Chuyển ngữ: Minh Minh
Biên tập: Iris
Từ tuần trước, trời mưa xối xả khiến ngọn núi bị sạt lở đất. Cố Thanh Châu lái xe được nửa đường thì không thể đi tiếp được nữa, anh và Nghiêm Thanh cùng xuống xe quan sát xung quanh. Cô bỗng nhận ra địa chỉ Giả Vân đưa cho nằm trên đỉnh núi. Có lẽ do sạt lở đất nên đường lên núi đã bị chặn mất, họ cần tìm con đường khác.
Đây không phải là điềm lành, Nghiêm Thanh đã có nhiều kinh nghiệm, trái tim bỗng trở nên nặng trĩu, ngồi xổm xuống và lấy bao thuốc lá ra. Cố Thanh Châu nhìn cô một lúc song cũng chẳng nói gì, đi vòng qua hỏi thăm. Đúng lúc này có người đi tới, dừng ở chỗ xe Cố Thanh Châu, thấy không phải biển số trong vùng lại còn là loại đắt tiền, họ tò mò mời anh thuốc lá, trò chuyện đôi câu.
Bọn họ là dân địa phương, cũng phải lên núi.
Cố Thanh Châu chỉ mình với Nghiêm Thanh đứng gần đó, xua tay từ chối điếu thuốc của người đó, người ta khách sáo, vẫn cứ nhét điếu thuốc vào tay anh.
Không lâu sau, anh cất giọng gọi: "Nghiêm Thanh, lại đây, chúng ta lên đường thôi."
Nghiêm Thanh dụi tàn thuốc rồi đứng lên đi theo, đi đến gần cô cũng được mấy người dân địa phương mời điếu thuốc, họ vừa nhìn tư thế liền cười, cảm thấy đôi trai gái này thật thú vị. Nghiêm Thanh nhìn điếu thuốc trong tay Cố Thanh Châu tưởng anh giữ cho mình bởi dù gì anh cũng không hút, nào ngờ thầy Cố bỗng nhiên buông tay, điếu thuốc rơi trên mặt đất dơ bẩn, không thể hút.
Nghiêm Thanh: "..."
Đường lên núi bấy giờ rất khó đi, Cố Thanh Châu để Nghiêm Thanh đi trước còn mình theo sau. Túi xách của Nghiêm Thanh đang được đeo trên vai anh, trước đó cô còn cùng hút điếu thuốc với người dân trong vùng, mới đi đến lưng chừng núi đã thở hổn hển nên không hút được nữa, đành phải vứt thuốc lá xuống bùn đất rồi giẫm mạnh thêm mấy cái.
Cố Thanh Châu đưa cho cô một chai nước rồi cúi đầu nhắn tin, chả là hôm nay giáo viên dạy thay hỏi anh phòng số mấy.
Đúng lúc đó, gò đất phía trước Nghiêm Thanh bỗng nhiên sụt xuống một chút, khiến cả người nghiêng ngả, Cố Thanh Châu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy eo cô, Nghiêm Thanh chỉ biết ngay lúc mình bước hụt thì đã có người bế cô lên chỉ trong khoảnh khắc.
Cô chưa hoàn hồn quay đầu nhìn, Cố Thanh Châu vẫn là dáng vẻ nhã nhặn ôn hòa, chẳng qua trong mắt có thêm thêm sự cẩn thận, hỏi cô: "Thế này được không?"
Anh ôm Nghiêm Thanh vững vàng, cô thử động đậy tay chân một chút, sau đó tự khinh bỉ mình một tiếng, dựa vào anh nói, tôi bị trẹo chân rồi.
Sau đó chỉ thấy một người thân hình cao lớn ngồi chồm hổm xuống đất, nắn cổ chân cho cô, hỏi: "Có phải chỗ này không?"
Nghiêm Thanh không quen để người khác nắm chân nên bèn thu chân lại, vỗ vai anh: "Ầy, tôi không yếu ớt như thế đâu."
Đi thì vẫn có thể đi tiếp được, nhưng có người lại lo cô lại ngã. Anh quay người lại, hiện ra tấm lưng rộng và nói: "Em lên đây, anh sẽ cõng em đi."
"Đùa à!" Nghiêm Thanh lẩm bẩm một câu, giây tiếp theo đã bị Cố Thanh Châu kéo tay, đụng vào đầu gối cô.
Cả người cô mềm nhũn, trực tiếp ngã lên lưng anh.
Cố Thanh Châu nói: "Đừng động đậy, anh cõng em thì có thể đi nhanh hơn một chút, cũng có thể mau chóng tìm được em trai em hơn, không phải tốt hơn à?"
Vì vậy Nghiêm Thanh nằm yên.
Cố Thanh Châu cõng cô bước nhanh đuổi theo mấy người đi xa đằng trước, bước đi vững vàng, không thở gấp, trên người anh có mùi hương của gỗ dễ chịu vô cùng. Nghiêm Thanh buông một tiếng thở dài: "Tôi cảm thấy hôm nay chẳng khác nào một trò cười vậy."
Anh không đáp lại, đi một quãng đường thật xa, mãi lâu sau mới trả lời cô: "Dẫu vậy thì cũng phải thử xem."
Cố Thanh Châu không phải là loại người dễ dàng từ bỏ, sự kiên trì của anh lúc này vô tình đã tiếp thêm cả sức mạnh lẫn sự bình tĩnh cho cô. Nghiêm Thanh ừ một tiếng, sau lưng như có dòng điện giật, cô đưa tay gãi gãi, nói: "Cố Thanh Châu, sau chuyến đi này tôi sẽ mời anh một bữa thịnh soạn."
Vất vả trèo lên núi, sau khi hỏi thăm được địa chỉ nhà trưởng thôn từ mọi người, Cố Thanh Châu liền cõng Nghiêm Thanh tới nhà gõ cửa, trưởng thôn nghe mọi người nói mới cử người dẫn anh về nhà mình.
Là cậu bé Tiểu Tứ nhỏ hơn Nghiêm Thanh mấy tuổi. Nhớ lại hồi mình tầm sáu tuổi bị người nhà vứt bỏ, cũng nhớ trong nhà mình còn có một người chị.
Trưởng thôn nhận lấy danh thiếp của Cố Thanh Châu, biết đây là người có ăn học đàng hoàng từ thành phố lớn đến, lại là một giáo viên nên không dám lừa dối, ngại ngùng nói: "Trước đây nhà chúng tôi rất lạc hâu, nghĩ không sinh được một đứa con trai thì hai vợ chồng có thể mua một đứa, mà hồi đó không biết việc này là phạm pháp. Bây giờ giao thông thuận tiện, cấp trên rồi cảnh sát cũng đến làm công tác giáo dục, chúng tôi đang tích cực hỗ trợ tìm bố mẹ ruột của thằng bé. Nếu tìm được thì quả là tích đức tích phúc rồi."
Cố Thanh Châu nghe vậy cũng không nói gì, định dùng sự dốt nát lạc hậu để làm cái cớ chiếm sự thương cảm ư? Lúc mua đứa trẻ sao không biết nó bị bắt cóc chứ? Thế mà sao không nghĩ đến bố mẹ đứa bé đang tìm kiếm trong tuyệt vọng?
Trước mắt chàng thanh niên này có vẻ trùng khớp, Nghiêm Thanh ngồi trên một tấm phản gỗ, nói em cởi áo cho chị nhìn chút.
Sau khi quan sát xong, Nghiêm Thanh chìa tay về phía Cố Thanh Châu: "Anh kéo tôi lên với."
Cố Thanh Châu kéo cô đứng dậy rồi nghe cô nói: "Nó không phải em tôi."
Đây là lần thứ hai Cố Thanh Châu nghe những lời nói này từ Nghiêm Thanh, chất chứa nỗi thất vọng và cô đơn.
Anh nghĩ, Nghiêm Thanh và em trai cô hẳn tình cảm tốt lắm.
Công cuộc tìm người không có kết quả, Cố Thanh Châu bèn cõng cô xuống núi, bấy giờ mới vừa quá trưa. Anh nhấn ga tăng tốc độ chạy về thành phố Dương, trên đường dừng lại trạm nghỉ, xuống xe mua cho Nghiêm Thanh một phần thức ăn nhanh.
Nghiêm Thanh ngồi ở ghế phụ cởi giày ra, khoanh chân xử lý phần thức ăn nhanh. Cố Thanh Châu thấy vậy cũng yên tâm hơn, xe tiếp tục lăn bánh trên đường. Đi đúng sáu tiếng, hai người đến thành phố Dương đã là tám giờ hơn. Trên đường Nghiêm Thanh đã ngủ một giấc nên bây giờ tinh thần vô cùng tốt, chờ đến khi Cố Thanh Châu đỗ xe dưới nhà, cô tỏ ý mời...
"Có muốn lên nhà ngồi một lát không?"
Thầy Cố nghĩ nhanh hai giây, gật đầu.
Anh cõng cô lên, nhà Nghiêm Thanh là kiểu nhà khóa mật mã. Anh dời mắt qua bên cạnh không nhìn, chờ cửa mở ra thì tiếp tục cõng cô đi vào, đặt cô ngồi trên sô pha.
Lúc này mới có thời gian quan sát nhà cô.
Là căn hộ tiêu chuẩn, một phòng ngủ, phòng khách không lớn, trên bệ cửa sổ đặt rất nhiều chậu hoa, cây cối phát triển xanh biếc tươi tốt.
Anh vốn định chỉ ngồi một lát thì đi, song không ngờ Nghiêm Thanh lấy mấy chai bia từ trong tủ lạnh ra, bật nắp rồi đưa cho anh: "Uống cái này đi, tôi gọi thêm đồ ăn bên ngoài."
Cố Thanh Châu lẳng lặng ngồi, không uống một hớp bia nào, nhìn Nghiêm Thanh ngồi im lặng chờ đồ ăn đưa tới. Anh quyết định sẽ không về sớm, cô gái này cần người bên cạnh.
Tối nay Nghiêm Thanh đã thấy được khả năng uống bia rượu thật sự của thầy Cố, cô vừa uống vừa đi khắp nơi tìm rượu. Cố Thanh Châu kéo cô nhưng cô lại hất ra: "Anh chờ đấy, tôi còn một chai rượu trắng nữa."
Rượu trắng bị cô cất sâu trong tủ quầy, vất vả lắm mới lấy ra được rồi đưa cho Cố Thanh Châu. Cô chỉ thấy anh ngồi đó đẹp mắt, cổ áo cởi vài cúc, nhận lấy rượu và nói: "Cho dù uống hết chai này anh cũng không say đâu."
Nghiêm Thanh nháy nháy mắt, chợt nói một câu: "Cố Thanh Châu, anh thật trâu bò."
Vào thời khắc này đầu Nghiêm cô nương đã là một mớ hỗn độn, một người đàn ông dáng vẻ đẹp trai lại có tửu lượng cao thật sự vô cùng thích hợp.
Cố Thanh Châu thở dài: Em say rồi.
Cô Nghiêm ngồi phịch xuống cạnh anh: "Tôi không say."
Cố Thanh Châu cúi đầu nhìn cô, cô uống đỏ cả mặt, trên người tỏa ra mùi vị rượu gạo lên men, tóc xõa quét qua cánh tay anh. Anh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Sao em trai em lại bị bỏi rơi?"
Nghiêm Thanh hút một điếu thuốc, kể cho anh hết sức thản nhiên: "Thật ra là do hồi đó tôi muốn bỏ nhà ra đi, chỉ là nó xui xẻo mà thôi."
Chóp mũi Cố Thanh Châu thoang thoảng mùi thuốc lá, nhìn Nghiêm Thanh nhặt lon không để dụi tàn thuốc: "Đại Thanh đã mất tích, bố mẹ tôi lại thuộc loại người của xã hội cũ, cảm thấy sinh con gái là vô tích sự, là món hàng lỗ vốn nên chẳng đau lòng chút nào. Khi tôi bốn tuổi, họ sinh thêm một đứa con trai. Cố Thanh Châu, tôi không nói đùa đâu, hồi đó tôi mới bốn tuổi đã phải tắm rửa cho em trai, rồi còn giặt áo quần dính nước tiểu nữa."
Nghiêm Thanh nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, trong mắt như bị hun khói, đỏ quạch, kể tiếp: "Đến năm mười hai tuổi, tôi thật sự không thể đợi được nữa, quyết định phải rời xa chỗ đó, ha, gì mà nhà chứ? Có lúc tôi đã nghĩ, nếu năm đó người bị bắt cóc là tôi, nói không chừng sẽ có nhà hảo tâm mua được tôi, nói không chừng bọn họ còn đối xử với tôi tốt hơn cái gọi là nhà kia."
Cõi đời này duy không thể chọn là nơi mình sinh ra.
""Rốt cuộc khi đó xảy ra chuyện gì vây?" Cố Thanh Châu hỏi, tối nay anh nghe được câu chuyện khác một trời một vực với sự phỏng đoán của mình trước đó.
"Xảy ra chuyện gì..." Nghiêm Thanh lẩm bẩm, chợt phá lên cười: "Nó nói muốn đi cùng tôi."
"Tôi không cho nó theo, nói ghét nó, nếu không tại nó thì tôi sẽ không bị đánh mỗi ngày, không cần phải phục vụ dỗ dành nó, tan học thì có thể chạy đi chơi mà không phải về nhà chẻ củi nấu cơm."
"..." Cố Thanh Châu đau lòng, cô là một người khác một trời một vực với người trên mạng, chỉ khi uống say mới dám nói mình ghen tị.
"Nó hỏi tôi, có phải nếu không có nó ở đây thì bố mẹ sẽ thương tôi không."
"Tôi nói phải."
"Khi đó tôi thật sự cho rằng chỉ cần nó biến mất thì bố mẹ sẽ lập tức yêu tôi, thương tôi như thương em trai vậy."
Nghiêm Thanh nhìn Cố Thanh Châu rồi cười: "Thật ra thì làm sao có thể chứ! Có nó hay không đều giống nhau cả, tôi là loại người không thể khiến người khác thích."
Cố Thanh Châu giơ tay muốn xoa đầu cô, song bàn tay dừng trên không một hồi cuối cùng vẫn để xuống.
Hôm nay cõng cô gái đi khắp nơi thật sự là hành động bất đắc dĩ, hai người đi cùng nhau còn nghiêm trọng hơn xoa đầu nhiều. Hoặc chăng, cũng có thể giờ phút này Cố Thanh Châu không dám, bởi vì động tác này của anh xem lẫn tâm tư riêng.
"Sau đó nó đi thật..." Nghiêm Thanh nghẹo đầu cười hì hì: "Anh nói nó có ngu không hả?"
"Tôi nhìn nó đi, nó còn đứng trước cửa nói tạm biệt với tôi, muốn để tôi cười một cái. Chờ nó đi tôi quét dọn lại nhà cửa một lần, làm một đống thức ăn chờ bố mẹ về nhà. Bọn họ biết tôi không thích em trai nên suýt nữa đã đánh chết tôi. Tôi cho rằng từ ngày đó sẽ bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc, nhưng không ngờ từ ngày đó đến nay lại là một chuỗi ác mộng."
Cố Thanh Châu đột nhiên rót cho mình một chai rượu trắng, sau đó ngửa đầu uống cạn.
"Sau này lương của tôi mỗi tháng sẽ gửi về nhà thành hai phần." Cô giơ lên hai ngón tay: "Tôi, với em trai mình."
Dựa theo tiền lương tiêu chuẩn bây giờ, cộng thêm chút lợi nhuận trên mạng và nhuận bút sách xuất bản, dẫu cho đến bây giờ Weibo Nghiêm Thanh chưa nhận một loại quảng cáo nào thì vẫn có thể dành ra một khoảng tiền cọc để mua nhà, ấy vậy mà đến giờ cô vẫn chưa có. Cuối cùng Cố Thanh Châu đã hiểu tại sao.
"Bọn họ chẳng khác nào quỷ hút máu, hận tôi sao ra đường không bị xe đâm chết đi, như vậy họ sẽ có một số tiền bảo hiểm bồi thường lớn..."
"Nghiêm Thanh." Cố Thanh Châu ngắt ngang cái ví dụ đáng sợ của cô: "Anh không nên hỏi đến vấn đề này, anh xin lỗi, em đừng kể gì nữa."
"Không không không..." Nghiêm Thanh cười lên: "Là tôi muốn nói cho anh biết, tôi không hiểu bản thân mình có chỗ nào tốt để anh mong muốn kết bạn như vậy. Cố Thanh Châu, có phải anh có hiểu lầm gì rồi không? Thật ra thì tôi không hề thích em mình một tí nào, chẳng qua là tôi bị ép đến vực thẳm nên mới muốn tìm lại nó, tìm được nó để thu dọn cục diện bế tắc này mà thôi..."
Cô dụi dụi mắt, dường như là mệt mỏi: "Anh nhìn tôi đi, những năm này nó không ở đây tôi vẫn có thể ăn no ngủ kĩ, đúng là xấu xa tận xương tủy."
Còn tiếp...