Đêm xuống, hai Kiêu Kỵ Giáo nhảy ra ngoài từ cửa sổ đằng sau để thăm dò, không bao lâu trở về báo cáo với Vưu Ân Chí:
- Bách hộ, con ngựa ở hậu viện kia rất kỳ quái, nhìn như ngựa đực chưa bị thiến, vẫn còn dã tính, dù là người thuần phục ngựa giỏi nhất trên thảo nguyên cũng không dám trêu vào. Hơn nữa, ở Hoàng Dương Đạo, thậm chỉ cả Trung Nguyên, chỉ sợ không tìm thấy được con ngựa đực hùng tráng như vậy.
Vưu Ân Chí biến sắc, tuy lúc trước y không đi theo Phương Giải tới Tây Bắc, nhưng đã nghe qua chuyện ở thảo nguyên từ các kỵ binh. Ở đại thảo nguyên Tây Vực, bầy ngựa lớn đều có một con ngựa đực làm đầu đàn. Ngựa đực vừa hoang dã vừa cường tráng, cho dù gặp phải sư tử trên thảo nguyên cũng không lùi bước. Đặc thù lớn nhất của ngựa đực chính là bờm ngựa dài, đuôi ngựa cũng vậy. Có một ngựa đực dẫn đàn, đàn sói có quy mô nhỏ không dám trêu chọc.
Hơn nữa ngựa đực rất khó thuần hóa, nếu sơ sảy có thể mất mạng.
Một thiếu niên , tuổi, cưỡi một con ngựa hoang như vậy quả thực bắt mắt. Nhưng người này đã tới trấn Sơn Đình này rồi, cách núi Chu Tước chỉ còn vài ngày đi đường, chứng tỏ trên đường đi đã được kiểm tra thân phận qua.
- Không vội.
Vưu Ân Chí nghĩ một lúc rồi nói:
- Sáng sớm ngày mai điều tra lộ dẫn của y. Nếu có đủ con dấu của các thành thì bỏ qua, chia ra hai người để ý là được. Các hào hiệp trên giang hồ, chớ nên coi thường người nhỏ tuổi. Có lẽ là tới tìm nương tựa vào Quốc công gia cũng không chừng…
Nói xong câu đó, y liền sửng sốt, sau đó lắc đầu:
- Nếu tới đầu nhập vào Quốc công gia, tại sao lại không tới thẳng quân đội?
- Đã kiểm tra cái bao trên lưng ngựa chưa?
Y hỏi.
- Không cách nào tới gần.
Kiêu Kỵ Giáo đi ra ngoài lắc đầu nói:
- Con ngựa đó rất kỳ quái. Thuộc hạ vừa mới tới hậu viện thì nó liền phát hiện ra. Rõ ràng ánh trăng không quá sáng, nhưng hai người thuộc hạ đều cảm thấy con ngựa kia một mực nhìn mình.
Vưu Ân Chí biết người của Kiêu Kỵ Giáo không phải là hạng khoác lác, hai thủ hạ này nếu đã nói như vậy, thì nhất định con ngựa kia có chỗ kỳ quái. Cho nên y không trách cứ gì, nghĩ một lúc rồi nói:
- Tới nửa đêm, chia ra vài người đi dò thám, chớ rút dây động rừng. Sáng sớm ngày mai ta sẽ ngăn y lại rồi hỏi. Hai người các ngươi ra ngoài khách điếm trông chừng, đừng để y thừa dịp ban đêm rời đi.
Đám Kiêu Kỵ Giáo lên tiếng, chia nhau ra làm việc.
Đúng lúc đó, bỗng vang lên tiếng cửa mở.
Mọi người nhìn về hướng thanh âm phát ra, thì thấy cửa vẫn bình thường. Một Kiêu Kỵ Giáo đi tới, ló đầu ra ngoài nhìn nhìn, sau đó nói:
- Chẳng nhẽ là gió thổi?
Kiêu Kỵ Giáo kia lắc đầu, sắc mặt có chút kỳ quái:
- Ta là người cuối cùng đi vào…đã chốt cửa rồi.
Lời này khiến tất cả hoảng sợ, có người vô thức nắm lấy chuôi đao. Vưu Ân Chí có tu vị cao nhất, y bước tới cửa, yên lặng lắng nghe một lúc nhưng không nghe thấy tiếng gì.
Đúng lúc này, tất cả mọi người ngửi thấy một mùi kỳ quái.
- Mùi thuốc lá?
Vưu Ân Chí biến sắc, vô thức quay lại nhìn.
Chỉ thấy ở phía sau mọi người, không biết từ khi nào xuất hiện thêm một người. Y đứng ở trước cửa sổ, giống như là vừa vặn xuất hiện ở chỗ đó. Người này quay lưng về phía mọi người, nhìn bộ dáng giống như là trầm tư. Y mặc một bộ nho sam màu xanh nhạt, thân hình không cao lắm, hơi gầy.
Y cầm một cái tẩu, thỉnh thoảng đưa lên miệng hít một hơi.
Rõ ràng người này đứng ở đó, nhưng không ai phát hiện ra.
- Các ngươi muốn biết gì cứ hỏi thẳng ta là được, đâu cần quấy rầy ngựa của ta? Tính tình của nó không tốt, nếu chọc giận nó, ai biết nó sẽ làm chuyện gì. Các ngươi là người, ta cũng là người, người với người rõ ràng dễ nói chuyện nhất, các ngươi lại buông tha cho người mà tới tìm ngựa, thật là kỳ quái.
Người này quay đầu nhìn đám Kiêu Kỵ Giáo:
- Tuy nhiên, dù các ngươi không tới tìm ta hỏi, ta cũng muốn tìm các ngươi.
Y nhìn Vưu Ân Chí:
- Ngươi là đầu lĩnh phải không? Xem ra các ngươi thuộc quan lại của Hắc Kỳ Quân. Ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo…Gia quyến của Trấn Quốc Công Phương Giải, hiện còn ở chân núi không? Nếu các ngươi biết rồi nói cho ta, ta liền cảm ơn.
Y nói chuyện rất khách khí, giọng điệu bình thản.
Người này xoay người, mượn ánh đèn dầu mọi người mới nhìn thấy khuôn mặt của y. Là một thiếu niên thanh tú, tuổi chừng , , còn chưa mọc râu. Tuy giọng điệu của y rất thành thục, nhưng vẻ non nớt vẫn còn lộ rõ trên khuôn mặt.
…
…
Vưu Ân Chí rất đau.
Y gần như cắn rát răng của mình, nhưng sự đau đớn này thật khó mà chịu đựng được. Trước đó, sáu huynh đệ Kiêu Kỵ Giáo đã bị thiếu niên kia giết chết, dùng thủ đoạn giống nhau. Từng Kiêu Kỵ Giáo đều chết một cách đau đớn, chịu hết tra tấn.
Còn đối phương, căn bản không động đậy.
Thiếu niên kia hỏi Kiêu Kỵ Giáo cách mình gần nhất, cũng là Kiêu Kỵ Giáo tới hậu viện kiểm tra:
- Ngươi có thể trả lời câu hỏi vừa nãy của ta không?
Kiêu Kỵ Giáo kia đề phòng hỏi:
- Ngươi hỏi thăm gia quyến của Quốc công gia làm gì?
- Bắt một số, giết một số.
Thiếu niên trả lời rất rõ ràng, khiến tim của sáu Kiêu Kỵ Giáo còn lại đập thình thịnh. Y nói chuyện dửng dưng, thật giống như y vừa nói xong chuyện đó sẽ tự nhiên phát sinh, không ai ngăn cản được. Vưu Ân Chí biết, chỉ có người cực kỳ tự tin mới biểu hiện như vậy.
- Muốn chết!
Kiêu Kỵ Giáo gần thiếu niên kia nhất mắng một câu, rút hoành đao ra xông tới. Đúng lúc này, cái tẩu trong tay người thiếu niên bắn ra tia lửa, kích cỡ bằng con đom đóm, nếu ở khoảng cách xa thì chưa chắc nhìn thấy. Tia lửa này bắn ra ngoài, giống như có sinh mạng bay tới rồi dính vào người Kiêu Kỵ Giáo, sau đó chui vào trong da thịt. Kế tiếp, tất cả mọi người nhìn thấy một hình ảnh quỷ dị.
