. Plens tuy già rồi, nhưng tâm của y vẫn chưa già.

Một người già có trái tim không chịu thua người trẻ tuổi, đây là một việc rất tốt.

Có nhiệt huyết của người trẻ, có kinh nghiệm của người già.

- Đúng vậy, thưa bệ hạ tôn kính.

Plens cúi thấp đầu nói:

- Kẻ địch quá yếu thì không bao giờ học được điều gì. Kẻ địch càng mạnh, thì học được càng nhiều.

- Không!

Lai Mạn Đại Đế lắc đầu:

- Kẻ địch của chúng ta không tính là hùng mạnh, chỉ có thể nói là ngoan cường…

Plens nao nao, sau đó hỏi:

- Những người tu hành không có ở đế quốc Agoda kia thực sự rất mạnh. Bọn họ có được thực lực cá nhân khiến cho người ta phải sợ hãi. Người như vậy, một khi tới gần sẽ rất nguy hiểm. Nếu không phải binh lính của chúng ta được trang bị hỏa khí tiên tiến, thì chưa chắc dành được thắng lợi trên chiến trường.

- Đúng vậy!

Lai Mạn Đại Đế cười nói:

- Người tu hành của người Hán quả thực là hùng mạnh, thực lực cá nhân của bọn họ hơn xa binh lính chúng ta. Nhưng ngươi có phát hiện hay không, số lượng người tu hành rất ít. Pháo có uy lực hơn xa súng, nhưng chế tạo pháo tốn kém hơn súng. So sánh mà nói, người tu hành người Hán chính là pháo, nhưng lại không so được với pháo, ngươi biết tại sao không?

- Không biết.

Plens lập tức đáp. Cho dù ông ta biết, ông ta cũng sẽ nói không biết.

- Bởi vì pháo có thể chế tạo ra được, mà người tu hành không chế tạo ra được. Plens, ngươi nên tìm hiểu nhiều hơn về người Hán…Người tu hành người Hán sở dĩ có thực lực cá nhân hùng mạnh, là vì thể chất trời sinh của bọn họ hơn xa người bình thường. Nhưng thể chất tốt chưa đủ, bọn họ còn phải trải qua rất nhiều năm cố gắng, mới có chiến lực như vậy.

- Không có mười năm, một người tu hành không có khả năng dùng một địch trăm.

Lai Mạn Đại Đế cười nói:

- Cho nên người tu hành không đáng sợ, bởi vì nếu số lượng bọn họ giảm, thì rất khó bổ sung. Mà pháo và súng của chúng ta có thể chế tạo không ngừng. Đây chính là điều cam đoan chúng ta không bao giờ rơi vào thế hạ phong.

- Nhưng những người tu hành kia thực sự khó chơi.

Plens nói:

- Nếu không phải có cấm vệ mà bệ hạ ban cho ta, thì ta đã chết mấy lần rồi.

- Chiến tranh chưa bao giờ thiếu tử vong.

Lai Mạn đứng lên, chắp tay ra đằng sau nhìn về phía tây.

- Nhưng Plens à, ta cam đoan với ngươi rằng, ngươi chắc chắn sẽ không nằm trong nhóm tử vong kia.

Plens đặt tay trước ngục, cúi người thành kính nói:

- Hết thảy của ta là do ngài ban cho, bao gồm tính mạng của ta.

- Chúng ta có kẻ địch ngoan cường, đây là chuyện tốt, có thể rèn luyện binh lính của chúng ta càng thêm ngoan cường. Nhưng chúng ta không cần quá nhiều kẻ địch ngoan cường, chúng ta cần bằng hữu.

Lai Mạn nói:

- Đi thôi, ngươi là người am hiểu nhất chuyện này. Ta nghe nói có một người tên là Triệu Thiên Tranh mang theo ít nhất mười vạn binh mã tới trợ giúp Mộc Quảng Lăng. Ta không tin thế giới này không có mối quan hệ nào là không phá nổi. Đồng minh là thành lập trên lợi ích. Lúc kẻ địch cho lợi ích vượt qua đồng minh, vậy thì quan hệ giữa kẻ địch và đồng minh sẽ thay đổi.

- Bệ hạ, ta sẽ lập tức phái người liên hệ với người tên là Triệu Thiên Tranh kia.

Plens nói:

- Ta sẽ dùng thành ý lớn nhất biến kẻ đich kia thành đồng minh.

- Không chỉ là Triệu Thiên Tranh.

Lai Mạn chậm rãi nói:

- Trước mặt chúng ta có một Mộc Quảng Lăng là đủ rồi, nhưng cần càng nhiều Triệu Thiên Tranh hơn nữa. Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là ngươi có thể lôi kéo Triệu Thiên Tranh từ kẻ địch thành bằng hữu. Plens, ngươi biết ta chưa bao giờ bắt buộc thuộc hạ của mình đặt ra mục tiêu gì, cũng chưa bao giờ bắt buộc bọn họ nhất định phải làm được chuyện của người nào đó. Khiến cho ta vui mừng, là thuộc hạ của ta đều có giác ngộ này. Lúc bọn họ không thể hoàn thành nhiệm vụ mà ta giao phó, bọn họ sẽ luôn tìm tới biện pháp tốt nhất để xin lỗi ta.

Bờ vai của Plens run lên, ông ta lui về phía sau một bước, khom người nói:

- Bệ hạ vĩ đại, xin ngài đợi tin tức tốt của ta

- Đi thôi!

Lai Mạn khoát tay:

- Nhớ kỹ lời ta nói…chúng ta cần không chỉ một người bạn. Đi tìm hiểu xem hiện tại trong người Hán còn có thế lực nào cường đại rồi lôi kéo. Mặc kệ ngươi hứa cho bọn chúng chỗ tốt gì, ta đều sẽ không hỏi, sẽ không để ý, bởi vì những thứ mà ngươi hứa hẹn đều không có ý nghĩa thực tế. Cho dù ngươi đồng ý để cho thế lực lớn nhất làm Hoàng Đế, thì ta cũng không phản đối.

Tây Vực

Đại Tuyết Sơn

Đại Luân Tự

Lúc chỗ cao nhất của ngọn núi có một tia sáng màu đỏ xuất hiện, giống như thanh kiếm của thần linh chém đôi Đại Tuyết Sơn, bạch sư Hỗn Độn vừa mới chạy tới chân núi phát ra một tiếng gầm thê lương. Nhưng nó không dừng lại, ánh mắt nhìn lên đỉnh núi của nó đầy bi thương, nhưng bước chân của nó vẫn không dừng. Nó còn quyết đoán hơn cả con người, lập tức quay đầu rời đi.

Tốc độ của bạch sư là không gì sánh kịp.

- Ồ…

Thanh âm trên đỉnh núi nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, sau đó giống như lẩm bẩm:

- Đi thì cứ đi, chỉ là một con thú mà thôi. Tang Loạn…năm đó bên cạnh ngươi có một con thú như vậy, một con thú còn trung thành hơn ngươi. Nếu nó biết nói tiếng người thì tốt, nó có thể nói cho người khác biết ngươi thua như thế nào.

- Ngươi là một thần thoại a…

Thanh âm có chút cô đơn:

- Thần thoại do ta tạo nên. Ngươi là tác phẩm hoàn mỹ nhất của ta. Ngươi giống như một miếng ngọc thô chưa mài dũa, ta chỉ là bới ngươi ra từ trong đất, do chính người phát ra ánh sáng rực rỡ.

- Đáng tiếc…thật là đáng tiếc.

Thanh âm dừng lại một lát, rồi như chợt nhớ ra cái gì:

- Thiếu chút nữa thì quên, Trung Nguyên còn có một người có thể chất giống hệt ngươi. Có đôi khi ta cũng không ngờ thế giới này lại tồn tại luân hồi. Cho dù những người này bất tử, thì cách một thời gian lại có người giống như vậy xuất hiện. Tang Loạn, ngươi đã chọn cho mình con đường chết, như vậy con đường chết này cũng bao gồm thiếu niên kia…Kỳ quái, vì sao ta lại tin tưởng thế giới này có luân hồi? Đây rõ ràng là thứ mà ta nói cho Đại Luân Minh Vương, sau đó Đại Luân Minh Vương lấy ra lừa gạt ngươi hơn một nghìn năm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio