Một vị Hoàng Đế, một lão tăng theo mật đạo chưa bao giờ thấy ánh mặt trời tiến vào trong núi. Kỳ thực mật đạo này cũng không tính là bí mật. Chỉ cần có thể vượt qua Đại Luân Minh Vương điện tới sau núi là có thể nhìn thấy.
Tuy nhiên, có mấy người có thể đi qua được Đại Luân Minh Vương điện?
thềm đá, tính ra không phải là nhiều, chỉ là một vạn bước chân mà thôi. Nhưng một vạn bước này không phải là đi thẳng mà là đi xuống, còn ở trong màn đêm, nên mới rất lâu, lâu tới mức Mông Ca quên cả sự tồn tại của thời gian.
Y nghe thấy một tiếng ong ong kỳ quái.
Lão tăng nói, đó là lực lượng.
Mông Ca không hoài nghi lời của lão tăng. Ông ta nói đó là lực lượng, thì đó là lực lượng. Lúc đi vào trong này, Mông Ca không nhận ra rằng tâm tính của mình có chút biến hóa. Y dần dần trở nên tiếp nhận bất kỳ chuyện gì. Cho dù đi tới dưới cùng nhìn thấy một con cự long, chỉ sợ y cũng sẽ không kinh ngạc tới há hốc miệng.
Nhưng tới điểm cuối cùng, Mông Ca lại kinh ngạc tới há hốc miệng.
Nơi này là bên trong núi, trải qua thiên nhiên hình thành rồi lại do con người cải tạo. Từ mật đạo đi xuống dưới, tới phần cuối lại trở nên sáng ngời rộng rãi. Nói theo cách khác, có thể hình dung Đại Tuyết Sơn như một cái hồ lô. Một ngọn núi hùng vĩ rộng lớn như vậy, ánh sáng bên trong có phạm vi chừng hơn mười mẫu đất. Đây là kỳ tích khiến cho người ta phải thán phục.
Cũng không biết năm đó làm sao phát hiện ra được nơi này.
Bóng đêm biến mất vô tung.
Cho nên Mông Ca vô cùng kinh ngạc.
Y tưởng rằng bóng đêm đậm đặc tới mức không thể bị ánh sáng chinh phục. Bên trong ngọn núi này cũng không có khả năng có ánh mặt trời chiếu vào. Nhưng nằm ngoài dự liệu của y, nơi này sáng ngời. Trên vách đá đều khảm những thứ gì đó giống như bảo thạch, phát ra ánh sáng mãnh liệt, chiếu sáng từng góc của hang động này. Bảo thạch này rất đặc biệt, Mông Ca chưa từng thấy bao giờ.
Lúc lão tăng đẩy cửa, ánh sáng từ đằng sau cánh cửa ùa tới, Mông Ca không nhịn được phát ra tiếng kích động. Đối với một vị quân chủ hùng tài đại lược có tính cách trầm ổn mà nói, kích động như trẻ con như vậy đã rất nhiều năm rồi chưa từng xuất hiện.
Lão tăng mở ra một cánh cửa, dẫn theo y đi vào thế giới kia.
Trong nhận thức của Mông Ca, đây chính là tiểu thế giới trong đại thế giới, một tiểu thế giới hoàn toàn bất đồng. Đúng vậy, đối với thế giới khổng lồ này mà nói, ngọn núi này quá nhỏ bé, huống chi tiểu thế giới này vẫn chỉ là một phần nhỏ của núi. Nhưng tiểu thế giới này lại khiến cho Mông Ca rung động khó nói lên lời. Y cảm thấy bản thân thoát khỏi gông cùm xiềng xích mà y tưởng rằng vĩnh viễn không chạy thoát.
Đó có phải là cảm giác phi thiên không?
Mông Ca nghĩ thầm.
Y muốn phi thiên, không phải phi thiên giống như người đại tu hành bay lượn trên không trung. Y muốn phi thiên, là rời khỏi thế giới này tới một thế giới khác.
Hiện tại, y bay.
- Đó là cái gì?
Y chỉ vào bảo thạch tỏa ra ánh sáng chói lòa.
- Lực lượng.
Lão tăng đáp:
- Đây chính là lực lượng mà ta vừa nói với ngươi, một loại lực lượng gần như không thể giải thích cho ngươi hiểu nhưng lại vạn năng. Lực lượng này thiên biến vạn hóa, bất kể là người tu hành hùng mạnh cỡ nào, ở trước mặt lực lượng này cũng trở nên nhỏ bé. Bởi vì người tu hành có thể tách ra một con sông lớn, lại không thể khiến tảng đá sáng lên. Cho dù ta đã sống ở trong này rất lâu, ta vẫn không thể lý giải được lực lượng này hình thành như thế nào, thay đổi như thế nào.
