Tranh Bá Thiên Hạ

chương 688-1: áng mây chân trời ((1))

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đại Khuyển gọi một tiếng Mộ Dung Liên, Truy Thương gọi một tiếng Mộ Dung Chính.

Đối với huynh đệ bọn họ mà nói, cái tên này dường như đã lâu. Lâu đến mức ngay cả bọn họ cũng cảm thấy xa lạ, phải suy nghĩ một lát mới nhận ra đó là tên của mình.

Cái tên Đại Khuyển là Mộc Tiểu Yêu đặt, bởi vì y có một cái mũi rất thính.

Thương Quốc Hận là tên do chính y đặt, ngụ ý trong đó không cần nói cũng biết.

Truy Thương là tên do Mộ Dung Liên tự đặt cho mình. Lúc Đại Khuyển vì phải bảo vệ Phương Giải mà rời khỏi Ung Châu, Mộ Dung Liên đã từng nói với Đại Khuyển rằng:”Đại ca, huynh đổi tên mình thành Thương Quốc Hận, đệ biết huynh muốn nhớ kỹ mối hận mất nước kia. Cho nên từ hôm nay trở đi đệ tự đổi tên thành Truy Thương. Đệ muốn đi theo sau huynh, chúng ta cùng nhau dốc sức vì sứ mạng phục quốc”

Những lời này, Đại Khuyển vẫn còn nhớ rõ ràng.

- Đại ca, huynh còn nhớ, lúc đệ còn rất nhỏ, có một lần đệ hái trái cây trong cung để ăn, huynh khiêng đệ lên vai cho đệ hái, nhưng đệ lại tè lên người huynh không?

Mộ Dung Liên trầm mặc một lúc rồi cười nói.

- Sao mà không nhớ, cái mùi khai đó vẫn còn thoang thoảng trong mũi của ta, nhiều năm rồi mà không tán đi.

- Ha ha.

Mộ Dung Liên cười to:

- Lúc đó ai cũng nói, người trong Hoàng Tộc vốn không có tình anh em. Nhưng đại ca lại chăm sóc đệ rất chu đáo. Lúc ấy, điều mà phụ hoàng thích nhìn thấy nhất, chính là huynh cõng đệ chạy qua chạy lại trong Ngự Hoa Viên. Đệ có thể ở sau lưng huynh cười thoải mái, có thể đái tè vào lưng huynh.

Đại Khuyển cũng cười rất chân thành:

- Đúng vậy a, càng về sau ta càng phát hiện, hóa ra không còn nhiều người khiến mình yên tâm giao sau lưng cho người đó nữa rồi. Nếu có một người có thể khiến ngươi không hề lo lắng giao sau lưng cho người đó, vậy thì ngươi nhất định phải quý trọng. Mà một người, có thể có một người sẵn sàng giao sau lưng cho mình, thì cũng nhất định phải quý trọng…

Những lời này khiến Mộ Dung Liên trầm mặc một lúc lâu.

- Đúng vậy…

Y thở dài:

- Nhất là sau khi mất nước, đại ca không những là đại ca của đệ, còn là phụ thân của đệ. Huynh mang theo đệ chạy trốn, trên đường đi chịu đói chịu rét, lại không muốn đệ chịu chút ủy khuất nào. Xin được cái bánh bao, huynh đều cho đệ, sau đó nói dối đệ rằng huynh đã ăn một cái rồi.

- Lần nào mà đệ chả chia cho ta một nửa?

Đại Khuyển cười ôn hòa nói.

Những lời này, khiến không chỉ bản thân Đại Khuyển rơi vào cảm động.

Mộ Dung Liên lại lâm vào trầm tư, cổ tay áo giật giật, hình như nắm tay rất chặt.

- Kỳ thực, ta nên trực tiếp tới cảm ơn Phương Giải.

Cũng không biết là cố ý hay là đột nhiên nghĩ tới, Mộ Dung Liên thay đổi đề tài:

- La Diệu là kẻ thù giết cha của chúng ta. Đại ca nói Phương Giải đã giết La Diệu, như vậy Phương Giải chính là ân nhân của chúng ta. Thù giết cha, là Phương Giải báo giúp chúng ta. Về sau nếu có cơ hội, đệ nhất định phải cảm ơn hắn.

- Không cần.

Đại Khuyển nói:

- Hắn là người thứ hai mà ta có thể yên tâm giao sau lưng cho hắn. Đối với hắn, không cần nói lời cảm ơn. Thật giống như từ trước tới nay hắn chưa từng nói cảm ơn ta vậy.

Ánh mắt của Mộ Dung Liên có chút mê man, không biết trong đó chứa cảm xúc gì.

- Trong mười mấy năm ta rời khỏi Ung Châu, đệ quả thực chịu khổ rồi.

Đại Khuyển bỗng nhiên thở dài:

- Lúc trước La Diệu bức bách ta bảo vệ Phương Giải, lúc đó Phương Giải mới chỉ là một đứa bé còn trong tã lót. Hai mươi năm trôi qua thật là nhanh. Những năm qua, không có ta, đệ vẫn dựa vào sự cố gắng của mình để đạt tới mục tiêu trong lòng. Mặc kệ cuộc sống khó khăn gian khổ như thế nào, đệ vẫn chưa từng buông tha. Từ điểm này mà nói, đệ mạnh hơn ta nhiều. Ngay cả ta đều đã buông tha, mà đệ vẫn kiên trì. Ta nên là người chiếu cố cho đệ, nhưng làm một người anh, ta lại chưa từng giúp được đệ cái gì.

- Huynh đã giup đệ rất nhiều rồi.

Mộ Dung Liên cúi đầu nhìn cổ tay áo:

- Nếu không có đại ca, đệ đã chết từ lâu.

- Sẽ không.

Đại Khuyển chân thành nói:

- Ta biết đệ là một người rất kiên cường, cho dù lúc đầu chỉ có một mình đệ chạy ra được, thì đệ cũng sẽ không chết, đệ sẽ sống vô cùng tốt. Chính vì ta bị La Diệu mang đi, đệ mới bại lộ trước mặt La Diệu. Gần hai mươi năm qua, đệ gần như sống trên lưỡi đao, không biết ngày nào đó La Diệu sẽ xuống tay giết mình.

- La Diệu sẽ không giết đệ.

Mộ Dung Liên nói:

- Bởi vì đệ biết làm sau để sinh tồn. La Diệu cần một người giúp y quấy rối, khiến y có thể bày ra thực lực và sự ác nghiệt của mình. Nếu như không có đệ, y vẫn sẽ tìm tới người khác. Cho nên đệ tất nhiên sẽ không giao hy vọng sống cho người khác. Đại ca nên biết…đệ không phải kẻ ngu ngốc.

- Đệ có gặp La Diệu vài lần.

Mộ Dung Liên nói:

- Vào cái ngày huynh rời đi, cả đêm đệ không ngủ, suy nghĩ một đêm mới hiểu ra….huynh đi rồi, không có ai bảo vệ đệ thì đệ tự bảo vệ bản thân như thế nào? La Diệu mang đệ đi, đệ trở thành một con chim mà La Diệu nuôi nhốt…Lúc nghĩ tới đây, đệ hiểu ra rất nhiều. Nếu đệ là con chim mà La Diệu nuôi nhốt, vậy thì liền trở thành một con chim có ích với La Diệu, có ích tới mức La Diệu không nỡ giết đệ.

- Vì thế, đệ sáng lập nên tông môn của chính mình. Không thể không nói, thế gian này còn rất nhiều ngu dân. Thật giống như Phật tông có vô số tín đồ, tông môn của đệ cũng có rất nhiều tín đồ. Càng về sau đệ thậm chí không nhịn được nghĩ, nếu như không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, có lẽ ngàn năm sau, tông môn mà đệ lập ra cũng có thể hùng mạnh như Phật tông.

- Sau đó đệ chủ động tìm tới La Diệu.

Y nói.

Đại Khuyển ngẩn ra:

- Là đệ chủ động đi tìm La Diệu? Chứ không phải y tìm tới đệ?

- Đúng vậy, là đệ tự tìm tới La Diệu. Đệ nói với y rằng, đệ là một người hữu dụng. Hàng năm đệ có thể tạo ra một ít nhiễu loạn lớn nhỏ trong Bình Thương Đạo, để La Diệu có cái cớ để giết một đám người tạo uy phong cho bản thân. Có thể nói, đệ và La Diệu khá là ăn nhịp với nhau. Sau khi đệ nói ra suy nghĩ của mình, La Diệu lập tức đáp ứng.

- Kỳ thực rất đơn giản dễ hiểu. Trên địa bàn của La Diệu, nếu như không có La Diệu cho phép, cho dù đệ có năng lực hơn nữa cũng không có khả năng gây dựng nên một tông môn sẵn sàng tạo phản. Mà tông môn này phải duy trì trong vó ngựa của quân đội La Diệu. Chuyện này đệ và La Diệu đã thảo luận xong xuôi. Y được thứ mà y muốn, mà đệ thì có cơ hội sống sót.

- Sau đó…

Y liếc nhìn Đại Khuyển một cái:

- Đệ lại không nhịn được nghĩ, nếu đệ đã có thể hợp tác với kẻ thù giết cha, thì có điều gì mà không làm được?

Sắc mặt của Đại Khuyển biến ảo không ngừng, dường như y không thể tin những lời mà mình vừa nghe thấy:

- Nói cách khác, đệ đã sớm biết tông môn mà mình lập ra sẽ chết rất nhiều người?

- Đúng vậy.

Mộ Dung Liên gật đầu:

- Ngay từ lúc đầu đệ đã biết sẽ chết rất nhiều người. Chỉ có điều đệ không ngờ La Diệu lại ác như vậy. Mượn cơ hội mà đệ cho y, y đã giết vô số người.

- Từ lúc đầu đệ đã biết mình sẽ hại chết rất nhiều người…nhưng đệ vẫn lựa chọn con đường đó…

Sắc mặt của Đại Khuyển có chút khó coi, bàn tay cầm tẩu thuốc đang run rẩy.

- Đệ không sợ buổi tối không ngủ được sao?

Thanh âm của Đại Khuyển hơi run rẩy.

- Không sợ.

Mộ Dung Liên lắc đầu:

- Cường giả, vĩnh viễn sẽ không mơ thấy ác mộng. Bởi vì bọn họ, vĩnh viễn là ác mộng của người khác.

[/CHARGE]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio