Có Yến Tăng trợ giúp, lộ trình tiến về phía bắc của Hắc Kỳ Quân liền thuận lợi hơn không ít. Phía bắc thành Lê Âm có ba tòa quan khẩu. Tướng trấn thủ ba tòa quan khẩu này đều quen biết với Yến Tăng. Dù sao lúc trước Yến Tăng đầu nhập vào Cao Khai Thái, Cao Khai Thái vừa mới phụng mệnh tập kết hai mươi vạn đại quân này. Lúc đó các tướng lĩnh dưới trướng Cao Khai Thái đều không quen thuộc nhau, chính là lúc thành lập quan hệ tốt nhất.
Yến Tăng là một người lòng mang chí lớn, sao có thể bỏ qua cơ hội kết giao với các tướng lĩnh khác.
Ba tòa quan khẩu đều không động binh. Yến Tăng tự mình tới nhà thuyết phục các tướng lĩnh thủ quan. Phần lớn tướng lĩnh trong quân đội của Cao Khai Thái đều chân tài thực học. Những người này đều phân biệt được rõ thế cuộc, biết rằng giờ đi theo Cao Khai Thái đã không còn tiền đồ quá lớn. Hiện giờ Vương Nhất Cừ chết một cách không minh bạch, có người nói Cao Khai Thái phái người ám sát, có người nói bị khách giang hồ giết. Nhưng mặc kệ Vương Nhất Cừ chết như thế nào, thì mâu thuẫn vốn tồn tại trong liên quân Vương Cao đã hoàn toàn bộc phát.
Vương Nhất Cừ ỷ vào kinh nghiệm và thực lực gia tộc mạnh hơn, cho nên từ đầu tới cuối đều tự coi mình là lão đại. Lúc mới phất cờ tạo phản, Cao Khai Thái muốn phát triển thì không thể thiếu thủy sư của Vương Nhất Cừ, cho nên mới đồng ý để y làm thủ lĩnh. Lúc đó trong quân của Cao Khai Thái có mấy tướng lĩnh không phục với vẻ kiêu ngạo của Vương Nhất Cừ cho lắm, sau lưng không ít lần mắng Vương Nhất Cừ ương ngạnh. Vương Nhất Cừ biết được, hữu ý vô ý tiết lộ cho Cao Khai Thái. Cao Khai Thái rơi vào đường cùng đành phải đánh mấy tướng lĩnh này trước mặt mọi người. Việc này khiến cho không ít người trong Cao gia quân càng không phục.
Tuy nhiên, ở mặt ngoài, Vương Nhất Cừ vẫn duy trì thái độ hòa hảo với Cao Khai Thái. Nhất là sau khi tới Kinh Kỳ Đạo, Vương Nhất Cừ biết thủy sư của mình dần mất đi tác dụng, cho nên càng thêm tôn kính với Cao Khai Thái. Tuy nhiên, chính vì thế mà thuộc cấp của Vương Nhất Cừ cũng bắt đầu thay đổi về tâm lý.
Người buôn bán luôn nhắc tới một câu, hợp tác mua bán, không được dài lâu. Hai người hợp tác làm kinh doanh, tám chín phần sẽ tan rã trong không vui. Vốn là bạn bè thân thiết, cuối cùng vì lợi ích mà không nhìn mặt nhau.
Sau khi Vương Nhất Cừ chết, Cao Khai Thái dĩ nhiên là thủ lĩnh đứng đầu trong quân. Nhưng đám thủ hạ kia của Vương Nhất Cừ lại không nghĩ như vậy. Cho nên thời gian qua, thế cục liên quân Cao Vương khá là phức tạp, ma sát hàng loạt. Nếu không cẩn thận lau đi tia lửa, thì có thể dẫn tới hỏa hoạn lớn.
Bởi vì nội loạn, liên quân Cao Vương lòng người bàng hoàng.
Yến Tăng làm sao không biết những điều này. Chì là y còn chưa hiểu nhiều về Phương Giải, cũng không biết Phương Giải có tiếp nhận mình hay không. Nếu tùy tiện đầu hàng, có khả năng sẽ bị vứt sang một bên như rác rưởi. Mà muốn thể hiện tự tôn của người lính, thì nhất định phải đánh một trận cho ra trò.
Giống như lời Phương Giải nói, y không phá hủy kho lúa là để lại đường lui cho mình. Trên thực tế, lúc một người lính bắt đầu tạo đường lui cho mình, vậy thì tám chín phần sẽ chiến bại. Đường lui này không phải đường lui về mặt chiến lược, mà thể hiện ý chí đã lung lay.
Tướng phòng thủ quan khẩu vốn đã thất vọng với liên quân Cao Vương, không ai muốn chết chung. Yến Tăng tới mở ra một con đường khác cho bọn họ, bọn họ liền đi lên con đường đó.
Trong vòng nửa tháng, tốc độ của Hắc Kỳ Quân tiến về phía bắc rất nhanh, không gặp phải cản trở gì. Ngoại trừ quét sạch một ít tặc phỉ gây họa địa phương ven đường ra, không xuất hiện một trận chiến quy mô nào.
Phương Giải nhớ tới ảo giác mà mình từng trông thấy, tướng quân mặc kim giáp kia ngồi trên chiếc xe thật lớn, dẫn theo vô số binh lính mặp giáp đen tiến về phía bắc. Lúc ở bến cảng Trường Giang, thân sĩ dân chúng có tặng cho hắn một bộ kim giáp. Ở thời khắc đó, Phương Giải có một cảm xúc khó nói lên lời.
Hắn không cho rằng ảo giác là một sự báo trước gì đó.
Có lẽ, từ rất lâu trước, trong lòng Phương Giải đã có giấc mộng bao la hùng vĩ kia rồi. Chỉ có điều giấc mộng đó vẫn luôn giấu kỹ ở một góc, không có lôi ra. Lúc hắn xuôi nam tới bên cảng Trường Giang, nhìn ngọn núi hùng vĩ, nghe câu chuyện vĩ đại của quân Tùy xuôi nam năm đó, giấc mộng kia liền chui ra.
Vốn là trong lòng suy nghĩ mà thôi.
Đội ngũ tiến quân thuận lợi, tâm tình của Phương Giải cũng dần bình tĩnh lại. Kỳ thực con người khó vượt qua nhất chính là lòng mình. Một khi vượt qua, mọi chuyện đều dễ dàng.
Sau khi chiếm được thành Lê Âm, chuyện lương thảo không cần phải lo lắng nữa. Đường vận chuyển lương từ Tây Nam, Giang Nam giờ đổi thành Giang Bắc. Đây là điều rất có lợi cho đại quân bắc phạt.
Mà khiến cho Phương Giải cao hứng, chính là bạch sư Hỗn Độn đã trở lại.
Chỉ có điều trạng thái của bạch sư không được tốt lắm. Ánh mắt luôn mơ hồ, lúc cọ đầu vào người Phương Giải, trong mắt đầy sự thương cảm. Trong nháy mắt, Phương Giải liền biết xảy ra chuyện gì.
Chỉ là hắn hơi khó tin.
Hắn không biết nam tử áo trắng có tu vị cao bao nhiêu, nhưng hắn xác định cho dù là Trương Dịch Dương núi Võ Đang hay là Tiêu Nhất Cửu núi Thanh Nhạc cũng không phải là đối thủ của nam tử áo trắng. Thậm chí, cho dù Trương Dịch Dương và Tiêu Nhất Cửu liên thủ với nhau cũng không phải là đối thủ của nam tử áo trắng.
Một người như vậy, sẽ chết?
Tâm trạng của bạch sư, đã nói rõ với Phương Giải rằng, nam tử áo trắng kia đã chết.
Ông ta là Tang Loạn, một nhân vật lớn khai sáng ra tu hành. Từ khi thế giới này ghi chép lịch sử, không có ai thể xếp trước ông ta. Bởi vì ông ta đã thay đổi phương hướng phát triển của thế giới này. Không phải là Phương Giải chưa từng nghĩ tới, nếu như không có Tang Loạn, nếu như không có người tu hành, vậy thì Trung Nguyên bây giờ chắc cũng phát triển giống như người nước ngoài, phát triển theo kiếp trước của mình.
Khoa học kỹ thuật
Tu hành
Rốt cuộc cái nào mới thực sự thích hợp với con người?
Phương Giải từ một thế giới có nền văn minh phát triển tới thế giới này, lúc mới tới không quen cho lắm.Nhưng trải qua nhiều năm, tới hiện tại hắn đã không thể khẳng định được, kiếp trước tốt hơn hay kiếp này tốt hơn. Thế giới này quả thực lạc hậu, nhưng lại mang tới cho con người ta nhiều nguy hiểm hơn, với lại cũng ít thứ để giải trí.
Hắn vỗ nhẹ vào đầu bạch sư, thật lâu khó mà bình tĩnh lại.
- Chắc mày rất thương tâm.
Phương Giải nhìn bạch sư, nhẹ nhàng nói:
- Mày không phải là bạch sư lúc đầu đi theo ông ta, nhưng có lẽ mày là hậu đại của nó. Mày gặp ta trước, cho nên thân cận với ta. Nếu mày gặp ông ta trước, chắc sẽ đi theo ông ta chứ? Ta rất hiểu cảm giác của mày, đó là…mất đi người thân.
Bạch sư dường như nghe hiểu lời Phương Giải nói, cho nên nó…rơi lệ.
…
…
Vượt qua Giang Bắc Đạo, Hắc Kỳ Quân chỉ đánh một trận thảm thiết ở thành Lê Âm, về sau đường đi khá thuận lợi. Điều này có một phần công lớn của Trưởng Công chúa Dương Thấm Nhan. Bởi vì có Trưởng Công chúa trong đại quân, rất nhiều người khuynh hướng về Hắc Kỳ Quân.
Qua các thành trì, đều sẽ thấy một nhóm tự xưng là trung thần với Đại Tùy đứng ở hai bên đường nghênh đón Công chúa điện hạ tới. Lúc nhìn thấy nữ tử mặc quần áo cung đình kia xuất hiện, tất cả đều quỳ xuống xưng thần. Đương nhiên, tài đóng kịch của bọn họ rất khó bắt lỗi. Lúc đối mặt với Dương Thấm Nhan, là khiêm cung. Lúc đối mặt với Phương Giải là sợ hãi và khiêm cung.