Sau khi tia lửa kia chui vào thân thể của Kiêu Kỵ Giáo, một giây sau liền chui ra. Kiêu Kỵ Giáo này không nhịn được phát ra một tiếng thê lương, bụm mặt ngồi xuống. Tia lửa lóe qua, để lại một lỗ thủng nhỏ màu đen trên khuôn mặt của y. Lại một giây sau, tia lửa chui ra từ phần gáy của Kiêu Kỵ Giáo này, sau đó lại chui vào.
Chỉ là một tia lửa nho nhỏ như vậy, một trận gió đủ để thổi tắt, nhưng chui tới chui lui trong thân thể Kiêu Kỵ Giáo, dù là máu thịt cũng không dập tắt được tia lửa này. Chỉ qua vài phút đồng hồ, trên người Kiêu Kỵ Giáo này đã có mấy nghìn mấy trăm lỗ nhỏ. Nhưng Kiêu Kỵ Giáo này vẫn tỉnh, mỗi một lần tia lửa chui ra, y đều bất lực kêu thảm.
Đồng đội định đi lên cứu y, nhưng phát hiện hai chân giống như bị đóng xuống đất, căn bản không thể động đậy được.
- Các ngươi chớ lộn xộn, bằng không ta còn phải bắt từng người một để hỏi, phiền toái.
Thiếu niên kia kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống, hít một hơi thuốc. Khói thuốc mà y thổi ra không tản đi, giống như một mũi tên đâm vào một Kiêu Kỵ Giáo khác. Kế tiếp, chuyện xảy ra trên người Kiêu Kỵ Giáo vừa nãy lại xảy ra trên người này. Chẳng qua Kiêu Kỵ Giáo trước là bị một tia lửa chui vào, mà Kiêu Kỵ Giáo thứ hai, có một làn khói chui vào.
- Ta không quen tra tấn người khác, nhưng nếu muốn có được đáp án thì không thể không làm như vậy. Nếu các ngươi nói cho ta biết thì tốt biết bao. Các ngươi không phải chịu khổ, mà ta thì cũng đỡ mất thời gian.
Sau một lát, Kiêu Kỵ Giáo thứ nhất chết đi.
Tia lửa chui ra từ gáy của y rồi dừng lại, giống như đang nghỉ ngơi, lại giống như đang đợi người nào đó ra lệnh.
Một phút sau, Kiêu Kỵ Giáo thứ hai bị khói thuốc đâm vào cũng ngã xuống, bất động không còn hơi thở. Nhưng tất cả mọi người, bao gồm Vưu Ân Chí đang bị chi phối, không thể động đậy được. Vưu Ân Chí dốc toàn lực muốn dựa vào nội kình thoát khỏi trói buộc, nhưng thử nhiều lần đều vô dụng.
- Hiện tại các ngươi không thể động đậy, không thể nói chuyện.
Thiếu niên thản nhiên nói:
- Ta hỏi tới ai, tất nhiên sẽ khiến người đó khôi phục lại khả năng nói chuyện.
Y nhìn thoáng qua hai cỗ thi thể ở dưới chân:
- Tại sao chứ. Ta nghĩ mãi không rõ, thế giới này luôn có rất nhiều người vì bảo vệ bí mật của người khác mà sẵn sàng chết. Có việc gì ngu ngốc hơn việc này không? Thứ quý báu nhất thế gian này không gì hơn tính mạng của mình. Tính mạng của người khác có là gì?
Y thở dài, lẩm bẩm nói:
- Cửu Gia thường xuyên nói với ta rằng, ngươi nghĩ như vậy không sai không đúng, mà ta không biết không đúng ở chỗ nào. Nếu như không sai, vì sao lại còn không đúng?
Y nhìn Kiêu Kỵ Giáo thứ ba:
- Ngươi có thể nói cho ta biết được không? Gia quyến của Phương Giải có còn ở chân núi hay không? Kỳ thực các ngươi không nói, tự ta lên núi tìm hiểu cũng được, chỉ là phiền toái chút. Ta nghĩ, trong đại doạnh không chỉ có một nữ nhân và một đứa nhỏ, gặp ai ta liền giết, một đêm cũng không giết hết được. Hoặc là, ta liền ở lại trong đại doanh, ngày nào cũng giết, giết tới khi Phương Giải trở về?
Nghe thấy câu này, trong lòng mọi người đều lạnh lẽo.
- Ngươi cũng không nói à?
Y hỏi Kiêu Kỵ Giáo thứ ba.
Người Kiêu Kỵ Giáo thứ ba há miệng nhổ một bãi nước bọt. Nhưng bãi nước bọt này đi nửa đường bỗng nhiên quay trở về miệng của y, sau đó chui ra từ trán. Đây là một cảnh tưởng rất quỷ dị. Nước bọt chui ra từ da thịt, chứ không phải chui ra từ đầu lâu, cho nên chỉ làm rách da thịt của y.
Nước bọt chui ra chui vào trên khuôn mặt của Kiêu Kỵ Giáo, thật giống như một con sâu ghê tởm. Không bao lâu, khuôn mặt của Kiêu Kỵ Giáo này đã đầy lỗ máu. Sau đó nước bọt chui vèo vào mũi của Kiêu Kỵ Giáo này, lại chui ra từ lỗ tai.
- Nói hay là không nói?
- Thiếu niên hỏi.
Kiêu Kỵ Giáo thứ ba dường như không chịu nổi đau đớn này, lập tức cắn đứt lưỡi mình.
Thiếu niên ngẩn ra, sau đó càng thêm mê man:
- Cửu Gia nói, con người sở dĩ là người, là vì nhiều cảm tình hơn động vật khác. Nhưng con người lại không trung thành như động vật. Chẳng hạn như loài kiến, sẽ trung thành bảo vệ lấy kiến chúa, chẳng hạn như ong mật, sẽ bảo vệ ong chúa…Cửu Gia nói nếu gặp được người trung thành giống như kiến và ong mật, thì đáng để tôn kính. Nhưng vì sao ta lại thấy các ngươi ngu ngốc và đáng giận như vậy?
Y phất tay.
Đầu của Kiêu Kỵ Giáo thứ ba lập tức nổ tung.
Đồng thời, y giải giam cầm cho mọi người.
- Ta chi phối các ngươi, là sợ các ngươi ầm ĩ làm ta đau đầu. Ta thích an tĩnh, lúc ngủ cũng không thích bị quấy rầy…ta lại nghĩ tới Tiểu Điệp rồi, cô gái mà Cửu Gia tặng ta. Thật là biết điều khéo léo, nhưng lúc ngủ cô ta thở hơn lớn, khiến ta bực bội, nên ta đã giết cô ta.
Y nhìn những Kiêu Kỵ Giáo:
- Cho nên trước khi tiến vào phòng này, ta đã giết tất cả mọi người trong trấn, không lưu một ai. Ta sợ người khác quấy rầy lúc ta hỏi…Nhưng hiện tại, người quấy rầy ta hỏi lại chính là các ngươi. Nếu các ngươi không nói, ta sẽ giết tất trẻ con và nữ nhân trên núi Chu Tước. Tuy phiền toái chút, nhưng nhiệm vụ Cửu Gia giao cho không thể không hoàn thành, bởi vì ta không đánh lại y…tới tương lai ta làm Cửu Gia, chắc sẽ không nhức đầu như vậy nhỉ?
- Giết!
Vưu Ân Chí gầm lên một tiếng rồi xông tới. Kiêu Kỵ Giáo còn lại cũng giống vậy, không ai lùi bước. Hai mắt người nào cũng đỏ bừng, tiếng hét của bọn họ mang theo một sự quyết tuyệt.
- Thiêu thân lao đầu vào lửa.
Thiếu niên dường như có chút không kiên nhẫn, bụi bặm chui ra từ cái tẩu của y trong nháy mắt tràn ngập căn phòng. Khói bụi này giống như biến thành vô số con côn trùng nhỏ, không ngừng chui ra chui vào thân thể của đám Kiêu Kỵ Giáo.