Trong phòng có Đại Tự Tại
Đang nhìn nhau
- Xem ra mọi việc diễn ra quá nhanh…những kẻ đứng ở địa vị cao rất khó tôn thờ một cái gì đó, rất khó trở thành tín đồ trung thành. Có vẻ như Mông Ca muốn lui binh rồi. Y đã nói lý do, nhưng mọi người đều biết là y nói dối.
Đại Tự Tại thứ hai gật đầu:
- Ngưới Hán quả nhiên là dân tộc am hiểm âm mưu binh pháp nhất thế giới này. Có đôi khi quyết định thắng bại trong chiến tranh không phải là quân đội hùng mạnh hay là người tu hành tuyệt đỉnh, một mưu kế thông minh cũng có thể làm được. Chỗ lợi hại nhất của lời nói dối này, là có thể đâm thẳng vào trong lòng những người khác, rất khó giải quyết được.
Đại Tự Tại thứ ba thở dài:
- Cho nên hiện tại chúng ta đều gặp phải một lựa chọn, nếu Mông Ca không nghe lời thì nên làm gì? Chẳng lẽ giết y? Nhưng giết y thì chẳng phải lời nói dối kia thành sự thật sao?
Đại Tự Tại thứ tư nhíu mày:
- QUả nhiên khó giải.
Đại Tự Tại thứ nhất trầm mặc một lúc lâu rồi nói:
- Có lẽ lúc đầu chúng ta suy nghĩ quá đơn giản rồi. Thần lệnh chúng ta làm gì, chúng ta liền làm cái đó, chưa từng hỏi vì sao. Chính vì thế mà chúng ta một mực gặp khó khăn. Cũng chính vì thế mà đã chết rất nhiều người chúng ta.
- Liệu chúng ta có chết không?
Đại Tự Tại thứ ba hỏi.
Đại Tự Tại thứ nhất lắc đầu:
- Ta không biết, nhưng theo ta được biết, bản thể của chúng ta đã chết. Cho nên nếu chúng ta lại chết, vậy thì Đại Tự Tại thực sự biến mất khỏi cõi đời này. Lúc trước thần sáng tạo ra chúng ta, là vì có một bản thể hoàn mỹ. Mà ta và các ngươi không phải hoàn mỹ, cho nên ta và các ngươi không thể trở thành bản thể…Nghĩ tới những điều này, vì sao trong lòng ta lại sợ hãi?
Đại Tự Tại thứ tư nói chuyện vẫn luôn đơn giản:
- Ta luôn luôn sợ hãi.
Đại Tự Tại thứ hai đột nhiên hỏi một vấn đề:
- Phạm vi khống chế của thần rốt cuộc tới bao xa?
Vài Đại Tự Tại khác không nhịn được nhìn về phía y, trong mắt đều có chút kinh ngạc.
- Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Đại Tự Tại thứ ba hỏi.
- Chúng ta đều chia ra từ bản thế, thoạt nhìn bề ngoài giống nhau, bất kể là thanh âm hay là dung mạo…chỉ có tư tưởng của chúng ta là khác nhau. Cho nên bốn người chúng ta căn bản không phải là một Đại Tự Tại đầy đủ, mà là bốn Đại Tự Tại khác nhau.
Đại Tự Tại thứ hai nghĩ một lát rồi nói:
- Ta không biết các ngươi có nghĩ tới hay không, cũng không biết nhiều Đại Tự Tại trước có nghĩ tới hay không…Vì sao, chúng ta phải tuyệt đối nghe theo lệnh của thần? Là vì thần không thể chiến thắng, hay là chúng ta cảm thấy phục tùng là sứ mạng của chúng ta?
Đại Tự Tại thứ nhất há hốc miệng, cuối cùng bất đắc dĩ phát hiện ra một sự thật:
- Có lẽ…đều không phải, chỉ là một thói quen.
- Đúng thế!
