Tranh Bá Thiên Hạ

chương 1297: ta cần hai người!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phương Giải không ở lại lâu trong Điện Thái Cực, cũng chẳng nói thêm lời gì tức giận. Nhưng sau khi hắn đi, đám triều thần đều thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa rồi dường như bị một quả núi to đè nặng. Đám triều thần này đều là những người lăn lộn, chìm nổi nhiều năm, chưa từng gặp kiểu khí thế này ở bên cạnh một người trẻ tuổi.

Không ít người trong bọn họ từng hầu hạ Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch. Trong mắt bọn họ, Vương khí Hoàng Đế bên cạnh Dương Dịch cũng không nặng nề. Đó là một người hơi nữ tính hơn người khác, mặc dù khi mặc dù lúc làm việc hay nói năng hơi có phần khắc nghiệt. Tuy nhiên Dương Dịch quả thật có thể đem đến áp lực, trên người lão dường như có một thứ kiểu bẩm sinh trong nhà Dương gia

Đến tiểu Hoàng Đế Dương Thừa Càn, y chẳng có một chút áp lực nào đáng nói tới đám triều thần. Tuy y cũng là người nhà Dương gia, tuy là học được không ít thứ bên cạnh Dương Dịch. Nhưng y dẫu sao cũng còn quá nhỏ. Trước mặt đầy đủ quan văn, quan võ trong triều, y giống như một con thú con, muốn ra uy nhưng lại không có uy thế. Mà vây quanh y lại là một đám hồ ly già, sớm đã nhìn thấy nanh vuốt của con thú con không sắc nhọn.

Tên tướng quân mặc áo giáp sắt sau khi nắm lại quyền bính kia, đám triều thần sợ thật.

Mà Phương Giải, đem đến cho bọn họ mãi mãi không chỉ là cảm giác sợ hãi đơn giản như thế. Phương Giải không hướng nội, có người có lẽ sẽ nói đây là một loại không quen thể hiện. Nhưng trên thực tế, tuyệt đối không phải thế. Phương Giải không hướng nội, vì là sự tự tin của hắn. Khí chất trên người hắn thật đặc biệt. Có lẽ cái đó có liên quan rất sâu tới lai lịch của hắn.

Sự việc tiếp theo có hai người là Độc Cô Văn Tú và Đại học sĩ Ngưu Tuệ Luân dẫn đầu. Triều thần đương nhiên là hưởng ứng nhiệt liệt. Tiếp theo chẳng qua là tranh luận một chút ngày nào là ngày hoàng đạo, cần làm quy mô to thế nào.

Phương Giải vốn dự định ở tại cửa hàng trên đường cái, nhánh hai mươi ba phía đông. Nhưng hiện nay thân phận bất đồng cũng không được tự do cho lắm. Dù là hắn có muốn về ở lại cũng khó.

Hiện tại trụ sở của Phương Giải ở ngay tại Sướng Xuân Viên.

Đứng bên bờ ao sen kia, Phương Giải nhìn xa xa lờ mờ có thể nhìn thấy Khung Lưu có chút thất sắc. Trong trí nhớ, dường như trước đây không lâu, chính mình trốn trong vườn rau phía ngoài Khung Lư, hái trộm một quả dưa chuột xanh ngọt ngào để ăn. Lúc đó, hắn không thể nghĩ được là sẽ có một ngày mình sẽ trở thành chủ nhân của Sướng Xuân Viên.

Song lúc này vườn rau xanh kia đã hoang tàn, mọc đầy cỏ dại. Những kẻ tôi tớ mới đến đang sôi nổi nhộn nhịp làm việc. Dọn dẹp Sướng Xuân Viên sạch sẽ hoàn toàn chí ít phải mất nửa tháng. Xem ra Khung Lư sa sút tinh thần như vậy, vốn ngôi nhà gỗ đã không ngăn nắp có vẻ càng thêm u ám. Tuy nhiên, làm người ta ngạc nhiên chính là, trên nóc nhà không ngờ trồi lên một cành cây mới, phát ra màu xanh.

Hắn đưa tầm mắt kéo gần lại, nhìn ở không xa Vi Mộc đang đứng ở đó.

- Ngươi rất mâu thuẫn?

Phương Giải hỏi.

Vâng.

Vi Mộc cúi đầu trả lời, có lẽ làm một tôi tớ thời gian đã quá lâu, Vi Mộc ở trước mặt Phương Giải tỏ ra có chút thiếu tự tin. Lại có lẽ là Phương Giải ở đầu Trường An suýt nữa lấy mạng gã. Gã bây giờ vẫn còn bị ám ảnh. Gã không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Phương Giải, dường như sợ là chỉ một giây sau bị ngọn lửa đáng sợ kia nuốt mất.

