Tranh Bá Thiên Hạ

chương 1337: tiếng sét ái tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một Yến Tử lầu nguyên vẹn liền bị hai dao thái rau của Mộ Sơn cắt làm hai lỗ hổng, đoạn treo ở giữa không đổ sụp xuống nhưng muốn tu sửa gần như là không thể, chỉ có thể phá đi xây lại.

Ông chủ của Yến Tử lầu nếu đã có thể kinh doanh lầu này được lớn như vậy, nếu đã có thể tiếp bao nhiêu khách giang hồ, chắc chắn không phải là tên ngốc.

Vì vậy hắn tất nhiên không vì Vũ Vương phá hỏng Yến Tử lầu mà trở nên ảo não, ngược lại hắn còn cảm thấy vui mừng.Cho nên hắn ngay lập tức quyết định, một nửa Yến Tử lầu bị hỏng phải tu sửa, cũng không phải sửa lại hoàn toàn như ban đầu mà là giữ được bộ dạng như hiện giờ.

Đây là dấu vết mà khi Vũ Vương và một vị đại cao thủ của núi Võ Đang giao đấu với nhau để lại, sau này chỗ này sẽ trở thành danh thắng.Sẽ có bao nhiêu người hâm mộ tiếng tăm mà đến đây?Kinh doanh của Yến Tử lầu sẽ ngày càng phát.Vì vậy ông chủ của Yến Tử lầu kiên quyết cự tuyệt người của Kiêu Kỵ Giáo đến bồi thường cho hắn.

Bởi vì hắn biết rõ những thứ này sẽ mang đến cho hắn nhiều danh vọng và của cải hơn.Trương Dịch Dương rời khỏi Yến Tử lầu trở về nhà trọ Đồng An, đạo nhân quét rác Mộ Sơn trầm mặc không nói gì đi sau lưng gã, cứ cúi đầu nhìn mũi chân mình, dường như tâm trạng có chút không thoải mái.-Vì thua nên không vui?Trương Dịch Dương hỏi.Mộ Sơn ngẩng đầu, lại cúi đầu, nói:-Trên đường đi đệ tử cứ nghĩ, đệ tử thua thì có gì để buồn không.

Nhưng nghĩ một hồi lâu vẫn không nghĩ ra, hắn là Vũ Vương Phương Giải danh khắp thiên hạ, đệ tử chỉ là đạo nhân quét rác, thua cũng không có gì buồn cả.Trương Dịch Dương không nhịn nổi, bật cười:-Nếu như thua mà cao hứng thì đúng là ngu ngốc.

Nhưng sau trận này mà ta vẫn giữ ngươi ở lại tiểu viện giặt quần áo, nấu cơm, quét tước thì đúng là hơi quá.

Mọi người đều biết rằng núi Võ Đang có một đạo nhân quét rác có tu vi không tầm thường, rồi sẽ có người mắng ta là không biết dùng người tốt.

Như này đi! Lão Tam đang ở lại trong Hắc Kỳ quân, núi Võ Đang thiếu một đệ tử, sau khi ngươi quay về ta cho phép ngươi được mở cửa thu nhận đồ đệ, sau này ngươi cũng được coi là đệ tử trên danh nghĩa của ta.Mộ Sơn hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười như xua tan đi những rầu rĩ trước đó.-Sư phụ bảo đệ tử đánh trận này, thật ra là cố ý thua trận này đúng không?Mộ Sơn hỏi.Trương Dịch Dương bĩu môi:

- Ngươi nghĩ rằng ta để người khác đánh trận này thì sẽ không thua sao? Tam Thanh Quan núi Võ Đang, ngoài ta còn ai có thể thắng được Phương Giải nữa? Kể cả là mấy sư huynh đệ đem hết toàn lực có lẽ là cục diện không thắng không bại.Mộ Sơn hoảng sợ, nói:-Lẽ nào tu vi của mấy vị sư bá sư thúc cũng không thể thắng được Phương Giải sao ạ?-Không thắng được nhưng cũng không thua, vì vậy mới là cục diện không thắng không bại.Trương Dịch Dương nói:-Tu vi của mấy người họ cao hơn Phương Giải, nhưng Phương Giải đã khai giới.

Khả năng trời sinh này đến ta cũng ngưỡng mộ.

Nếu như hắn khai giới thì các sư huynh đệ của ta muốn thắng cũng khó.

Bởi vì bọn họ không cắt giới này được nhưng Phương Giải muốn thắng bọn họ, cũng khó.Mộ Sơn gật đầu, nói:-Sư phụ! Vậy tại sao chúng ta không đi tranh ngôi vị đạo tôn?Y nghĩ mãi mà không rõ:-Trong Nhất Khí Quan của núi Thanh Nhạc, tu vi cao có thể lên đài cũng không có mấy người.

Ngoài Tiêu Nhất Cửu thì chỉ có Hạng Thanh Ngưu, còn lại không có ai có thể kháng đáng được chuyện này.

Bất luận là luận về tuổi hay tu vi thì ngôi vị đạo tôn cũng chắc là Người rồi.-Thú vị?Trương Dịch Dương lắc đầu:-Đạo tôn đó là đạo tôn có liên kết chặt chẽ với những chuyện thế sự.

Có được danh hiệu đó, muốn bứt thân màng sự đời cũng như nằm mơ.

Đệ tử của núi Võ Đang có nhất mạch nhập thế là được.

Nếu như ta muốn cướp danh hiệu đạo tôn đó thì phải đẩy đám người các ngươi vào biển lửa rồi.

Có một cao nhân tiền bối từng nói với ta, trên giang hồ ít nhất phải có một nơi trong sạch, nếu như hắn đã nói cho ta như vậy thì nơi đó hiển nhiên là núi Võ Đang.

- Năm đó ta chịu không nổi thỉnh cầu của Đại Tùy Thiên Hữu Hoàng đế Dương Dịch khi năm lần bảy lượt đến nói nên mới phái người vào Trường An.

Sau này vì chuyện của La Diệu nên ta lại giúp hắn một trận.

Sau khi La Diệu chết, ta liền trở về núi Võ Đang này.

Sau lần này, ta suýt nữa rơi vào chuyện thế tục khó có thể bứt ra.Trương Dịch Dương nghĩ đến mình đã từng có ý nghĩ dục vọng, trong lòng vẫn còn có một chút nghĩ mà sợ.

Năm đó gã vướng vào tục sự, sau khi một châm giẫm vào đó thì dường như khó lòng mà rút ra.-Sư phụ! Về sau đệ tử có cơ hội thắng được Phương Giải không?Mộ Sơn bỗng nhiên hỏi một câu.Trương Dịch Dương suy nghĩ thật lâu, gật đầu, nói:-Có!-Khi nào ạ?Mộ Sơn hỏi.-Sau khi hắn chết!Trương Dịch Dương nhìn Mộ Sơn một cái:-Vì vậy, ngươi phải sống thêm vài năm nữa.Mộ Sơn hơi sửng sốt, im lặng không nói gì.-Ngươi quay về núi Võ Đang trước đi!Trương Dịch Dương nói:-Sau khi quay về nói cho đệ tử Võ Đang, đóng cửa sơn môn, phá đường Huyền Không xuống núi, không có lệnh của ta thì không ai được xuống núi.

Mọi người ở phía sau núi Võ Đang xây dựng đại trạch, đạo quan ở phía trước đều phá hết đi.

Từ đó trở đi, đệ tử Võ Đang tu hành đạo pháp, làm ruộng, hợp thành một thế giới riêng.-Vậy Người thì sao?Mộ Sơn hỏi.-Ta ư?Trương Dịch Dương nghĩ đến ngày trước từng nói chuyện qua với Phương Giải, trong lòng có chút không thoải mái.

Mình tu hành nhiều năm như vậy, tư cách trên giang hồ cứ coi như không phải là người lớn tuổi nhất thì cũng đủ khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng hiện giờ mình lại không đuổi kịp thiếu niên kia.-Ta đến Đông Cương giết một người!Gã nói.Hạng Thanh Ngưu vểnh chân bắt chéo phe phẩy với bộ dạng của một ông chủ.

Y nằm trên ghế bưng ấm trà tím để uống, uống trà kêu ken két, bộ dạng sơn dã vô cùng.

Phương Giải ngồi ở cách y không xa, nắm trong tay một chiếc cần câu.

Trong thành Trường An còn có sông, cá trong Di Vương phủ vẫn nhiều như vậy.-Trong Sướng Xuân Viên có một cái hồ, trong đó có rất nhiều cá, sao Người lại cứ thích chạy đến Di Vương phủ câu cá vậy?Hạng Thanh Ngưu hỏi.Phương Giải nghiêm trang trả lời:-Lời thừa! Ta sống ở đó, câu cá của nhà mình thì còn có nghĩa gì?-Xì!Hạng Thanh Ngưu xì một tiếng:-Thành Trường An là của Người rồi, Người chẳng phải là đang câu cá nhà mình sao?Phương Giải thản nhiên nói:-Nơi này ta đã tặng cho Tán Kim Hầu làm nhà mới rồi, sau này đây sẽ là Tán Kim phủ.

Ngươi nói xem, không có chuyện gì chạy đến nhà người khác câu cá thì còn ra làm sao? Nhân lúc hắn vẫn chưa chuyển về đây thì cứ câu đi.-Thuộc hạ vẫn không hiểu, sao Người lại thích câu cá đến vậy?Hạng Thanh Ngưu hỏi.Một lát sau Phương Giải mới trả lời:-Hàng ngày ta đều có quá nhiều việc, trong đó những việc thuận lợi thì cũng nhiều, những chuyện không thuận lợi mặc dù ít hơn chút nhưng vẫn khiến người ta lo lắng.

Hiện giờ ta đã có thể đến đạt địa vị tùy ý mắng người, tùy ý đánh người nhưng đây không phải là lý do ta có thể tùy ý đánh chửi người khác.

Lúc muốn mắng người, lúc muốn đập phá thì sao? Ta sẽ tức giận với người phụ nữ của mình hay sẽ tức với thuộc hạ của mình đây?Hạng Thanh Ngưu dường như đã hiểu:-Vì vậy Người tức giận lên con cá!Phương Giải cười, nói:-Câu cá có thể khiến người ta được yên tĩnh hơn!Hạng Thanh Ngưu đứng dậy, tìm một cành gỗ ở bên mình, sau đó bẻ một cành liễu buộc lên trên thân gỗ, cũng không treo mồi câu mà ngồi xổm ở bên cạnh Phương Giải:-Thuộc hạ cũng thử xem sao!-Ngươi có gì phiền não chứ?Phương Giải hỏi.-Thuộc hạ quá đẹp trai! Đẹp trai đến mức không có ý chung nhân nào nên phiền não!Hạng Thanh Ngưu lấy một bọc giấy từ trong cổ tay áo ra giống như làm ảo thuật, trong đó là quả táo đã được rửa sạch.

Thời tiết này cũng không biết y lại mua được nó từ đâu? Vừa ăn vừa câu cá và vẫn dùng cần câu buộc với cành liễu như vậy.-Ngươi đang đùa với cá sao?Phương Giải hỏi.-Ôi! Mắc câu rồi!Phương Giải mới nói xong thì một con cá lớn từ trong nước nhảy ra cắn lấy cành liễu.

Hạng Thanh Ngưu nhanh mắt nhanh tay, văng một cái mà văng con cá lớn lên bờ, sau đó vội vàng chạy tới, hay tai ôm con cá lại hỏi Phương Giải:-Người xem! Con cá này cũng không biết là đang đùa nó đâu?Phương Giải đặt cần câu sang một bên, u oán nói:-Sau này khi ta câu cá, ngươi đừng đi theo ta được không? Ta đến câu cá là giảm áp lực cho mình, ngươi ở đây thì áp lực của ta càng lớn hơn.-Thuộc hạ không có áp lực gì cả.

Chuyện của Nhất Khí Quan đều giao cả cho Trác tiên sinh rồi.

Từ nay về sau sẽ đi cùng Người, làm một tên mập ăn cơm vui vẻ, đời người như thế thật đẹp biết bao!Hạng Thanh Ngưu cũng không ngại bẩn, ghé vào mép nước đùa giỡn.Phương Giải nói:

- Trác tiên sinh một lòng thanh tu, lần này mời hắn đúng là quấy rầy hắn tu hành.

Đợi sau khi thiên hạ ổn định, thật sự trả hắn ân tình.

Chỉ có điều hắn luôn có thái độ bất cần nên ta không biết nên tặng hắn cái gì.-Tặng hắn ba mươi mốt nữ hiệp, mỗi ngày một người!Hạng Thanh Ngưu rất nghiêm túc nói.

- Ngươi có thể cút xa một chút được không?Phương Giải lườm một cái, nói:-Ngày kia là khai mạc đại hội rồi, đến lúc đó ta sẽ phái Trần Hiếu Nho mang theo người của Kiêu Kỵ Giáo trấn thủ, ta sẽ không tham gia nữa.

Bất luận thế nào, Trác tiên sinh cũng phải làm minh chủ võ lâm.

Giao chiến với người Mông Nguyên sẽ không mang theo những người này nữa mà cho Trác tiên sinh một thời gian ngắn chỉnh hợp.

Lúc ta Đông tiến thì lại để Trác tiên sinh dẫn người tùy quân xuất chinh.-Đạo tôn vẫn là ngươi.Phương Giải nói.Hạng Thanh Ngưu hơi sửng sốt:-Thuộc hạ định sống những ngày tháng thần tiên như nhàn vân dã hạc.

Nhưng người lại bắt thuộc hạ làm đạo tôn, đúng là không có nhân tính!Đang nói, bỗng nhiên y cảm thấy có chút khác thường.

Y vừa cúi đầu thì phát hiện một con cá lớn dài hơn nửa mét từ trong nước đột nhiên nhảy ra, một ngụm nuốt cả tay y.