Đại Tự Tại thứ hai nói:
- Vừa rồi ngươi nói Mông Ca không trung thành với thần linh, ta liền không nhịn được hỏi bản thân, ta có trung thành với thần không? Trước kia ta chưa từng tự hỏi vấn đề như vậy, bởi vì ta cảm thấy việc đó căn bản không cần phải suy nghĩ. Nhưng lúc ngươi bắt đầu có tư tưởng đó, ta mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra thói quen là một chuyện rất đáng sợ.
- Chúng ta quen phục tùng, quen nghe theo lệnh của thần. Chưa bao giờ hỏi vì sao, vì sao là ta, vì sao ta phải làm, vì sao không thể nói không?
Y nhìn vài Đại Tự Tại khác, nói:
- Cho nên ta lại nghĩ tới vấn đề thứ hai. Bản thể đã chết, mà chúng ta lại không thể trở thành bản thể, nên ta liền nghĩ…thần linh sẽ chọn người khác để làm chuyện mà chúng ta đang làm, có lẽ sẽ gọi là Tiểu Tự Tại đi? Hoặc là Siêu Tự Tại?
Đại Tự Tại thứ ba biến sắc:
- Sau đó ta và ngươi bị lãng quên trong lịch sử, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua, cặn bã cũng không để lại. Vài năm sau, hoặc là mười mấy năm sau, mọi người liền lãng quên chúng ta.
- Điều này không đáng sợ, đáng sợ chính là, ý nghĩa tồn tại của chúng ta là gì?
Đại Tự Tại thứ hai thở dài:
- Vấn đề này, chắc các ngươi mới chỉ nghĩ tới thời gian qua, mà ta thì đã nghĩ rất lâu rồi. Mỗi người đều có ý nghĩa sinh tồn của mình, nhưng không hề nghi ngờ rằng phần lớn thời gian, ý nghĩa này là vì chính bản thân. Mà chúng ta, không vì bản thần, luôn luôn vì người khác.
Đại Tự Tại thứ tư nhìn về phía y:
- Cho nên ngươi chuẩn bị phản bội thần?
Đại Tự Tại thứ hai nhìn y:
- Ngươi thì sao? Chuẩn bị chạy tới chỗ thần mật báo?
Đại Tự Tại thứ tư lắc đầu:
- Không, vừa rồi ta đã nói, ta luôn luôn sợ hãi.
Y nhìn ba Đại Tự Tại khác:
- Nếu chúng ta chỉ còn lại một người, nhất định sẽ càng hùng mạnh hơn, như vậy chúng ta cần gì phải sợ hãi nữa.
Lời này vừa nói xong, ba Đại Tự Tại khác đều đứng dậy, đề phòng nhìn Đại Tự Tại thứ tư.
- Chớ nhìn ta như vậy. Tuy tư tưởng của chúng ta khác nhau, nhưng tu vị như nhau. Cho nên ta không có khả năng giết cả ba người các ngươi, ta chỉ là không nhịn được suy nghĩ như vậy mà thôi. Chẳng lẽ các ngươi dám nói mình không nghĩ như vậy? Chỉ là các ngươi không dám nói ra mà thôi.
Y đứng dậy:
- Hiện tại, chúng ta phải quyết định.
Y chỉ ra ngoài:
- Là giết Mông Ca, sau đó tìm người khác thay thế, hoàn thành sứ mạng của chúng ta. Hay là suy nghĩ tương lai sẽ sống cho bản thân như thế nào?
…
…
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, bốn Đại Tự Tại nhìn nhau.
- Cái Xá cầu kiến bốn vị Thiên Tôn.
Thanh âm vang lên, ngữ khí đầy kính trọng, nhưng bốn Đại Tự Tại đều nghe ra, kính trọng này chỉ là vẻ bề ngoài. Ai cũng biết, trong lòng Cái Xá không hề tôn kính người nào. Người của thảo nguyên tôn thờ Phật tông, bộ lạc của Cái Xá bề ngoài cũng tôn thờ Phật tông, nhưng trên thực tế, lúc bọn họ giơ đao về phía đệ tử Phật tông, bọn họ không hề có do dự nào.
Có lẽ sống nhiều năm trong hoàn cảnh khắc khổ, khiến cho bộ tộc Hắc Sơn chỉ thờ phụng chính bản thân.
Đây cũng là lý do mà Mông Ca mạo hiểm điều Hắc Sơn Quân về. Một nơi cằn cỗi như Hắc Sơn, ngay cả đệ tử Phật tông khổ hạnh nhất cũng không muốn đi. Bên trong kinh Phật, miêu tả Hắc Sơn là nơi giam giữ ác ma. Mà trên thực tế, bộ tộc của Cái Xá là những ác ma đó.
Rèm được vén lên, Cái Xá cất bước đi vào.
- Đại tướng quân tới có chuyện gì?
Đại Tự Tại thứ nhất hỏi.
Bốn Đại Tự Tại đứng ở bốn phương hướng. Nếu bọn họ ra tay, trước tiên có thể ngăn đường lui của Cái Xá lại. Người như Cái Xá tất nhiên là nhìn ra, nhưng y không tỏ vẻ gì cả.
- Ta cần trợ giúp.
Y nói thẳng.
Thẳng thắn khiến người ta kinh ngạc, cũng đầy thành ý.
- Vì sao?
Đại Tự Tại thứ hai hỏi.
Cái Xá ngồi xuống, tư thế ngồi rất ngay ngắn. Mặc dù là lúc ngồi, lưng của y cũng thẳng tắp. Bất kể là ai, lần đầu nhìn y đều sẽ đánh giá y là một người lính.
- Bên ngoài có lời đồn, nói rằng Mông Liệt đã tạo phản, dẫn theo quân đội trở về Vương Đình đoạt Hãn vị. Lời đồn này thoạt nhìn không liên quan gì tới ta, nhưng trên thực tế quan hệ rất lớn. Nếu Mông Ca tin vào lời đồn này, thì sẽ lui binh về xử lý. Mà một khi rời đi, y sẽ lo lắng Hắc Sơn Quân của ta. Cho nên nhiều ngày qua y một mực ra lệnh cho Hắc Sơn Quân của ta tấn công manh mẽ, mục đích chính là khiến ta hao tổn binh lực, đương nhiên cũng là vì mê hoặc quân đội người Hán bên kia.
- Nếu ta là Mông Ca, ta cũng làm vậy. Lời đồn kia không chỉ như hòn đá ném vào mặt nước yên tĩnh, mà còn là một con giao long nhảy vào. Hòn đá ném xuống chỉ tạo nên chút gợn sóng, rất nhanh sẽ yên tĩnh lại. Nhưng giao long sẽ không, nó sẽ một mực quấy nhiễu cái hồ. Mông Ca muốn trở về, việc đầu tiên rất có khả năng là giết ta.
Cái Xá nhìn bốn Đại Tự Tại:
- Ta không muốn chết.
Đại Tự Tại thứ tư trầm mặc một lúc rồi nói:
- Bên cạnh Mông Ca không có người đại tu hành nào, muốn giết ngươi không phải chuyện dễ dàng.
Cái Xá gật đầu:
- Cho nên ta mới tới gặp bốn vị Thiên Tôn….Nếu Mông Ca muốn giết ta, tất nhiên sẽ nói dối lừa gạt các vị, nhờ các vị tới giết ta. Y có thể nói, Hắc Sơn Quân không bị khống chế, mà muốn nhanh chóng vượt qua sông Nghi Thủy, thì nhất định phải giết ta. Như vậy y có thể khống chế được vạn Hắc Kỳ Quân.
- Đương nhiên, y không dám để cho cấp dưới biết là y phái người giết ta. Có lẽ y sẽ giá họa cho người Hán bên kia. Như vậy thuộc hạ của ta sẽ càng thêm thù hận người Hán.
- Ý của ngươi là gì?
Đại Tự Tại thứ ba hỏi.
- Ta không muốn giết Mông Ca.
Cái Xá chậm rãi nói:
- Nếu Mông Ca chết, quân đội Mông Nguyên sẽ đại loạn, những Vương Đình tướng quân kia sẽ vội vàng trở về cướp đoạt Hãn vị. Lúc trước có một thuộc hạ khuyên ta giết Mông Ca đoạt Hãn vị. Đó thực là trò cười. Cho dù ta giết Mông Ca, thậm chí giết tất cả mọi người trong gia tộc Khoát Khắc Đài Mông, thì ta cũng không thể trở thành Đại Hãn Mông Nguyên được. Đám quý tộc Mông Nguyên kia sẽ liên thủ đối phó với ta. Tới lúc đó nếu ta thất bại, bộ tộc sẽ bị hủy diệt.
- Cho nên ta hy vọng Mông Ca sống.
Đại Tự Tại thứ nhất hỏi:
- Vậy thì ngươi tới cầu chúng ta cái gì?
- Chỉ cần các vị không làm gì là được.
Cái Xá nghiêm túc nói:
- Ta sẽ hạ lệnh cho quân đội của ta tránh một lối cho Mông Ca trở về. Còn nội bộ Mông Nguyên lục đục như thế nào, ta không quan tâm.
- Sau đó thì sao?
Đại Tự Tại thứ hai hỏi:
- Sau đó ngươi sẽ làm gì?
Cái Xá đứng lên:
- Đó là chuyện của ta, các vị không cần biết. Trận chiến này vốn không nên xảy ra. Nếu như ta đoán đúng, người Hán sẽ rất nhanh phản kích. Chúng ta không quen thuộc địa hình nơi này, lại thiếu lương thực vật tư, khả năng chiến bại là rất cao. Các vị nên cẩn thận chút, Mông Ca đã không còn coi các vị là đồng minh nữa rồi.
Nói xong câu đó, Cái Xá chuẩn bị rời đi.
- Có lẽ…ngươi cần bọn ta làm việc khác.
Đại Tự Tại thứ hai trầm mặc một lúc rồi khẽ cười nói:
- Hắc Sơn quá khắc nghiệt, mà những nơi khác trên thảo nguyên lại có thế lực còn đáng sợ hơn cả Mông Nguyên thống trị. Vì sao ngươi chưa từng nghĩ tới một thiên đường cho bộ tộc các ngươi?
- Ngươi muốn nói điều gì?
Cái Xá dừng bước, hỏi.
- Vừa rồi ngươi nói, ngươi không muốn giết Mông Ca, giết Mông Ca thảo nguyên sẽ loạn. Nhưng điều này đâu có liên quan gì tới ngươi? Nếu Mông Ca chết, vậy hãy cứ để cho thảo nguyên loạn đi. Với tinh binh trong tay ngươi đủ để sống yên ổn rồi. Cộng thêm Phật tông bọn ta trợ giúp, ngươi sẽ dần dần trở thành vương giả mới của thảo nguyên. Vừa rồi ngươi nói ngươi lo lắng các quý tộc thảo nguyên khác trả thù ngươi, việc này không cần lo…Gia tộc Khoát Khắc Đài Mông là do Phật tông dựng lên, bọn ta cũng có thể dựng ngươi lên. Chủ nhân của Vương Đình vốn chưa bao giờ là cố định, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới những điều này?
Đại Tự Tại thứ hai nói:
- Ngươi có thể dựa vào Phật tông.
Ba Đại Tự Tại khác nhìn nhau, đều không thể lý giải suy nghĩ của Đại Tự Tại thứ hai. Lúc trước bọn họ đã nói rời khỏi Phật tông, vì sao Đại Tự Tại thứ hai lại lôi kéo Cái Xá?
Đại Tự Tại thứ hai quay đầu nhìn ba người bọn họ:
- Thần có nghe được chúng ta nói chuyện vừa nãy không?
Ba Đại Tự Tại khác do dự một lúc, rồi đều lắc đầu. Bọn họ biết, phạm vi khống chế của thần chỉ ở phía tây núi Lang Nhũ.
- Nếu thần không biết, vậy thì vì sao chúng ta không cố gắng làm mấy thứ gì đó cho bản thân?
Y nói.