- Ngươi mâu thuẫn như vậy, ta không phải lần đầu tiên nhìn thấy.

Phương Giải ngồi xuống trong cái đình mát mẻ bên bờ ao sen. Đại Tùy Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch đã từng ở trong cái đình này trao đổi bàn bạc với hắn một lần. Mấy năm qua đi, cảnh còn người mất.

Lúc nói ra câu này, Phương Giải bất giác nghĩ tới Phác Hổ. Cái người “thiếu niên” kia luôn nghĩ là mình quá xấu, không muốn đưa cái mặt của mình ra trước mặt người khác.

Phác Hổ từ Hoàng Lăng đi ra đem bộ mặt thật tỏ ra là người. Có lẽ bởi vì đã hơn hai trăm năm rồi không có người nhận ra hắn, cho nên không có người nào còn ở sau lưng chỉ vào hắn nói:

- Nhìn kìa, người kia chính là đệ ruột của Hoàng Đế, hắn xấu quá.

Phác Hổ mâu thuẫn ở sâu thẳm trong lòng tuy là không giống với Vi Mộc, nhưng có rất nhiều điểm tương tự. Cho nên Phương Giải có thể hiểu được nỗi khổ sở của Vi Mộc...Cuộc sống của gã còn lâu mới bằng người bình thường. Nhưng cái kiểu lâu này chính là vì không bình thường cho nên Vi Mộc mới mâu thuẫn. Gã vẫn muốn sống tiếp, nhưng không muốn làm một con quái vật.

Không cần người khác nói gã là con quái vật, trong lòng gã đã tự thừa nhận mình là một con quái vật. Bất kể là ai, trong người đều luôn có một vài con sâu ghê tởm. Cho dù là qua hơn hai trăm năm, mỗi khi nghĩ đến chỉ sợ trong lòng cũng sẽ không bình tĩnh trở lại. Loại này sống rất lâu là bởi vì những con sâu này thay đổi con người của gã. Mà những con sâu này cũng không phải sống mãi mãi. Chấm dứt thọ mệnh là con sâu, gã cũng sẽ chết.

- Hơn nữa, sẽ chết vô cùng thê thảm.

Thế giới này có đôi khi không công bằng, có đôi khi rất công bằng.

Đợi ngươi nghĩ rõ ràng mình muốn cái gì, thì hãy đến nói với ta. Ta đã chấp nhận rồi thì ngươi cũng đừng có hối hận. Trừ phi ngươi làm điều gì khiến ta hối hận.

- Ta muốn làm người bình thường.

Vi mộc cắn chặt răng nói.

- Ngươi quyết định rồi?

Phương Giải hỏi.

Vi mộc gật gật đầu:

- Nếu vì cắt bỏ được những con sâu kia trong cơ thể mà chết ngay lập tức, ta chấp nhận. Nếu như ta không chết, thì ta nhẹ nhàng thoải mái sống vài năm cuộc sống của người bình thường. Ngài có thể hiểu được nỗi khổ sở mâu thuẫn trong lòng ta, nhưng chưa chắc đã hiểu được nỗi đau khổ vì những con sâu trong cơ thể ta. Để cơ thể nuôi được chất độc, cần phải ăn thứ mà người bình thường tuyệt đối không bao giờ ăn, sẽ làm những việc mà người bình thường tuyệt đối không bao giờ làm. Lúc ăn những thứ này và làm những việc này, thậm chí ngay cả dã thú còn không bằng. Ta chịu quá đủ rồi, thật sự quá đủ rồi.

Phương Giải trầm mặc một hồi lâu sau gật gật đầu:

- Nếu ngươi đã nghĩ kỹ rồi, ta sẽ giúp ngươi loại con sâu ra, cũng sẽ hết sức giúp ngươi sống được, nhưng không thể đảm bảo với ngươi.

- Được.

Vi Mộc lại gật mạnh đầu:

- Ta còn có một thỉnh cầu...Nếu như nhổ được con sâu trong người con ra. Ta vẫn muốn lãnh binh. Nhưng ta không muốn lãnh quân áo giáp sắt. Ngài có thể cho ta một đạo quân, cho ta đi Tây Bắc đánh một trận thật sự với người Mông Nguyên không?

Phương Giải lần này ngừng một hồi lâu mới hỏi:

- Tại sao muốn đi Tây Bắc đánh nhau với người Mông Nguyên?

Vi mộc ngẩng đầu nhìn về phía Phương Giải:

- Hơn hai trăm năm trước, lúc Đại Tùy lập quốc, Thái Tổ Hoàng Đế mang theo bọn ta ở Tây Bắc đánh nhau một trận với Thát Tử Mông Nguyên. Bọn ta thắng. Bây giờ Trung Nguyên nội loạn, thực lực đất nước trống rỗng, người Mông Nguyên lại tới. Ta nghe được Thát Tử đánh một mạch tới bờ Nghi Thủy...Đây là bắt nạt Trung Nguyên ta không có người. Cho nên ta muốn đi, thắng thêm lần nữa.

Hoàng Lăng

Phương Giải đứng ở bên ngoài Hoàng Lăng ước chừng đã đủ nửa canh giờ. Hắn chỉ là đứng ngẩn người ra ở đó nhìn con đường kia đã bị cửa đá đóng lại. Hắn vào trong đó một lần, biết được sự đau thương như thế nào ở bên trong Hoàng Lăng. Những thi thể Hoàng Đế Đại Tùy, không ngờ là Dương Kiên đã chuẩn bị đồ ăn cho mình.

Nghĩ đến những điều này, chỉ sợ ai trong lòng cũng khó mà bình tĩnh. Lòng tham con người rốt cuộc thì có bao nhiêu? Dương Kiên đã tạo dựng nên một đế quốc, nhưng lão vẫn chưa thỏa mãn. Lão muốn trường sinh, muốn mãi mãi bảo vệ đế quốc mà lão tự tay tạo dựng đến hàng ngàn, hàng vạn năm. Vì tâm nguyện này, lão thậm chí đã chẳng để ý đến thân tình.

Ăn cốt nhục của mình, uống cốt nhục của mình.

- Không đi vào?

Hạng Thanh Ngưu hỏi.

Phương Giải lắc lắc đầu:

- Thôi đi, khỏi phải đi quấy rầy lão. Tuy là cả ta và ngươi đều phỏng đoán Phác Hổ có lẽ vẫn còn sống. Nhưng y đã chọn mãi mãi ở lại đây. Chúng ta không nên quấy rầy y thì tốt hơn. Nếu như y còn sống, lúc y cô quạnh chưa biết chừng sẽ đi tìm ta và ngươi để uống rươu. Nếu y chết rồi, hãy để cho y yên tĩnh ngủ ở đó đi.

Hạng Thanh Ngưu gật gật đầu.

Hai người bọn họ trước đó đã đi bái tế Vạn Lão Gia Tử, chỉ là lờ mờ biết qua loa một vị trí, ngay cả một ngôi mộ cũng không có. Thi thể Vạn Lão Gia Tử đã bị Dương Kiên sai người đào lên chuyển về thành Trường An. Sau đó Dương Kiên quật vào thi thể cho hả giận. Cái thi thể không toàn vẹn này liền sau đó đã bị ném ra ngoài thành. Đến nay sớm đã không còn tìm thấy xương cốt.

Hạng Thanh Ngưu vừa khóc xong, mắt hơi sưng, gã là một người có tình cảm, đau thương là khóc, vui mừng thì hoan hô, không giả tạo, không đạo đức giả. Bởi vì gã có tính cách như vậy, cho nên mới đạo tâm khai ngộ.

- Sau khi trở lại Trường An, ta có mấy việc phải làm xong mới có thể rời đi được. muốn làm cho Trung Nguyên ổn định, giang hồ quy thuận. Việc thứ nhất là cải cách thể chế. Việc này không thể vội được. Xét cho cùng thì lần này muốn cải cách sẽ dính dáng tới rất nhiều người. Ta không sợ bọn họ, nhưng một khi đã ra tay sẽ liên quan rất rộng. Trước khi giải quyết chiến sự với người Mông Nguyên và người Tây, ta còn phải nhẫn nhịn.

- Việc thứ hai là phải lập lại kỷ cương triều đình. Có Đại học sĩ Ngưu Tuệ Luân, Tán Kim Hậu và Độc Cô mấy người ở đó. Việc này bảo khó thì khó, bảo không khó thì không khó. Ta đã bảo Trần Hiếu Nho cứ việc đi tìm một cớ gì đó, bới ra cái đám quỷ quái có ý đồ xấu xa trong triều đình ra rồi trừ khử hết. Đã làm việc này, thì không để cho bọn họ biết được ta muốn ra tay quy mô lớn.

- Chuyện thứ ba, chính là chuyện giang hồ mà ta vừa mới nói.

Phương Giải nhìn Hạng Thanh Ngưu một cái:

- Bất kể như thế nào, chuyện giang hồ cũng không phải là chuyện nhỏ. Trong đám giặc cỏ rất nhiều hào kiệt, trong ngoài tông môn nhiều hiệp sĩ. Lúc trước Thiên Hữu Hoàng Đế của Đại Tùy một lòng muốn mở một đại hội võ thuật, để lão tự mình tuyển một số giang hồ có năng lực. Lúc đó chuyện này lão vốn dự định giao cho ta làm, nhưng mãi vẫn không thể thành hình. Bây giờ Trung Nguyên thù trong giặc ngoài, cần có giang hồ tông môn và đám ẩn sĩ kia hỗ trợ. Cho dù là chống lại Mông Nguyên hay là người Tây, chỉ dựa vào quân đội không được.

- Ngươi tới giúp ta làm đi.

Phương Giải nói.

Ái chà...Ta đây muốn làm võ lâm minh chủ hay sao?

Hạng Thanh Ngưu hỏi.

Phương Giải cười cười:

- Nếu muốn khiến người trên giang hồ quy thuận, thì nhất định phải có một tông môn đứng ra dẫn dắt. Đại sư huynh Tiêu Nhất Cửu của ngươi không thể về kịp cũng chẳng biết đi đâu nữa. Chưa biết chừng ở một nơi bí mật nào đó nhìn thấy chúng ta không cần hắn giúp đỡ cho nên đã về Thanh Nhạc Sơn rồi. Trông cậy vào hắn là không trông cậy được rồi. Mà ngươi là người của đạo tông, đương nhiên ngươi đến thu xếp. Địa vị giang hồ, đạo tông vi tông. Nhưng đạo tông rất rời rạc, điện thờ của các tông môn lớn nhỏ kỳ thực không liên quan đến nhau, đều tự xưng là người của tông môn, nhưng tốt xấu lẫn lộn...Trước khi mở đại hội võ lâm, ta dự định bảo ngươi trước tiên chỉnh đốn và hợp nhất lại đạo tông một chút. Sau đó lấy danh nghĩa của đạo tông triệu tập đại hội.

- Chỉnh đốn và hợp nhất?

Hạng Thanh Ngưu nhảy lùi lại phía sau một chút:

- Ngươi không phải muốn bảo ta đi tìm Trương Dịch Dương đánh nhau một trận đấy chứ? Nếu không đánh chết Lão Ngưu Tị Tử, đạo tông là không thể chỉnh đốn và hợp nhất thành một khối được.

- Chưa chắc.

Phương Giải cười cười:

- Ta đã phái người đi mời hắn. Đến lúc chỉnh đốn và hợp nhất đạo tông thế nào, hai ngươi bàn bạc với nhau. Ta cũng đã sai người đi Thanh Nhạc Sơn. Nếu đại sư huynh Tiêu Nhất Cửu của ngươi ở đó là tốt nhất. Mời hắn cùng đến. Nếu hắn không có ở đó, vậy thì mời Trác tiên sinh tới.

Hạng Thanh Ngưu thở phù một cái:

- Không đánh nhau còn được...hay là bọn ta dùng thuốc hạ độc chết hắn đi?

Phương Giải nhìn hắn một cái, Hạng Thanh Ngưu cười hì hì:

- Nói thật ra, phải thuyết phục cái Lão Ngưu Tị Tử kia cũng chẳng dễ dàng hơn so với đánh thắng hắn là mấy.

- Chỉnh đốn và hợp nhất đạo tông là sự khởi đầu.

Phương Giải nói:

- Sau khi chỉnh đốn và hợp nhất đạo tông, là đến chỉnh đốn và hợp nhất giang hồ. Ta vẫn cứ nói ra câu này, trong giới giang hồ một đao khách lỗ mãng không được xếp hạng, có lẽ còn hơn một Đại tướng quân của triều đình có lương tâm. Dương Thuận sẽ có được hai Vệ chiến binh hiện tại trở thành kẻ hầu hạ của người Tây. Lý Viễn Sơn vì muốn làm Hoàng đế, không ngại xưng thần với người Mông Nguyên...Chỉ dựa vào Hắc Kỳ Quân của chúng ta không được. Ta cần phải có càng nhiều người giúp ta đánh thắng một trận.

- Sau đó thì sao?

Hạng Thanh Ngưu hỏi:

- Còn có chuyện gì?

Phương Giải bỗng nhiên cười cười:

- Sau đó tìm cho ngươi một người vợ to béo.

Hạng Thanh Ngưu nhổ một bãi nước bọt:

- Phì! Ngươi mới cần một người vợ to béo...Ta cần hai người!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio