Không giống với thành Khánh Nguyên, ở Phong Bình Hắc Kỳ Quân gặp phải phản kháng ngoan cường. Sau khi đánh vào thành Khánh Nguyên, không có các trận chiến kịch liệt trên đường phố. Nhưng ở Phong Bình, mỗi con đường đều có chém giết, chém giết rất thảm thiết. Tuy số lượng quân coi giữ trong thành Phong Bình đã không còn nhiều, nhưng đối mặt với kẻ địch, bọn họ lựa chọn liều chết chứ không đầu hàng.
Đám người Hàn Phó Nhất và Dư Minh Lý chia ra mang theo người của mình tranh đoạt từng con đường với Hắc Kỳ Quân. Cơ hồ trên mỗi con đường đều phủ kín thi thể.
Lúc Phương Giải vào thành, Hắc Kỳ Quân mới chiếm lĩnh chưa tới một phần ba thành.
- Chủ Công, quân coi giữ của Phong Bình rất ngoan cường. Người của chúng ta không thể thuận lợi chiếm lĩnh bất kỳ con đường nào.
Trần Định Nam mang theo cả người là máu trở về bẩm báo. Y thở hổn hển, cũng không biết trên tay đã nhiễm máu của bao nhiêu người, cũng không biết có bao nhiêu tướng sĩ Hắc Kỳ Quân đã chết ở chỗ này.
- Ngoại trừ những nơi quan trọng tiếp tục tấn công mạnh, những nơi khác thì các ngươi không cần để ý tới. Tổ chức binh lực chiếm phủ thành chủ, kho lúa, phủ kho. Các nơi còn lại ta phái người khác tới đánh.
Trần Định Nam lĩnh mệnh, xoay người rời đi.
- Kỳ Lân, Nhiếp Tiểu Cúc!
- Có thuộc hạ!
Phương Giải phân phó:
- Mang theo thân binh của ta và người của tinh bộ binh, trăm người một đội, tiêu diệt những Phong Bình quân chiếm giữ đường phố. Kiểu chiến đấu trên đường phố này, người của tinh bộ binh vẫn là am hiểu nhất. Ta tự tay huấn luyện bọn họ vài năm, cũng tới lúc sử dụng rồi. Trước khi trời tối, ta muốn nhìn thấy cả thành Phong Bình được tẩy rửa sạch sẽ. Nếu đánh không tốt, người của tinh bộ binh liền không có đủ tư cách được hưởng quân lương gấp đôi những người khác! Thân binh của ta cũng vậy.
- Tuân lệnh!
Kỳ Lân và Nhiếp Tiểu Cúc lên tiếng, mang theo thân binh doanh và tinh bộ binh xông ra ngoài.
- Kiêu Kỵ Giáo ở đâu?
Trần Hiếu Nho mới từ Bái thành trở về lập tức chạy tới:
- Có thuộc hạ!
- Mang người của ngươi, phong tỏa toàn bộ nhà của các quan viên đại hộ. Kẻ nào dám phản kháng, giết. Tiêu diệt sạch cao thủ trong thành. Nếu gặp phải kẻ nào khó đối phó, thì mời Đạo tôn giúp đỡ!
- Tuân lệnh!
Trần Hiếu Nho lĩnh mệnh rời đi.
Phương Giải mang theo một đội binh mã tiếp tục đi về phía trước, lỗ tai nghe thấy đều là tiếng kêu hét. Cả tòa thành ngập trong mùi máu tươi. Mùi này kích thích mũi người cũng như kích thích thú tính. Khắp nơi là cảnh chém giết, quân coi giữ giống như đã chọc giận binh lính Hắc Kỳ Quân, bọn họ không ngừng giẫm lên máu ép về phía trước.
Kỳ Lân mang theo thân binh doanh, Nhiếp Tiểu Cúc mang theo tinh bộ binh chia ra rửa sạch quân coi giữ trên đường cái. Hai đội binh mã này có số lượng cũng không nhiều. Thân binh doanh của Phương Giải chỉ có hơn nghìn người, mà tinh bộ binh cũng chỉ có người. Nhưng những binh lính này đều là tinh nhuệ được lựa chọn ra, lại trải qua Phương Giải tự mình huấn luyện nhiều năm.
Trên thực tế, đây là một đội đặc chủng theo đúng ý nghĩa.
Trên một đường cái, một Bách hộ tinh bộ binh dẫn theo một trăm thủ hạ tinh nhuệ xuất hiện ở đầu phố. Trên đường cái, cứ cách một đoạn là có quân coi giữ dùng bàn ghế tạo thành hàng rào phòng thủ. Mà những quân coi giữ này sắc mặt kiên cường, đứng sau hàng rào, tay nắm chặt binh khí.
- Chúng ta được ăn mặc tốt hơn binh lính bình thường, đạt được nhiều hơn binh lính bình thường, nguyên nhân vì sao?
Bách hộ tên là Nạp Lan Định Đông, xuất thân từ Bắc Liêu. Nạp Lan là dòng họ lớn thứ hai ở Bắc Liêu, chỉ sau dòng họ Hoàn Nhan. Rất nhiều trọng thần dưới trướng của Hoàn Nhan Dũng đều xuất thân từ gia tộc Nạp Lan. Ở Bắc Liêu, gia tộc Nạp Lan có địa vị rất cao. Nạp Lan Định Đông đã từng là một dũng sĩ dưới trướng của Hoàn Nhan Trọng Đức. Lúc đầu ở Tây Bắc đi theo Phương Giải chinh chiến bị trọng thương, cho nên không thể theo Hoàn Nhan Trọng Đức trở về Bắc Liêu được.
Về sau khi thương thế lành lặn, y liền ở lại, một mực làm việc trong Quân Nhu Doanh. Sau vài năm mới khôi phục lại sự cường tráng, y chạy tới tinh bộ binh báo danh. Nhiếp Tiểu Cúc thấy y có nhiều bản lãnh liền giữ lại. Bách hộ của tinh bộ binh không phải là bổ nhiệm, mà là cứ cách nửa năm lại tổ chức một lần thi đấu. Người thắng sẽ thay thế vị trí của Bách hộ. Nếu Bách hộ liên tục thắng ba lượt, thì sẽ được thăng lên làm Thiên hộ.
Nạp Lan Định Đông rất may mắn, mới gia nhập tinh bộ binh không lâu thì gặp đúng lúc mở cuộc thi luận võ. Ở binh pháp thao lược và võ nghệ, y đều chiến thắng dễ dàng, cho nên được Nhiếp Tiểu Cúc thăng lên làm Bách hộ.
Vì thích ứng với cuộc sống của người Hán, Nạp Lan Định Đông cắt bỏ mái tóc của mình, để kiểu tóc giống người Hán. Tuy nhiên nhìn đôi mắt và khuôn mặt của y, vẫn có thể nhìn ra được y không phải là người Hán.
Nạp Lan Định Đông đã sắp ba mươi tuổi, để bộ râu quai nón, dáng người to lớn cường tráng. Tuy không có dáng người khí phách biến thái như Nhiếp Tiểu Cúc và Kỳ Lân, nhưng lại có sức khỏe khiến người ta rung động. Lúc y tác chiến, y vẫn giữ thói quen của người Liêu. Lúc giết hứng khởi, sẽ cởi quần áo, vung đao xông về phía trước.
Y hỏi một câu, tất cả binh sĩ phía sau đồng thanh trả lời:
- Bởi vì chúng ta mạnh!
- Đúng!
Nạp Lan Định Đông lớn tiếng nói:
- Bởi vì các ngươi mạnh, cho nên các ngươi được nhiều hơn những người khác! Nhưng hiện tại không ai biết các ngươi mạnh, chỉ có các ngươi tự mình biết! Ai nói cho ta biết, cách đơn giản nhất để nói với người khác rằng mình mạnh là gì?
Có người trả lời:
- Giết sạch kẻ thù!
- Đi thôi!
Nạp Lan Định Đông dùng thanh trảm mã đao dài một mét rưỡi chỉ về phía trước:
- Để cho mọi người biết rằng, vì sao tinh bộ binh lại đạt được nhiều hơn những người khác!
Một trăm binh lính tinh bộ binh, năm người chia làm một tiểu đội, trước sau xông lên đường cái. Quân coi giữ ở hàng rào thứ nhất bắn tên, mà tinh bộ binh thì dựa vào địa hình và thân thủ linh hoạt, dùng tốc độ khiến người ta líu lưỡi tới gần kẻ thù.
Động tác của mỗi người giống như báo săn, không vì địa hình cũng như kẻ địch ngăn cản mà giảm bớt tốc độ. Nhảy lên, ngồi xuống, tránh né, tất cả động tác đều hoàn thành ở tốc độ cao. Nếu có người có thể quay lại hình ảnh, thì khi xem lại vẫn bị rung động tột đỉnh.
Sắc mặt của những quân coi giữ này bắt đầu thay đổi. Bảy, tám mươi binh lính phía sau hàng rào thứ nhất mỗi người đã bắt ít nhất hai mũi tên, nhưng căn bản không làm người nào bị thương.
Mà những dã thú tản ra sát khí này, đã tới gần.
…
…
Nạp Lan Định Đông đặt thanh trảm mã đao sang một bên rồi xông về phía trước, nghiêng người tránh né một mũi tên. Hai tay bám vào vách tường giống như một con báo săn trèo cây, hai chân đạp mạnh một cái, thân hình lao tới bốn, năm mét giống như đạn pháo.
Sau khi rơi xuống đất, lộn một cái tránh thoát mũi tên thứ hai, rồi hóp lưng lại chạy như mèo. Hai tay chống lên một cái bàn, ở giữa không trung vung người một cái, hai cái chân đặt lên cổ một quân coi giữ. Dựa theo quán tính xoay người một cái, cổ của binh lính kia lập tức kêu ken két.
Sở dĩ không dùng tới trảm mã đao bởi vì nó ảnh hưởng tới hành động. Nhưng điều này không có nghĩa rằng y không mang theo vũ khí. Y rút hai con dao găm từ hông, chuyển người một cái rồi tiến vào đám ngườ