- Lực lượng này từ đâu tới?
Mông Ca lại hỏi.
- Lấy từ mặt trời.
Lão tăng đáp:
- Lời này là hắn nói cho ta biết, nhưng ta không hiểu. Người tu hành có thể mượn nguyên khí tinh thuần nhất trong thiên địa để thay đổi thể chất, trở nên hùng mạnh. Nhưng dù là người tu hành hùng mạnh nhất, cũng không có khả năng mượn lực lượng từ mặt trời. Mọi người biết mặt trời mang tới ánh sáng, nhưng không có cách nào mượn ánh sáng từ mặt trời. Đây là chuyện mà nhân lực không thể làm được, nhưng ở nơi này, lực lượng đó lại làm được.
- Hắn nói…
Lão tăng chỉ vào bảo thạch phát ra ánh sáng mãnh liệt:
- Hắn nói với ta rằng, ánh sáng đó tới từ mặt trời. Là mượn lực lượng của mặt trời, khiến bảo thạch đó trở nên sáng lóa mắt. Đây cũng là vì sao hắn nghĩ ra cái tên Đại Luân Minh Vương. Tên Đại Luân Minh Vương là do hắn đặt ra.
- Sự hiện hữu của hắn, kỳ thực vẫn là một bí mật ở Đại Luân Tự. Ngoại trừ Đại Luân Minh Vương ra, người biết bí mật này không nhiều hơn năm người. Đương nhiên, cũng có thể nói là rất nhiều rất nhiều. Bởi vì Đại Tự Tại không phải là cùng một người, từ trước tới này vốn không phải.
Mông Ca đánh giá nơi này, hai con mắt dường như chưa đủ dùng.
Sơn động này đã được cải tạo qua, Mông Ca không biết dùng cái gì cải tạo. Mặt đất rất bằng phẳng, nhưng không nhìn thấy viên gạch nào, cũng không có vết nối nào. Thoạt nhìn toàn bộ mặt đất giống như một tảng đá lớn được mài phẳng. Mơ hồ có thể nhìn thấy có vài dấu vết cổ quái, là một ký hiệu mà Mông Ca không biết, có lớn có nhỏ.
- Đây là văn tự do thần lưu lại?
Mông Ca chỉ văn tự cổ quái trên mặt đất.
- Không phải, hắn nói là con người lưu lại.
- Con người?
Mông Ca hơi sửng sốt:
- Người nào? Người như thế nào?
- Ta dẫn ngươi đi xem.
Lão tăng mở một cửa phòng, cửa mở, căn phòng lập tức sáng lên. Căn phòng này rất lớn, cho dù đặt rất nhiều ghế thì trông nó vẫn trống trải. Do thói quen, Mông Ca vô thức tính toán căn phòng này có thể chứa được ít nhất năm trăm người trở lên.
Sau đó, y nhìn thấy lão tăng chỉ về phía trước.
- Đợi, hắn sẽ cho ngươi trông thấy, cái gì gọi là địa ngục.
…
…
Mông Ca cảm giác như mình đã chết.
Chết thực sự.
Bóng đêm trong phòng rút đi, lần nữa trở nên sáng ngời. Nhưng y vẫn ngồi im trên ghế, toàn thân không còn khí lực. Giống như có một con quỷ tên là sợ hãi chui vào người y từ hai con mắt, hút hết toàn bộ sinh lực của y.
Y cảm thấy giờ mình chỉ còn lại thể xác, toàn bộ ý thức đã bị hình ảnh vừa thấy mang đi. Từng cảnh từng cảnh một, đã khảm sâu vào trong óc của y. Y muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng căn bản không phát hiện được hai chân của mình đang ở chỗ nào. Y muốn la lớn chứng minh mình còn sống, lại phát hiện không mở được miệng. Y muốn quay đầu nhìn lão tăng kia hỏi đáp án, nhưng cổ giống như hóa đá, không thể động đậy.
- Lần đầu tiên ta trông thấy, trạng thái cũng giống như ngươi.
Lão tăng thở dài:
- Ngày đó ta đi một mình xuống thềm đá, dưới sự hướng dẫn của hắn đi vào đây, cũng ngồi ở vị trí đí, sau đó thấy được những hình ảnh ngươi vừa thấy. Nói thật, lúc đó phản ứng của ta còn mãnh liệt hơn ngươi.
Sắc mặt của Mông Ca rất khó nhìn. Lời của lão tăng kéo y ra khỏi trạng thái kỳ dị.
- Ngươi…bị dọa đái ra quần?
Mông Ca hỏi.
- Ha ha.
Lão tăng bật cười:
- Đúng là bị dọa đái ra quần. Không chỉ là ta và ngươi, ta tin tưởng rằng bất kỳ ai lần đầu nhìn thấy thứ này cũng bị dọa đái ra quần. Đây không phải là chuyện mất mặt gì. Thật giống như nhiều quân nhân xuất sắc lần đầu lên chiến trường, nhìn thấy thi thể cũng bị dọa ra nước tiểu. Ngươi có thể nghĩ như thế này, đây chỉ là chuyện mà ta và ngươi không thể giải thích được, cũng không thể đoán ra được, bị dọa tới không kiềm chế là chuyện bình thường.
- Khó trách, ngươi gọi nói là địa ngục.
Mông Ca hít sâu vào một hơi, lại không thể khiến tâm tình bình tĩnh lại:
- Đó chính là…kết cục của chúng ta?
- Không phải.
Lão tăng lắc đầu:
- Đây không phải là kết cục của ta và ngươi, nhưng nhất đinh là kết cục của hậu thế. Đương nhiên, chuyện như vậy sẽ không xảy ra rồi. Bởi vì hắn đang cố gắng thay đổi thế giới này, khiến thế giới không còn phát triển theo hướng kia. Cho nên, từ ý nghĩa nào đó mà nói, hắn chính là thần.
- Đúng vậy!
Mông Ca gật đầu:
- Nếu hắn có thể thay đổi tất cả, ngăn cản tất cả, hắn chính là thần.
Y trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Hắn…có phải là con người không?
Lão tăng không trả lời vấn đề này, mà là đứng dậy đi ra ngoài:
- Ta phải đi ra ngoài, ngươi ngồi ở đây một mình suy nghĩ. Quyết định cuối cùng là của ngươi. Không phải ngươi vừa nói đó sao, thất phu không thể thay đổi chí hướng. Nếu ngươi không muốn làm theo lệnh của hắn, thì có thể lựa chọn…chết ở chỗ này cũng không phải là tồi. Ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ giúp ngươi.
Mông Ca vô thức gật đầu:
- Ừ, để ta suy nghĩ một lúc.
Nói xong câu đó, lão tăng đứng dậy rời đi, không để ý tới Mông Ca nữa.
- Những điều mà y nhịn thấy, chính là Đại Luân Minh Vương kế tiếp?
- Y không phải.
Thanh âm lại vang lên, giống như có ở khắp mọi nơi:
- Y không thể tu hành, cho dù có trái tim cường giả, nhưng lại không có thân thể của cường giả. Nhưng dù sao y cũng là người có quyền lực cao nhất ở thế tục. Ta ép y đi làm một việc, còn không bằng y tự nguyện làm.
- Ta bỗng nhiên có một vấn đề.
Lão tăng tìm một ngõ ngách rồi ngồi xuống, đó là một chiếc ghế cũ nát.
- Lúc trước vì sao ngươi chọn ta?
Ông ta hỏi:
- Hoặc là nói, là ta lúc đầu? Ài…nếu ngươi không muốn nói cho ta biết, vậy thì có thể cho ta biết, ta là người thứ mấy? Đã rất lâu rồi, cho dù ngươi không nhớ được tên của ta, hẳn là cũng nhớ được ta là người thứ bao nhiêu. Thôi, hỏi cũng như không.
- Sao ta có thể không nhớ?
Thanh âm cười cười, cười rất đông cứng:
- Mặc kệ trải qua bao nhiêu lâu, ta đều nhớ rõ bất kỳ chuyện gì. Sở dĩ lựa chọn ngươi, là vì ngươi thích hợp nhất, chỉ đơn giản như vậy. Nói thích hợp, là vì thể chất của ngươi. Chỉ có ngươi, phân thân ra nhiều bản, mới xuất hiện một người có tu vị nhất định.
- Xem ra ta mạnh hơn Đại Luân Minh Vương.
Lão tăng cười cười, không hỏi thêm gì nữa.
…
…
Ánh sáng
Mở ra khe hẹp
Thật giống từ địa ngục xuất hiện một khe nhỏ, nhìn thấy nhân gian.
Mông Ca ngẩng đầu nhìn thấy được ánh sáng. Ánh sáng này hoàn toàn khác với ánh sáng trong sơn động. Ánh sáng mặt trời không chỉ có màu trắng, còn có sức sống.
- Đã suy nghĩ kỹ chưa?
Lão tăng hỏi.
Mông Ca quay đầu nhìn lão tăng, trầm mặc một lúc rồi đáp:
- Nếu ta góp một phần lực lượng ngăn cản chuyện kia xảy ra, liệu có được lịch sử ghi nhớ không?
- Có lẽ sẽ không. Cho dù có, thì cũng không phải là thanh danh tốt đẹp gì.
Lão tăng lắc đầu:
- Giống như ta, thanh danh không được tốt.