Người này, có sắc mặt âm trầm, lông mày hơi vẻ lẳng lơ, nhìn kỳ quái cũng rất ghê tởm. Y chính là kẻ đã giết môn chủ họ Lưu kia. Nếu có người nhìn thấy môn chủ họ Lưu chết như thế nào, nhất định sẽ càng thêm ghê tởm, ghê tởm tới vài ngày không ăn được gì
- Hiện tại lang kỵ Mông Nguyên nhập quan, Khoát Khắc Đài Mông Ca ngự giá thân chinh, trăm vạn đại quân đã vượt qua Sơn Đông Đạo, Sơn Nam Đạo, sắp tới Hà Tây Đạo rồi. Hơn mười vạn Hắc Kỳ Quân của Phương Giải chính đang ở Hà Tây Đạo, chuẩn bị tung một kich trí mạng vào đường lui của ngươi. Giờ thì đỡ hơn rồi, lang kỵ Mông Nguyên tới, hơn mười vạn Hắc Kỳ Quân đó đâu còn tâm tư đối phó với ngươi?
Y chỉ chỉ Cao Khai Thái:
- Ngươi nên nói cảm ơn mới đúng.
- Cảm ơn?
Cao Khai Thái nổi giận đá tung cái bàn:
- Lang kỵ nhập quan, sinh linh lầm than. Tới lúc đó Cao Khai Thái ta chính là tội nhân của dân chúng Trung Nguyên. Cho dù qua vài chục năm, mấy trăm năm nữa, lúc mọi người nhắc tới tên ta cũng sẽ chửi bới thậm tệ.
- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.
Ngũ tiên sinh lắc đầu, híp đôi mắt hẹp dài kia nhìn Cao Khai Thái:
- Dẫn Mông Nguyên nhập quan, ngươi không phải là người đầu tiên làm việc này, mà là Lý Viễn Sơn. Cho dù ghi vào sử sách, thì người nhiều tội nhất cũng là Lý Viễn Sơn, chứ không phải ngươi. Với lại, đã mấy năm trôi qua rồi, còn người nào mắng Lý Viễn Sơn không? Mọi người đã quên cái tên Lý Viễn Sơn kia từ lâu.
- Vì sao ngươi không nghĩ như thế này nhỉ…
Ngũ tiên sinh vung vẩy tay nói:
- Tương lai ngươi sẽ làm Hoàng Đế, toàn bộ thiên hạ này là của ngươi. Đợi cho ngươi ngồi lên cái ghế tượng trưng cho quyền lực tối cao vô thượng kia, ai còn dám chửi? Cho dù có người chửi ngươi sau lưng, nhưng quan trọng nhất, chẳng phải là ngươi đã thành công đó sao?
Cao Khai Thái há miệng thở dốc, lại không biết phải nói gì:
- Tóm lại là không được! Nếu chỉ có người Phật tông tiến vào, ta có thể chấp nhận được, dù sao đó là chuyện giang hồ. Nhưng trăm vạn lang kỵ nhập quan, vậy thì không còn là chuyện giang hồ nữa, mà là chuyện thiên hạ. Đừng có gạt ta, một khi lang kỵ nhập quan, tương lai liệu ta có lên làm Hoàng Đế được không? Chỉ sợ tới lúc đó Nguyệt Ảnh Đường các ngươi nghênh đón chính là Khoát Khắc Đài Mông Ca, chứ không phải ta.
- Nếu là vậy…
Ngũ tiên sinh nhún vai:
- Vì sao ngươi vẫn còn sống tới bây giờ?
Y nhìn Cao Khai Thái với vẻ khinh miệt:
- Với thực lực của ngươi, có thể sống yên ở một đạo nào đó, nhưng ngươi thực sự xứng để tranh bá thiên hạ không? Không có Nguyệt Ảnh Đường bọn ta ủng hộ, ngươi chẳng là gì cả, sẽ bị Hắc Kỳ Quân của Phương Giải tiêu diệt trong nháy mắt. Lúc đó, ngươi còn tâm tư gì mà giảng tới đạo nghĩa giang sơn?
- Đặt ở trước mặt ngươi bây giờ, kỳ thực chỉ có hai con đường.
Ngũ tiên sinh vươn một ngón tay:
- Thứ nhất, tiếp tục hợp tác với Nguyệt Ảnh Đường. Nguyệt Ảnh Đường có thể cam đoan với ngươi rằng, cho dù lang kỵ nhập quan, nhưng bọn chúng sẽ không tranh đoạt thiên hạ này với ngươi. Bọn chúng có mục đích của bọn chúng, sau khi hoàn thành tự nhiên sẽ rút lui. Người Nguyệt Ảnh Đường sẽ dốc hết sức giúp ngươi lên nắm đế vị. Nếu ngươi không tin cũng không sao, bởi vì ngươi có con đường thứ hai để chọn…chính là không hợp tác với Nguyệt Ảnh Đường, nhưng ngươi sẽ chết.
Y tựa ra đằng sau, không nói gì nữa, chờ Cao Khai Thái trả lời.
Cao Khai Thái thở ồ ồ, huyệt thái dương phồng lên. Ông ta nắm chặt hai tay, gân xanh lộ trên mu bàn tay.
