- Chủ Công
Liêu Sinh bước nhanh vào căn phòng của Phương Giải, gọi nhỏ một tiếng. Đại đội binh mã đã xuất phát. Lúc này những người còn lại bên cạnh Phương Giải cũng chỉ có mấy Kiêu Kỵ Giáo và thân binh của Phương Giải. Ngoài ra toàn bộ binh mã đều đã nhằm hướng đông tiến lên. Sau đó tụ quân với đội của Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo ở gần sông Tần Hà, rồi mới đi tiếp tới Đông Cương.
Ngoài đội ngũ Hắc Kỳ Quân ở Nghi Thủy ra, quân sở thuộc của Hứa Hiếu Cung ở Linh Môn Quan, quân sở thuộc của Đỗ Định Bắc ở Tần Hà đều phải xuất phát.
Quân sở thuộc của Trần Định Nam, Trần Bàn Sơn, Lục Phơng Hầu ở Tây Bắc, cũng phải lập tức xuất phát trở lại. Quân sở thuộc của Thôi Trung Chấn ở Tây Bắc thì phải trở về thành Trường An phòng thủ.
Thủy sư thêm vào đó một bộ phận thuyền hàng của Hàng Thông Thiên Hạ ở Tây Bắc, sẽ chở quân sở thuộc của Trần Định Nam, Trần Bàn Sơn, Lục Phong Hầu theo đường thủy. Sau đó xuôi dòng về hướng đông. Xem chừng, đoàn người này sẽ tới Đông Cương nhanh nhất. Dẫu sao thì đi theo đường thủy sông Trường Giang phải gần hơn và nhanh hơn nhiều.
Để phòng ngừa ở lưu vực Trường Giang gặp phải thủy sư của đế quốc Agoda. Phương Giải cố ý điều động đồng thời hai đội thủy sư đi về Đông Cương. Tuy rằng quân sở thuộc thủy sư của Đoạn Tranh và quân sở thuộc thủy sư của Trịnh Thu gộp lại, số lượng chiến thuyền trang bị hỏa pháo cũng không phải đặc biệt nhiều. Nhưng sau khi hai quân hợp binh lại, sức chiến đấu vẫn là không thể khinh thường.
Phương Giải đang xem tình hình quân báo ở các nơi đưa lên, nghe thấy Liêu Sinh gọi mình liền ngẩng đầu hỏi một câu:
- Có chuyện gì?
Nét mặt của Liêu Sinh rõ ràng là có chút khó chịu. Y ngần ngừ một lát rồi nói chi tiết:
- Lại phát hiện ra tung tích của tên Lưu Yến Tước kia rồi. Gã cố ý xuất hiện ở một thôn nhỏ cách tây nam của Chươ ng Châu mấy trăm dặm, giết không ít giang hồ khách truy đuổi gã. Sau đó còn tàn sát ít nhất hơn hai trăm người dân vô tội.
Phương Giải ngẩng vội đầu lên, ánh mắt lóe ra một luồng sát khí.
- Vừa rồi nhận được tin tức, Lưu Yến Tước lại xuất hiện ở trong một thị trấn của một thôn là Chu trang cách chúng ta về phía bắc hơn hai trăm dặm. Vẫn là sau khi hiện thân giết một số người tu hành, vẫn là sau khi giết hơn hai trăm người dân vô tội liền mất tông tích. Người của Kiêu Kỵ giáo cũng không thể tìm được.
- Không cần đi tìm.
Phương Giải thâm trầm nói một câu:
- Bây giờ liền đưa ra tin tức, nói là ta bố thí cho gã một cơ hội. Người như gã, vốn không có tư cách đánh nhau với ta một trận. Cơ hội này là ta ban cho, khiến cho gã khẩn trương tới lĩnh hội.
- Chủ Công, làm như vậy có chọc tức gã hay không?
Phương Giải chậm rãi lắc lắc đầu:
- Người như vậy, mười phần có đến tám chín, trong lòng cực kỳ u tối lại có chút tự ti, cho nên muốn thể hiện mình theo kiểu như vậy. Tự ti, cho nên lòng tự trọng mới trở nên mạnh mẽ hơn người khác. Ta nói là bố thí, gã tất nhiên sẽ nổi giận. Sau đó sẽ không chờ đợi được, gấp rút tới giết ta. Nếu như thuận theo gã chậm rì rì đi tới, sẽ không biết có bao nhiêu dân chúng phải gặp tai ương.
Liêu sinh vội vàng gật gật đầu:
- Thuộc hạ sẽ cho tất cả tay chân đều tản ra.
Phương Giải ừ một tiếng.
Liêu sinh quay người muốn đi ra ngoài. Phương Giải ngẫm nghĩ lại dặn dò nói:
Nếu là người của Kiêu Kỵ giáo trực tiếp giáp mặt Lưu Yến Tước, lập tức bỏ chạy là được, không được có bất cứ một xung đột nào.
Liêu Sinh biết Phương Giải là lo lắng người của Kiêu Kỵ giáo bị giết, gật đầu nhận lời.
- Ngay đến Liêu Sinh cũng không tìm thấy, chứng tỏ bản lĩnh giấu mình của y rất cao cường.
Phương Giải dường như lẩm bẩm nói một mình, nhưng lại có người đáp:
- Chủ Công, có lẽ bản lĩnh giấu mình của người này cũng chẳng có gì là thần bí. Nhớ được Chủ Công trước kia đề cập đến phương pháp “Quy tức”. Nếu như muốn tránh sự truy tìm của người tu hành. Phương pháp Quy tức này chỉ cần cải thiện một chút lại là có thể dùng được.
Người nói chuyên với Phương Giải, chính là Bạch Điểu, một trong mười ba Thiên hộ của Kiêu Kỵ giáo.
Người này là một người khá thần bí trong Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo. Trong Kiêu Kỵ giáo, tuy là mọi người đều biết có mười ba Thiên hộ. Nhưng lại được người ta lập ra mười ba Thiên hộ khác nhau. Một bộ phận Thiên hộ được gọi là Minh Thiên hộ. Bởi vì việc bọn họ làm đều là việc rõ ràng như ban ngày, chẳng có bản năng thiên phú gì đặc biệt, dựa vào sự tu luyện của bản thân hoặc là một sở trường nào đó. Bọn họ làm việc trong ánh mắt của người khác, xử lý rất nhiều công việc của Kiêu Kỵ giáo. Tỷ như Liêu Sinh, tỷ như Mã Lệ Liên.
Một bộ phận khác, được mọi người gọi là Ám Thiên hộ. Những người này cho dù là trong Kiêu Kỵ giáo cũng cực kỳ thần bí. Người biết được thân phận và dáng vẻ, diện mạo của bọn họ cũng không nhiều. Biết được bản năng đặc biệt thiên phú của bọn họ trong số ít lại càng ít. Tỷ như trước kia Hắc Trạch luôn hộ vệ bên cạnh nữ quyến của Phương Giải. Tỷ như Bạch Điểu luôn theo bên cạnh Phương Giải.
Cho tới khi Phương Giải biết rằng thế giới này từng tồn tại qua một nền văn minh cực kỳ tiên tiến. Sau này bởi vì một cuộc chiến hủy diệt thế giới mới bị phá hủy. Nhưng sau cuộc chiến, sự bức xạ ảnh hưởng đến hoàn cảnh.
Cho nên Phương Giải cũng hiểu ra. Tỷ như Hắc Trạch và Bạch Điểu, người như vậy tại sao lại có được kỹ năng đặc biệt. Tổ tiên của bọn họ, hẳn là những người nhận được sự ảnh hưởng, rồi thể chất bị thay đổi. Thể chất thuần túy của người tu hành được mở rộng có thể sử dụng nguyên khí của trời đất. Mà người như Bạch Điểu, là cơ thể phát sinh một số thay đổi.
Người như vậy, còn hiếm hơn cả người tu hành vô số lần.
Trong mười ba Thiên hộ, thể chất đặc thù nhất chính là Hắc Trạch và Bạch Điểu.
Hai người này, nếu như có thể đem thể chất đặc thù của mình khai mở toàn diện ra, uy lực to lớn của nó, chỉ e không kém hơn người đại tu hành. Tuy nhiên, người như bọn họ muốn tiến thêm một bước nữa, còn gian nan hơn so với hoàn cảnh tiến lên của người tu hành. Tỷ như Trác Bố Y, hắn có thể dò xét, khống chế tư tưởng của con người, đạt đến một mức nhất định là có thể thi triển thủ đoạn Họa Địa Vi Lao biến thái như vậy. Nhưng muốn càng thêm hoàn mỹ, điều cần thiết không phải như khắc khổ tu hành như vậy là được, mà là cần phải có may mắn.
Không ai biết người có thể chất bọn họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn khi nào.
- Nếu sửa lại thuật Quy tức mà Chủ Công từng đề cập tới, hẳn là có thể hoàn toàn che giấu được hơi thở mà không cần phải giả chết.
Bạch điểu ngẫm nghĩ một chút nói:
- Chủ Công, người này đến từ vùng đất cực kỳ lạnh giá Thập Vạn Đại Sơn. Ở nơi như vậy, chắc lúc mới rời đi y cũng không thích ứng với môi trường mới cho lắm. Ở nơi lạnh giá như vậy, con người trở nên mệt mỏi, chậm chạp, tốc độ lưu thông của dòng máu tất nhiên cũng chậm hơn nhiều. Nếu như có thể thích ứng với kiểu giá lạnh kia, thì có thể khiến cho thân thể khôi phục được sự linh hoạt trong tình trạng vận tốc lưu chuyển của dòng máu chậm chạp. Đương nhiên, kiểu chậm chạp này tất nhiên là hơi thở yếu ớt. Nếu như không ngoài dự liệu mà nói, Lưu Yến Tước chính là vì sinh sống rất lâu từ ở nơi giá lạnh như vậy. Cho nên mới ngộ ra được cách giấu đi hơi thở.
Phương Giải đã hiểu.
Tu vị của Bạch Điểu tuy không cao, nhưng lại có suy nghĩ khá linh hoạt.
Đương nhiên, còn có bản năng thiên phú biến thái của hắn.
- Thời gian ngươi ở bên cạnh ta cũng không phải là ngắn.
Phương Giải sau khi ngẫm nghĩ liền hỏi:
- Người như ngươi, kỳ thật ta nên thả ngươi ra ngoài chỉ huy một phương. Nhưng bởi vì cần ngươi, cho nên mới cố giữ ngươi lại, lại là làm lỡ tương lai của ngươi.. Sau khi đánh xong một trận với Lưu Yến Tước, ngươi không cần phải theo quân tới Đông Cương, mà là tới thành Phan Cố.
Phương Giải hạ giọng dặn dò vài câu:
- Chuyện này rất quan trọng, cho nên ta cần ngươi cẩn thận đi điều tra.
Bạch điểu không do dự, gật gật đầu:
- Thuộc hạ ghi nhớ!
Trong lòng Phương Giải trước sau luôn chứa đựng một thành Phan Cố. Trước kia thì cho rằng nơi đó có lưu lại từng ly từng tý trong ba năm hắn sống, có nhiều bà con lương thiện như vậy, còn có những đồng sự từ sớm nhất cùng nhau trải qua sống chết với Phương Giải. Hiện tại, lại thêm một địa cung theo như lời Cửu tiên sinh nói. Còn Phương Giải, luôn luôn trong lúc mơ hồ cảm thấy, một vật đang giấu trong địa cung kia rất có hỗ trợ đối với mình.
Đã đến cuối thu, cỏ dại hai bên bờ Nghi Thủy bắt đầu chuyển từ màu xanh sang màu vàng. Bờ tây và bờ đông là hai cảnh sắc hoàn toàn khác nhau. Một bên khiến cho con người nhìn thấy mà sốt ruột, một bên khiến cho lòng người cảm thấy dễ chịu. Bờ tây bên kia bị người Mong Nguyên phá hoại cực kỳ nghiêm trọng, về cơ bản những mảnh ruộng đều bị phá hủy. Còn bờ đông bên này, đã đến mùa vụ, lương thực nhập kho. Nghĩ tới một mùa thu hoạch bội thu, lòng người liền vui sướng.
Trong thôn dã, dân chúng bận rộn thu hoạch.
Nhưng ở một bãi đất trống, lại có càng nhiều người hơn.
Đây là một mảnh đất trống rộng khoảng mười lăm cách phía bắc thôn trấn. Đây là một nơi đất trũng. Thời điểm năm kia nước mới rút hết. Hai mươi mấy năm trước, sông Nghi Thủy gây ra thủy tai, nhấn chìm không ít mảnh ruộng. Cùng với thời gian dịch chuyển, đa số các địa phương đã khôi phục lại sản xuất. Nhưng nơi đất trũng này lại vẫn cứ hoang phế như vậy.
Cho dù là nước rút, cũng phải thêm mấy năm nữa mới có thể trồng trọt.
Trong thời gian này, người từ khắp nơi đổ về đây càng ngày càng nhiều. Tới hôm nay là mười lăm, mảnh đất này ít nhất phải tụ tập đén mấy vạn dân chúng. Trong đó còn bao gồm cả những người tu hành. Bởi vì trước trận đấu, Phương Giải cho người đi tung tin, muốn ở đó quyết đấu với Lưu Yến Tước lai lịch thần bí kia. Cho nên thu hút hàng loạt dân chúng và người tu hành.
Người mà dân chúng muốn nhìn thấy, là Lưu Yến Tước cực kỳ hung ác trong lưu truyền kia sẽ bị Phương Giải giết chết thế nào. Còn sự chú ý của những người tu hành thì lại càng nhiều. Bọn họ thứ nhất là muốn biết Lưu Yến Tước đánh bại nhiều môn chủ như thế rốt cuộc tu luyện thế nào. Thứ hai muốn biết, sự tu luyện của Phương Giải ra sao.
Sở dĩ bày ra trước mặt sự tò mò đối với Lưu Yến Tước, bởi vì sự tu luyện của Phương Giải đã được truyền bá từ rất lâu. Người trong giang hồ hầu như đều biết. Vị Võ Vương điện hạ này không những thành công trên chiến trường, mà còn thành công trong tu hành.
Tứ phía đều là độ dốc cao, nơi đất trũng có diện tích khoảng mười mấy dặm. Vốn có dân chúng muốn xuống nơi đất trũng chờ đợi, nhưng đều bị Kiêu Kỵ giáo và thân binh của Phương Giải khuyên ngăn. Một trận quyết chiến như thế này, đến lúc đó không cẩn thận, sẽ bị họa tới dân chúng vây quanh xem.
- Này, ngươi đoán ai sẽ thắng?
Một người đàn ông trẻ tuổi xem ra khoảng trên dưới hai mươi tuổi hạ thấp giọng hỏi đồng bạn của mình. Lập tức đổi lại sự khinh bỉ của đồng bạn:
- Vậy còn phải nói? Võ Vương làm sao có thể thua!
- Cũng chưa chắc đâu.
Người trẻ tuổi nói trước có dáng vẻ từng trải nói:
- Công lao của Võ Vương trong quân, thiên hạ không ai có thể sánh kịp. Nhìn vào lịch sử qua nhiều năm như vậy, cũng chẳng có một ai có thể so sánh. Nhưng về tu luyện thì khó nói. Ta đương nhiên là hy vọng Võ Vương điện hạ thắng. Nhưng ngươi lẽ nào không nghe nói? Lưu Yến Tước kia trên đường từ thành Trường An giết tới đây, thật sự giết không ít người, đều là những môn chủ của các tông môn lớn sao?
- Ngươi câm miệng!
Lời của hắn còn chưa dứt đã bị một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi ở bên cạnh quát một tiếng:
- Ngươi cón dám nói bậy thêm một câu, ta sẽ liều mạng với ngươi.
Người đàn ông trẻ tuổi này bị một thiếu nữ xem ra mảnh mai, yếu đuối dọa giật mình. Sau đó mới phát hiện bên cạnh toàn là những ánh mắt phẫn nộ. Hắn lúc này mới tỉnh ngộ, những lời nói trước đó của mình đắc tội không ít người. Mặt hắn đỏ lên, vội vàng xin lỗi. Sau đó bỏ mặc đồng bạn ở phía sau, đâu còn dám dừng lại, chui vào đám người bỏ chạy.
Cô gái kia vẫn chưa nguôi cơn giận, lông mày dựng ngược.
- Mau trông kìa, người mặc áo da kia đến rồi!
Mọi người vội hướng sang chỗ đất trũng nhìn sang. Bởi vì cách quá xa, tuy là đứng ở nơi cao, tầm mắt khá tốt, nhưng bị binh sĩ của Hắc Kỳ Quân ngăn ở nơi cự ly có tới ba mươi dặm bên ngoài, chỉ là lờ mờ nhìn thấy.
Lưu Yến Tước dường như rất thích hưởng thụ loại hoàn cảnh có nhiều ánh mắt tập trung như thế này. Cho dù đám dân chúng kia lúc nhìn gã đều dùng ánh mắt phẫn nộ. Đương nhiên, gã cũng đang nhìn những ánh mắt này. Gã chỉ là rất muốn hưởng thụ, kiểu cảm giác được người khác nhìn chằm chằm.
Nhưng ngay lúc gã đang hưởng thụ cái nhìn chằm chằm của hàng vạn dân chúng, chợt nghe thấy tiếng hoan hô như là tiếng sóng xô, núi lở.
- Võ Vương uy vũ.
Cũng chẳng biết là ai hét ra câu này, trong nháy mắt vang vọng tới tận chân trời.
Lưu Yến Tước quay đầu nhìn lại, thế là nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc một bộ trường bào màu đen, chậm rãi đi về hướng mình.
Người đàn ông này, mới là người được hưởng thụ vạn chúng kính ngưỡng.