Hạng Thanh Ngưu kích động lui về phía sau, văng một cái con cá ra xa.

Con cá đó rơi trên cỏ, vẫn còn đang kéo căng thân mình nhảy, nhảy lại càng cao hơn.-Ha ha ha!Hạng Thanh Ngưu cười ha ha:-Vũ Vương điện hạ, cách câu cá này đúng là không thú vị!Phương Giải quăng cần câu ra nói:

- Ta không bao giờ thích câu cá nữa…Đúng lúc này, bỗng nhiên từ đằng xa vọng lại tiếng nói rất trong trẻo dễ nghe, giống như chuông kêu vậy, tinh tinh tang tang khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.

Hạng Thanh Ngưu và Phương Giải đồng thời quay đầu lại thì nhìn thấy một thiếu nữ mặc trang phục màu tím khẽ đi tới.

Nha đầu này thoạt nhìn mười sáu, mười bảy tuổi, thân hình khá đầy đặn, gương mặt nhỏ lại có châu tròn ngọc sáng, đôi mắt to tròn, mắt hai mí, lông mày lá liễu.Hạng Thanh Ngưu nhìn thấy tiểu cô nương này, lập tức mặt đỏ lên, vừa nghiêng đầu liền nằm sấp trên đất, mân mê cái mông lớn hướng về phía cô gái.-Ai cho phép các ngươi câu cá ở đây? Sao các ngươi lại vào đây?Lông mày tiểu nha đầu nhăn lại:-Các ngươi là trộm!Phương Giải ngượng ngùng cười một cái, hắn và Hạng Thanh Ngưu đúng là đã trèo tường vào.

Sau khi viện này ở Vi Mộc chuyển ra thì bị Hắc Kỳ quân tiếp quản, chuyện giữ đại viện này tất nhiên không cần triệu tập tinh binh mãnh tướng.

Thông thường đều là sắp xếp những binh sĩ lớn tuổi hoặc trên người có vết thương, cũng coi như dưỡng lão.Nhưng đến Phương Giải cũng không biết người giữ Di Vương phủ lại là một tiểu cô nương đáng yêu như này.

- Chúng ta là người của Nhất Khí Quan của núi Thanh Nhạc.Phương Giải đứng lên nghiêm trang giải thích:-Vị này là Hạng Thanh Ngưu

- Quan chủ của chúng tôi, còn tôi là bạn của cậu ấy.

Cậu ấy đang thất tình, vô cùng đau khổ, tôi biết cậu ấy thích câu cá cho nên đã tìm đến đây.

Rất xin lỗi! Chúng tôi vụng trộm vào, có gì thất thoát thì Nhất Khí Quan xin được bồi thường.Hắn xoay người chạy ra bên ngoài:-Như này đi! Quan chủ của chúng tôi để lại làm con tin còn tôi quay về lấy bạc nhận phạt!Trong chớp mắt, Phương Giải đã chạy đi mất tăm.-Ngươi đúng là quan chủ của Nhất Khí Quan, đạo tôn Hạng Thanh Ngưu sao?Tiểu cô nương ở bên cạnh Hạng Thanh Ngưu ngồi xổm xuống tò mò hỏi:-Ta chưa từng thấy đại nhân vật nào còn sống cả.

Ngươi mau đứng lên để ta nhìn ngươi xem thế nào.

Đại nhân vật mà lại thất tình, rồi còn khóc nhè nữa?Nàng ta tưởng rằng Hạng Thanh Ngưu quỳ rạp trên mặt đất là đang khóc nên giơ tay vỗ vai y, nói:-Không sao! Ta tên là Yên Chức, cha ta là thập trưởng giữ đại viện này, quay về ta sẽ nói chuyện với ông ấy để không phạt các ngươi nữa.

Đừng buồn nữa! Hay là ngươi nói chuyện với ta?Hạng Thanh Ngưu vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương này, lập tức mặt càng đỏ hơn.

Y đâu còn dám nói chuyện, chổng mông lên ôm đầu bất động.-Ôi!Tiểu cô nương ngồi ở bên cạnh Hạng Thanh Ngưu, lời nói sâu xa:

- Xem ra ngươi cũng là người đàn ông trọng tình! Cha ta nói người đàn ông trọng tình mới là người đàn ông tốt.

Ngươi chính là một người đàn ông tốt.Hạng Thanh Ngưu lập tức gật đầu:-Ừm”

Hay là cô nói chuyện với ta đi?Trái tim của y đang cuồng loạn, giống như muốn nhảy dựng ra ngoài.‘Tiếng sét ái tình!’ Không phải là ở đây đó chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio