Phương Giải nhìn thoáng qua vẻ mặt của đám thủ hạ, nhẹ nhàng nói:
- Nam Yến khác với Đại Tùy. Nếu như công phá thành trì của Đại Tùy, ta chắc chắn sẽ không giết người như vậy. Lúc Thương Quốc diệt vong, Đại Tùy không hướng dao găm về phía người Nam Yến, cho nên bọn họ không biết đau. Nếu ta dụ dỗ, những người này liền cảm thấy bản thân quan trọng, cũng cho rằng ta dễ bắt nạt. Hơn nữa, binh lực trong tay ta quả thực không đủ, mỗi thành lưu lại nhiều binh mã là không thực tế.
- Nếu như muốn nó không loạn, hơn nữa nơi đó không phải là nhà mình…thì ngoại trừ tiêu diệt hết những người có khả năng quấy rối ra, không còn biện pháp nào khác. Ta biết rằng hiện tại phía dưới đã có người nói lòng dạ ta độc ác. Nhất là trong quan văn, tiếng kêu ca càng nhiều. Ngay vừa rồi…
Phương Giải chỉ ngoài cửa:
- Ta hạ lệnh cho Tần Viễn mang binh giết hết những người không phục, có một lão văn nhân tên là Nhiếp Lý chỉ vào mũi ta chửi mắng, nói ta tàn bạo bất nhân. Ông ta là một vị đại nho nổi tiếng ở Hoàng Dương Đạo được ta mời tới lúc trước…
- Ông ta đã nói với ta rất nhiều, nếu muốn thành tựu nghiệp lớn, thì nên lấy khoan dung làm gốc, giết chóc sẽ không thành công. Lần trước ở Ung Châu ta hạ lệnh giết sáu mươi vạn người Hột, ông ta liền giảng dạy ta cả một canh giờ, hận không thể mắng cả tổ tiên ba đời của ta. Nếu ta biết tổ tiên ba đời của ta là ai, ta nhất định thay bọn họ giáo huấn lão già kia một trận.
- Nhưng lần này, ta không nhịn được nữa. Ông ta cậy lớn tuổi đã quên đi bổn phận của mình. Ta làm sai chuyện thì có thể đề tỉnh ta, nhưng không được vi phạm quy củ. Nhìn ông ta đã già, không chịu được quân pháp, nên ta đã phái người đuổi ông ta về Hoàng Dương Đạo, thuận tiện đánh con của ông ta quân côn.
Mọi người ngạc nhiên, Kỳ Lân không nhịn được bật cười.
Phương Giải ngồi thẳng người nói:
- Lúc ta còn ở trong thành Trường An, có nghe qua không ít giai thoại của tiền triều. Nhất là những lão tiên sinh của Văn Uyên Các hoặc là Thái Học lúc nói chuyện, đều nhắc tới Trịnh Lý Tông, Hoàng Đế của tiền triều Đại Trịnh. Nói rằng đây là một vị Hoàng Đế tốt, rất biết nghe người dưới khuyên nhủ. Cho dù nói năng kịch liệt cũng không trách cứ. Có một lần, Lý Tông Hoàng Đế cao hứng vì có một vị quý phi sinh con, lúc ăn cơm tối uống hơi nhiều rượu, kết quả Thái Tử Thái Phó tiến cung bẩm báo việc học hành của Thái Tử, ngửi thấy Hoàng Đế có mùi rượu, Thái Tử Thái Phó bắt đầu quở trách Hoàng Đế.
- Càng nói càng kịch liệt, cuối cùng chỉ về hướng thái miếu mắng to Hoàng Đế hoa mắt ù tai, uống rượu hỏng việc. Lý Tông Hoàng Đế không giải thích, mà khiêm tốn tiếp nhận sự trách cứ của Thái Phó, từ đó trở đi liền uống ít rượu. Các lão tiên sinh kia đều khen ngợi, đó mới là quân thần chi đạo…
Phương Giải lắc đầu:
- Lúc đó ta muốn nhổ râu bọn họ, đáng tiếc không dám. Được con nối dõi uống chút rượu thì có làm sao. Với lại lúc đó ăn cơm tối, cửa cung đã đóng, vậy mà hạ thần còn có thể tiến cung gặp Hoàng Đế. Vị Hoàng Đế này không phải có tính cách hiền hòa, mà là uất ức.
- Nhiếp Lý nói có đạo lý, nhưng nếu bất kỳ ai cảm thấy vì mình có lý mà tới mắng tổ tiên ba đời của ta, ta cảm thấy ta không có tính tình tốt như vậy. Ta đánh con của ông ta ba mươi quân công, nếu ông ta còn mắng tiếp, ta liền bới mộ ba đời của ông ta. Có lẽ các ngươi sẽ cảm thấy ta làm vậy hơi thô lỗ dã man, vậy thì tùy các ngươi….Ta làm việc gì không đúng, các ngươi có thể nhắc nhở bất kỳ lúc nào. Nhưng việc phán đoán điều đó có lý hay không, là do ta làm, chứ không phải các ngươi cảm thấy nó có lý, thì nó chắc chắn có lý.
Nói xong lời này, Phương Giải hơi trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Các ngươi thấy biện pháp tốt nhất để trấn thủ ba tòa thành lớn kia là gì?
Độc Cô Văn Tú và Ngụy Tây Đình liếc nhìn nhau, hai người đồng thời lắc đầu:
- Biện pháp lúc trước là tốt nhất.
Ngô Nhất Đạo sững sờ, hơi than nhẹ một tiếng, không nói gì.
Kỳ Lân đứng sau Phương Giải lại không nhịn được bật cười. Y cảm thấy thất lễ, vội vàng xoay người lại, cố nín cười.
Phương Giải đứng lên nói:
- Nếu không còn chuyện gì khác thì đi thôi, đi theo ta xử lý vài chuyện. Ngụy Tây Đình, tang sự của lão thành chủ Chu Xanh Thiên do ngươi phụ trách, phải làm long trọng chút. Bên cạnh ông ta không còn người nào của Chu gia, lão phu nhân vẫn còn sống, chọn một số lão binh của Phong Bình đưa lão phu nhân trở về thành Đại Lý đi.
Ngụy Tây Đình vội vàng gật đầu:
- Thuộc hạ lập tức đi làm.
- Việc giết người, ta chưa bao giờ do dự. Nhưng có ít người có thể giết, có ít người không thể giết. Có ít người có thể giết ở ngoài ánh sáng, có ít người chỉ có thể âm thầm giết. Ta nói rõ ràng chút, các ngươi đều là người bên cạnh ta, ta cũng không cần phải kiêng kỵ cái gì…dưới trướng của Chu Xanh Thiên có sáu chiến tướng, bọn họ đều là nhân tài. Tí nữa Tán Kim Hầu sẽ hỏi bọn họ xem, người nào nguyện ý đi theo ta, ta sẽ lưu lại. Ít nhất bọn họ không quên hai chữ ‘trung nghĩa’. Về phần người nào không muốn lưu lại, thì để bọn họ tùy ý rời khỏi thành.
- Đã hiểu.
Ngô Nhất Đạo gật đầu.
Tùy ý rời đi?
Trong lòng ông ta cười cười. Nếu quả thực để tùy ý rời đi, vậy thì không cần thêm câu có ít người có thể giết ngoài sáng, có ít người chỉ có thể âm thầm giết. Mặc dù ông ta có chút bất mãn với cách Phương Giải trấn phục các thành, nhưng ông ta càng ngày càng thích phong cách làm việc của Phương Giải. Mặc kệ nhìn từ góc độ nào, Phương Giải ngày càng giống một kiêu hùng.
…
…
- Độc Cô…
Phương Giải vừa đi vừa nói:
- Ba thành này cộng lại cũng phải có năm mươi vạn dân chúng, chỉ sợ còn nhiều hơn. Việc bổ nhiệm quan viên trông coi nhất định phải đảm bảo. Nói cho bọn họ biết, chỉ cần nhớ kỹ một điểm, đó là lôi kéo lòng người. Ta đã giết những người cần giết, những người còn lại có thể lôi kéo. Nhất là dân tâm, chúng ta chiếm ba tòa thành này nhưng không thể khiến cho dân chúng ba thành hận Hắc Kỳ Quân chúng ta. Phải cho bọn họ thấy được đi theo Hắc Kỳ Quân chúng ta thì mới có lợi. Nếu làm tốt, ta sẽ thăng quan tiến tước cho bọn họ.
Những lời hôm nay của Phương Giải khiến cho người ta phải kinh ngạc. Trước đó hắn dùng Hoàng Đế tiền triều để làm ví dụ, hiện tại lại dùng tới bốn chữ ‘thăng quan tiến tước’. Hắn có chút thay đổi, tuy rằng không nói rõ ra, nhưng người thông minh đều nhìn ra được.
Hiện giờ vài người ở bên cạnh Phương Giải đều khá thông minh.
- Người lưu lại ít nhất phải có tâm tư tinh tế, thứ hai là biết an dân chia ruộng. Đây là một công việc vất vả, có thể khiến người ta mệt chết. Cho nên đừng khiến cho các quan viên cảm thấy trong lòng mệt mỏi, chỉ cần mệt mỏi ở thân thể là được. Tí nữa ngươi viết một danh sách, ta xem có bao nhiêu người, rồi chia những vàng bạc thu được làm bổng lộc. Dưới trướng của ta, từ Huyện lệnh Thất Phẩm tới quan to Tam Phẩm, ta đều không keo kiệt chi tiền. Người nào thành tâm thành ý làm việc cho ta, ta sẽ cho bọn họ tài phú lớn, nhưng nhất định không được tham ô.
- Tay chân sạch sẽ, về sau tiền đồ vô lượng.
- Thuộc hạ ghi nhớ.
Độc Cô Văn Tú nghĩ một lát rồi nói:
- Tuy nhiên việc này khá tốn thời gian, không thể hoàn thành trong một thời gian ngắn được. Quan văn người Tùy không nhiều lắm, vừa phải quản lý Ung Châu, vừa phải quản lý địa phương. Thuộc hạ cảm thấy, không bằng lưu một người ổn trọng quản lý quan lại ba thành, có quyền lực bổ nhiệm và cắt chức quan lại. Đợi ba thành ổn định thì mới đuổi theo đại quân.
- Ngụy Tây Đình, ngươi lưu lại.
Phương Giải nói:
- Việc chia ruộng, ngươi hiểu rõ nhất, nên làm cũng dễ dàng. Ta giao cho ngươi quyền lợi bổ nhiệm và cắt chức quan lại của ba tòa thành này, còn cho ngươi quyền điều động binh mã các thành. Tuy nhiên ta cho ngươi một thời hạn…sau khi ta chiếm được thành Đại Lý, ngươi phải quản lý tốt ba tòa thành kia.
- Chỉ cần Chủ Công không đánh quá nhanh là được…
Ngụy Tây Đình thấp giọng nói.
- Ta biết việc này khá rườm rà, Độc Cô đi theo quân đội, hai người các ngươi phải thương lượng nhiều hơn. Nếu hai người các ngươi có cái gì không thể thống nhất được, thì có thể tới thảo luận với Hầu gia.
Lời này vừa nói xong, Ngô Nhất Đạo liền khom người nói:
- Chủ Công, thuộc hạ có lời muốn nói.
- Nói đi!
- Chủ Công, tước vị Tán Kim Hầu này là do tiên đế Đại Tùy ban tặng, nhưng không có ý nghĩa gì ở Hắc Kỳ Quân chúng ta. Về sau Chủ Công không cần phải gọi thuộc hạ là Hầu gia nữa, trong lòng thuộc hạ sợ hãi.
Phương Giải cười cười:
- Ngươi sợ hãi cái gì, nếu ta có thể phân phong, thì ngươi không phải là Hầu gia, mà là Công gia!
Nghe thấy câu này, Ngô Nhất Đạo lại khom người:
- Mong Chủ Công đồng ý với lời thỉnh cầu này của thuộc hạ.
- Tùy ngươi là được.
Phương Giải khoát tay nói:
- Giữa chúng ta thì xưng hô thế nào chả được. Ở trước mặt người khác ta sẽ không gọi ngươi là Hầu gia nữa.
- Cảm ơn Chủ Công!
Ngô Nhất Đạo đứng thẳng người, lui về phía sau Phương Giải.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người vội vàng từ bên ngoài chạy vào:
- Chủ Công, có một cỗ xe ngựa đang ở bên ngoài, nói là từ thành Trường An tới, hộ tống một người quan trọng tới gặp ngài.
Phương Giải gật đầu nói:
- Đi thôi, chuyện khác cứ để tạm đó, chúng ta đi nghênh đón Công chúa điện hạ!
…
…
Cửa đông thành Phong Bình.
Binh lính Hắc Kỳ Quân đứng chỉnh tề ở hai bên quan đạo, tất cả đều ưỡn cao ngực, thân hình thẳng tắp, uy phong lẫm lẫm. Không ít binh lính gánh đất tới vùi lấp vết máu trên đường. Phía xa xa quan đạo, một đội kỵ binh Hắc Kỳ Quân hộ tống một cỗ xe ngựa chậm rãi đi qua.
Phương Giải mang theo tất cả tướng lĩnh của Hắc Kỳ Quân đứng ở ngoài cửa. Đợi xe ngựa kia dừng lại, một bàn tay thon dài vén rèm lên. Công chúa Đại Tùy Dương Thấm Nhan đã thay đổi một bộ trang phục hoa lệ bước ra từ xe ngựa, dùng tay che lại mắt do chưa thích ứng với ánh nắng mặt trời. Sau đó nàng nhìn thấy mười mấy tướng quân mặc áo giáp đứng trước cửa chờ nàng.
- Mạt tướng Phương Giải, bái kiến Công chúa điện hạ!
Phương Giải nắm tay đặt trước ngực, chào theo nghi thức quân đội. Mười mấy tướng quân mặc áo giáp phía sau hắn, cộng thêm những binh lính uy vũ đứng hai bên đường đều đặt tay lên ngực, không khí trang nghiêm.
Dương Thấm Nhan nhịn không chảy nước mắt. Nàng cố gắng khống chế tâm tình bước xuống xe ngựa, nói:
- Miễn lễ!
Mọi người buông cánh tay xuống, chờ nàng nói chuyện.
- Mọi người…
Dương Thấm Nhan há miệng, cuối cùng chỉ nói ra hai chữ:
- Cảm ơn!