Ông ta căm tức nhìn Ngũ tiên sinh, hô hấp tựa hồ cũng mang theo sát ý.
- Đúng vậy!
Cao Khai Thái bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Cao Khai Thái ta muốn làm Hoàng Đế, muốn trở thành nam nhân có quyền lực nhất thiên hạ này. Nhưng ta cũng có điểm mấu chốt của mình, sẽ không đáp ứng từ bỏ điểm mấu chốt vì bất kỳ cái gì. Huống chi, có các ngươi ở đây, cho dù ta làm Hoàng Đế thì cũng chỉ là bù nhìn. Vì mục tiêu của mình, ta có thể bất chấp thủ đoạn, nhưng điều kiện đầu tiên là quyết không trở thành tội nhân thiên cổ.
Ông ta vỗ vào ngực mình:
- Ta từng chiến đấu với lang kỵ Mông Nguyên ở Tây Bắc, hiện tại Mông Ca tới muốn đoạt thiên hạ với ta, ta liền không đáp ứng! Hiện tại ngươi có thể giết ta. Chỉ cần ta không chết, sẽ không đứng một chỗ với người Mông Nguyên.
Sắc mặt của Ngũ tiên sinh biến ảo không ngừng, y nhìn Cao Khai Thái, trầm mặc thật lâu.
- Cửu Gia sẽ cho ngươi một đáp án.
Ngũ tiên sinh đứng dậy, lạnh lùng nhìn Cao Khai Thái:
- Chớ nói với ta điểm mấu chốt gì đó. Cái gọi là điểm mấu chốt, chẳng qua bọn ta chưa cho ngươi đủ nhiều. Ngươi muốn cái gì, đợi Cửu Gia tới đây sẽ tự nói với ngươi. Nếu Cửu Gia đáp ứng ngươi, ta rất muốn nhìn xem điểm mấu chốt kia đáng giá mấy đồng.
- Phì!
Trước khi đi y nhổ một bãi, tỏ vẻ khinh thường.
Tây Bắc đột nhiên xảy ra chuyện khiến trong lòng Phương Giải khó mà an tĩnh được. Cho dù đã hạ ba quân lệnh, nhưng Phương Giải không phải là thần, hắn không biết tình hình cụ thể ở Tây Bắc bên kia như thế nào. Tây Bắc đưa tin tới đã là chuyện một tháng trước kia. Sau một tháng này, Trần Định Nam đã khai chiến với Mông Nguyên chưa, Phương Giải không thể nào biết được.
Hạ lệnh cho thuyền lớn dùng hết tốc độ đi về trước, tới kênh Vĩnh Yên thì đi vòng về hướng bắc.
Phương Giải trải bàn đồ lên bàn, ngón tay dừng lại ở các thành trì Tây Bắc.
- Nếu thực sự có trăm vạn đại quân Mông Nguyên nhập quan, thì số lượng dê bò mang theo tất nhiên sẽ rất khổng lồ. Người Mông Nguyên thiếu thốn lương thực, dùng dê bò làm đồ ăn. Sau khi nhập quan bọn họ lại không thể trải rộng đại quân ra như ở thảo nguyên, cho nên tốc độ sẽ chậm hơn. Đây là tin tức tốt duy nhất.
Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Theo núi Lang Nhũ nhập quan, qua Phan Cố đi về hướng đông dặm chính là quận Thuật Dương. Nơi đó có nhiều núi, người Mông Nguyên muốn trải qua nơi này phải mất một khoảng thời gian. Mông Ca tất nhiên biết Tây Bắc Đại Tùy cằn cỗi, tìm không được lương thực tiếp viện, cho nên dê bò mang theo ít nhất phải đủ cho đại quân của y ăn được hai, ba tháng. Lúc Trần Định Nam nhận được tin thì lang kỵ mới nhập quan không lâu, hắn lập tức phái người tới báo tin cho ta. Tuy dùng phương thức liên lạc của Kiêu Kỵ Giáo, nhưng Hà Tây Đạo và Hà Đông Đạo không có điểm liên lạc của Kiêu Kỵ Giáo, không thể dùng bồ câu đưa tin…
Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo Hắc Trạch nói:
- Chủ Công, mặc dù không có điểm liên lạc của Kiêu Kỵ Giáo chúng ta, nhưng Hà Tây Đạo và Hà Đông Đạo đều có chi nhánh của Hàng Thông Thiên Hạ. Nếu tin tức đi theo đường đó thì sẽ nhanh hơn dùng ngựa.
Phương Giải gật đầu:
- Cho nên, dựa theo thời gian mà phỏng đoán…đại quân của Mông Ca hẳn là vừa mới rời khỏi Sơn Đông Đạo. Đội ngũ của bọn chúng rất lớn, tốc độ của dê bò lại chậm, muốn qua quận Thuật Dương cần phải mất ít nhất ngày. Hiện tại hẳn là chưa tới Hà Tây Đạo, quân lệnh đưa tới đó chắc còn kịp.
Hắc Trạch nói:
- Không có lệnh của Chủ Công, chắc Trần tướng quân sẽ không tùy tiện khai chiến.
Phương Giải hơi nhíu mày, không đáp.