- Thật là đau đầu.
Tiểu đương gia nhíu mày:
- Muội thật không nhĩ ra được nhiều như vậy…
Tức Chúc Tâm mỉm cười nói:
- Ta cũng chỉ là rảnh rỗi nhàm chán nên mới nghĩ hơi nhiều…hiện tại trong triều đình có một tướng quân áo giáp chống đỡ, muội không thấy rằng, tướng quân áo giáp kia giống với Sở Vương mà Dần Trọng mời tới sao? Dần Trọng mượn oai của Sở Vương, kinh sợ tứ phương, khiến các chư hầu không dám mơ ước ngôi vị Hoàng Đế. Sau đó châm ngòi Sở Vương chinh chiến với bên ngoài…
- À?
Tiểu đương gia hơi sửng sốt:
- Còn Phương Giải, chính là Lật Dương Hầu mà Hoàng Đế coi trọng?
- Gần như thế…tuy trong đó có nhiều sự khác biệt, nhưng căn bàn là như vậy.
Tức Chúc Tâm nói:
- Tướng quân áo giáp đang ở trong triều đình, chiếm lấy quyền lực của Hoàng Đế. Hoàng Đế muốn tiêu diệt tướng quân áo giáp thì chỉ có thể mượn lực lượng bên ngoài. Nhưng hiện tại nhìn khắp Trung Nguyên, không người nào nguyện ý đứng ra liều mạng với tướng quân áo giáp. Duy nhất chỉ có Phương Giải, bởi vì thoạt nhìn Phương Giải là một người có thể lôi kéo được. Hắn không thuộc một thế gia nào, tương đối độc lập. Dẫn dắt Phương Giải khai chiến với tướng quân áo giáp, cho dù Phương Giải chết rồi, thì cũng không ảnh hưởng gì tới Hoàng Đế và các thế gia. Hiện tại Hoàng Đế không dám công khai đắc tội tướng quân áo giáp, cũng không muốn liên kết với các thế gia, chỉ có thể mượn Phương Giải để suy yếu tướng quân áo giáp.
Tiểu đương gia nghe mà mơ hồ, nhưng hơi hiểu ra.
Nàng trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ý của tiểu thư là, tiểu Hoàng Đế phái tay Đàm Thanh Ca kia tới gặp Phương Giải, chính là có mưu đồ khác. Hoàng Đế phong thưởng cho Phương Giải, kỳ thực chính là học theo Dần Trọng phong thưởng cho Sở Vương. Chỉ khác là trong triều đình đã có một Sở Vương rồi, Hoàng Đế muốn tạo ra một Sở Vương khác. Như vậy hai Sở Vương sẽ liều sống liều chết.
Tức Chúc Tâm gật đầu.
Tiểu đương gia nghĩ một lát rồi tiếp tục nói:
- Bởi vì tiểu Hoàng Đế không nắm chắc có thể dẫn dụ được đám thế gia kia quyết đấu với tướng quân áo giáp, cho nên Hoàng Đế gửi gắm hy vọng vào Phương Giải. Nếu Phương Giải thất bại, thì với thực lực hiện tại của Phương Giải, cũng có thể khiến tướng quân áo giáp bị thương năng. Đối với Hoàng Đế mà nói, đây là chuyện tốt. Phương Giải chết, trừ đi chư hầu một phương. Còn nếu Phương Giải may mắn chiến thắng, thì thực lực của Phương Giải cũng bị tổn thất lớn. Tới lúc đó Hoàng Đế mới diệt trừ Phương Giải, hơn nữa còn không đắc tội các thế gia. Bởi vì Phương Giải vốn không thuộc về bất kỳ thế gia nào! Tướng quân áo giáp đại khai sát giới ở thành Trường An, Phương Giải đại khai sát giới ở Tây Nam, cả hai đều đã đắc tội đám thế gia…
Tức Chúc Tâm lại gật đầu.
- Thật là âm hiểm!
Tiểu đương gia oán giận mắng một câu, nhíu mày nói:
- Nhưng làm sao để châm ngòi Phương Giải và tướng quân áo giáp?
Trong mắt Tức Chúc Tâm hiện lên một tia lo lắng, nhỏ giọng nói:
- Tay Phác Hổ kia dường như rất quan trọng với tướng quân áo giáp. Tuy không biết quan hệ giữa hai người đó là gì, nhưng…nếu Phác Hổ chết ở Ung Châu, tướng quân áo giáp tất nhiên sẽ giận dữ. Có lẽ tiểu Hoàng Đế còn cho Phương Giải một mật chỉ, bảo Phương Giải mang binh trở về Trường An. Nếu là như vậy, bất kể là tướng quân áo giáp lãnh binh xuôi nam, hay là Phương Giải mang binh bắc thượng, thì chiến tranh không thể né tránh được rồi.
- A!
Tiểu đương gia biến sắc:
- Vậy chúng ta mau mau nghĩ biện pháp thông báo cho Phương Giải mới được. Không thể để cho hắn giết Phác Hổ!
Tức Chúc Tâm lắc đầu:
- Không cần…Phương Giải phái người tới đón chúng ta, chính là vì hắn đã nghĩ ra đươc tầng kia.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút buồn bã nói:
- Chỉ còn một việc ta nghĩ không thông…nếu Phương Giải đã khám phá ra được tầng kia, không giết Phác Hổ, vậy thì âm mưu đó không thực hiện được nữa rồi. Trừ khi…trừ khi Phác Hổ tới là giết Phương Giải, như vậy đó chính là tử cục.
…
…
Phương Giải day day hàng lông mày, vuốt ve miếng ngọc hình con kỳ lân cực kỳ tinh xảo, nói:
- Đây không phải là tử cục khó giải gì…Phác Hổ tới, không phải tới giết ta, mà ta cũng không có ý định giết y…Nếu muốn biến tử cục trăm ngàn chỗ hở này thành tử cục khó giải, vậy thì tất nhiên sẽ có một biến cố không ai ngờ tới.
Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết biến cố đó ở chỗ nào. Hiện tại chỉ có thể chờ đoàn người Phác Hổ tới Ung Châu. Hắc Kỳ Quân của chúng ta và tướng quân áo giáp kia chưa từng có bất kỳ xung đột gì, cũng không có chung một lợi ích, cho nên chúng ta chẳng có lý do gì giết y.
Phương Giải gật đầu:
- Tiểu Hoàng Đế đã an bài như vậy, chứng tỏ y đã an bài khiến cho Phác Hổ phải chết.
Hắn nhíu mày rất sâu, bởi vì hắn không tìm thấy an bài đó ở chỗ nào.
- Chỉ có thể chờ đợi.
Tán Kim Hầu thở dài:
- Cố gắng không để cho y chết ở Ung Châu.
Phương Giải trầm mặc, bỗng nhiên nghĩ tới một việc. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như bên ngoài có thứ gì đó mông lung không rõ ràng.
…
…
Cửa bắc thành Ung Châu.
Phương Giải mặc một bộ quần áo màu đen khoanh tay đứng ở cổng. Phía sau hắn là hơn mười tướng lĩnh quan trọng của Hắc Kỳ Quân. Đội ngũ của Phác Hổ đã xuất hiện trong tầm mắt. Phương Giải không tiếp đón từ xa, mà tiếp đón ở cửa thành, không cần phải tỏ thái độ không chào mời nữa, bởi vì hắn nghênh đón chính là Hồng Tụ Chiêu.
Từ sau khi rời khỏi thành Trường An, đã nhiều năm rồi chưa gặp lại Tức đại nương và các nàng. Nói thật, Tức đại nương làm người tuy hơi nghiêm khắc, nhưng đã giúp Phương Giải rất nhiều. Các cô nương trong Hồng Tụ Chiêu kia cũng đều thích nói chuyện với Phương Giải. Lúc Phương Giải rời khỏi Phan Cố, nếu không phải có Hồng Tụ Chiêu đồng hành, chỉ sợ đã bị tinh bộ binh kia của Lý Viễn Sơn giẫm thành thịt nát rồi.
Lão già què ra tay làm kinh sợ đám tinh bộ binh, đó là ơn cứu mạng.
Lúc đó Phương Giải chỉ như một con ưng non, còn cần cây to Hồng Tụ Chiêu để che mưa che gió. Nhưng hiện tại, tới lượt hắn làm cây to che mưa che gió cho Hồng Tụ Chiêu rồi.
Lúc những binh lính mặc áo giáp hùng tráng xuất hiện trong mắt Phương Giải, vẻ mặt của hắn dần trở nên ngưng trọng. Lãnh binh nhiều năm, Phương Giải liếc mắt là có thể nhìn ra đội ngũ này đáng sợ thế nào. Có lẽ từ ý nghĩa nào đó, áo giáp quân đã vượt qua phạm trù của nhân loại, giống như một cỗ máy chiến tranh hơn.
Chỉ liếc mắt cái là Phương Giải đã xác định, cho dù khinh kỵ binh Hắc Kỳ Quân của mình có đông gấp hai áo giáp binh kia, thì cũng không có phần thắng. Khinh kỵ binh của Hắc Kỳ Quân dựa vào tốc độ, dùng hoành đao dễ dàng chém đứt một người. Nhưng muốn chém đứt áo giáp binh mặc áo giáp nặng nề này, cơ hồ không có khả năng. Về phần tên nỏ, đối với bọn họ mà nói càng không có chút tác dụng nào.
Sở dĩ Phương Giải khẳng định như vậy, là vì dưới trướng của Phương Giải có mười tinh nhuệ Cấp Sự Doanh. Phương Giải đã sớm lĩnh giáo chiến lực của đám người Xuân Cô. Lúc ở bờ bắc sông Hoàng Ngưu, hắn kết hợp với đám người Xuân Cô vẫn có thể chống chọi với mấy nghìn phản quân mãi đến khi viện quân tới.
Mà áo giáp binh đáng sợ ở chỗ, mỗi người trong bọn họ đều tương đương với một binh lính Cấp Sự Doanh.
Trong lòng Phương Giải phát lạnh. Hắn có mười tinh nhuệ Cấp Sự Doanh, mà tướng quân áo giáp kia có hai vạn tinh nhuệ như vậy.
Khó trách trăm vạn đại quân của La Diệu cũng không thể ngăn cản được đội quân áo giáp xông lên. Nếu đấu trực tiếp, đội quân áo giáp gần như không có đối thủ…không phải là gần như, mà là tuyệt đối không có đối thủ.
Sau đó hắn nhìn thấy Phác Hổ.
Phác Hổ cưỡi một con bò già, tay cầm gậy trúc.
Bên cạnh con bò già treo một cây đại chùy thật lớn, mà phía sau lưng Phác Hổ là một cái quạt cũng rất lớn.
Thật là quái dị.