Nửa giờ trở thành thời khắc giày vò Tần Thâm, bị đám người vây xung quanh không vào được.
Cũng muốn mở đầu Bạch Đồ ra xem rốt cuộc bên trong chứa cái gì.
Tuy nhiên, đám người ở bên kia, có một nam sinh cực kỳ nhã nhặn đứng ở đó, cậu cầm nước khoáng trong tay, chầm chậm uống vào, nhìn nữ sinh trước mắt.
“Thú vị thật.” Cậu lẩm bẩm câu này.
Thời gian còn lại là mười lăm phút.
Trong két bia của Bạch Đồ chỉ còn lại chai.
Có thể tưởng tượng được, uống rất là nhanh.
Tần Thâm chẳng biết sao cũng khẩn trương theo. Yết hầu chuyển động lên xuống, hai tay nắm thành quyền, hít thở sâu.
Lúc trước vốn chỉ là một con hẻm nhỏ im ắng yên tĩnh, hôm nay lại giống như phố xá náo nhiệt người đông nghìn nghịt.
Đang hò hét ầm ĩ thảo luận cô gái duy nhất trên sân khấu.
Tần Thâm nghe được lời bàn tán, càng ép buộc mình tỉnh táo, đừng nghe lời đàm tiếu trong miệng bọn họ.
Rốt cuộc lúc nhẫn nại lên tới đỉnh điểm, Bạch Đồ uống bia xong, bước chân vững vàng đi một đường thẳng. Đi đến đường phía trước, người chủ trì cầm micro reo hò.
“Chúc mừng quán quân của chúng ta, Bạch An Chi nữ sĩ.”
Xung quanh vang lên tiếng hoan hô.
Dì Thúy lại càng kích động kêu gào.
Bạch Đồ nhìn dì Thúy dưới sân khấu, kiêu ngạo nhướng mày.
Bạch Đồ mặc chiếc váy liền màu trắng, đến đầu gối cẳng chân. Sân khấu vốn tương đối cao, lúc này nhìn sang, chỉ nhìn thấy đôi chân thẳng tắp mảnh mai của Bạch Đồ.
Ánh mắt Tần Thâm tối lại, bắt gặp một người đàn ông cơ thể tròn vo vác một cái bụng bia, khom lưng nhìn Bạch Đồ.
Xung quanh còn có mấy tên hồ bằng cẩu hữu () huýt sáo, giống như cổ vũ gã kia tiến thêm một bước.
() Hồ bằng cẩu hữu đám bạn bè chuyên cùng nhau làm những chuyện càn quấy, xấu xa.
Mấy người nhìn đê tiện như vậy có thể tưởng tượng được là nhìn cái gì.
Tần Thâm tức giận đến tột cùng.
Không để ý bất cứ điều gì, xông lên nắm cổ áo gã rồi cho một nắm đấm.
“Con mẹ nó mày nhìn cái gì.” Tần Thâm giận dữ gầm lên.
Đám người xung quanh vốn đang reo hò, giờ phút này đều yên lặng nhìn Tần Thâm, xung quanh hoàn toàn im ắng không một tiếng động.
Mắt Tần Thâm đỏ lên, cầm nắm đấm.
“Có phải mày muốn mù không.” Tần Thâm tiến lên, lại nhấc cổ áo gã.
Rồi một quyền vào bụng.
Người xung quanh giống như mới phản ứng được, xông lên kéo Tần Thâm ra.
Nhưng gã đàn ông kia chưa chắc sẽ bỏ qua cho Tần Thâm.
Không ai nhìn thấy tâm tư dơ bẩn của gã ngoại trừ Tần Thâm, mấy tên bạn của gã phụ họa, thế là gã to gan tiến lên chào hỏi.
Muốn bắt chước quyền pháp của Tần Thâm, nhưng vóc dáng không cao bằng cậu, cũng không có cơ bắp như cậu.
Đánh vào người Tần Thâm chỉ như gãi ngứa.
Bạch Đồ kịp phản ứng, lao xuống đến bên người Tần Thâm.
“Cậu điên rồi, Tần Thâm.” Bạch Đồ hét lên với Tần Thâm.
Tần Thâm thoát khỏi cái tay trói buộc của gã, tay nắm thành quyền, nhìn chằm chằm Bạch Đồ.
Mùi rượu trên người Bạch Đồ rất nặng, Tần Thâm có chút bị sặc.
“Tớ điên rồi?” Tần Thâm khó tin mà nhìn Bạch Đồ.
Bạch Đồ nhíu mày, không rõ vừa nãy xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Tần Thâm ở dưới sân khấu đánh người.
Nhưng lúc này Bạch Đồ rất sợ Tần Thâm, giống như núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.
Tần Thâm vẫn cắn răng nhìn Bạch Đồ.
Cái gã bỉ ổi kia thừa dịp Tần Thâm không chú ý, kêu gọi bằng hữu của gã xông lên đánh.
Trong chớp mắt Tần Thâm cũng xoay người đánh nhau với bọn chúng.
Bạch Đồ nhìn người chủ trì, quát bọn họ: “Mau bảo bọn họ dừng tay, đánh còn ra thể thống gì.”
Người chủ trì và người xung quanh kịp phản ứng, lập tức kéo bọn họ ra.
Chỉ thấy trên mặt Tần Thâm đỏ lên một mảng, trên xương quai xanh có vết cào.
Những người kia cũng không khá hơn chút nào.
Mặt người nam cầm đầu kia đã sưng phồng lên, đặc biệt là đôi mắt.
“Tốt nhất mày đừng có để tao gặp lại mày, nếu không tao sẽ móc cả mắt mày ra.” Tần Thâm gào lên.
Gã tự biết mình đuối lý với Tần Thâm, vì cậu đã trông thấy gã nhìn chân Bạch Đồ, thời điểm vừa định tiến lên đã bị Tần Thâm đánh hai đấm.
Nhìn cậu trai trước mắt đơn thương độc mã, vừa rồi đánh nhau với nhiều người, chúng cũng chưa chắc mò được chỗ tốt, hơn nữa tiểu tử này còn đặc biệt chọn gã để đánh.
Nhớ tới liền tức giận. Thằng tiểu tử này thế mà đánh người rất đau, bây giờ bụng gã vẫn còn đau.
Anh em xung quanh đều xô đẩy gã.
“Đừng để tao gặp lại mày.” Gã bỉ ổi nói xong cũng đi.
Tần Thâm không chịu, còn định tiến lên, Bạch Đồ vội vàng kéo tay Tần Thâm.
“Đừng làm loạn nữa, đi theo tớ.” Bạch Đồ nói xong cũng không quan tâm đến phản kháng với ý kiến của Tần Thâm, trực tiếp đi.
Đi được một nửa còn quay đầu nói với dì Thúy: “Dì Thúy, lãnh tiền thưởng giúp cháu.”
Xoay người trong chớp mắt Bạch Đồ lại nhìn thấy một người quen.
Trông thấy người kia nhìn phía Bạch Đồ, nhàn nhạt cười cười gật đầu.
Bạch Đồ sửng sốt một chút. Gật đầu rồi đi.
Bạch Đồ một mạch dẫn Tần Thâm về nhà.
Gió thổi dọc đường đi, vết cào trên cổ Tần Thâm có chút lớn, liên tục chảy máu.
Bạch Đồ tìm được băng keo cá nhân, nước khử trùng, băng gạc.
Thuần thục khử trùng cổ Tần Thâm, sau đó lại thấy trên tay Tần Thâm cũng có vết thương.
“Tại sao cậu đánh nhau?” Bạch Đồ vừa giúp Tần Thâm khử trùng vừa hỏi.
Tần Thâm cảm thấy được trong hơi thở của Bạch Đồ mang theo mùi rượu, cậu không thích mùi này xuất hiện trên người Bạch Đồ, luôn cảm thấy nó làm bẩn Bạch Đồ.
“Tại sao cậu uống rượu?” Tần Thâm không trả lời mà hỏi lại. Ngữ khí có phần buồn bực.
Bạch Đồ ngẩng đầu nhìn Tần Thâm.
Trong phòng khách chỉ có một chiếc đèn sợi đốt chiếu xuống, nội thất xung quanh có hơi cũ nát.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc hoa lan làm sạch không khí, đường cách đó không xa còn có thể nghe được tiếng của người chủ trì.
Mơ hồ nghe thấy tên Bạch An Chi vang lên. Tiếp theo là tiếng vỗ tay.
“Vì tiền.” Bạch Đồ không nhìn mắt Tần Thâm nữa, tự mình giúp Tần Thâm dán băng gạc lên.
Tần Thâm bỗng cười gằn.
“Chẳng lẽ cậu không suy nghĩ cho an toàn của mình sao?” Ánh mắt Tần Thâm nhìn Bạch Đồ chòng chọc, tức giận hỏi.”
Bạch Đồ hít sâu mấy hơi, “Tớ có suy nghĩ cho mình.”
“Nghĩ cái rắm.” Tần Thâm bùng nổ nói tục, sau đó mới nghiến răng, cảm thấy có phần hối hận vì lời nói của mình.
Bạch Đồ đứng lên. Vứt tăm bông vào thùng rác.
“Rốt cuộc cậu làm gì vậy” Bạch Đồ uống nhiều rượu như vậy, không thể không bị ảnh hưởng, lúc đầu vốn sợ hãi và chán ghét đánh nhau nhưng lúc này lại càng mượn rượu mà phát cáu.
Tần Thâm bỗng nhiên đứng lên.
“Về phần cậu thì sao? Chỉ vì chút tiền này.” Một khi Tần Thâm tức giận sẽ không giữ mồm giữ miệng, đặc biệt là khi nhìn thấy Bạch Đồ mặc váy và son môi.
Bạch Đồ xoay người.
“Cậu phát điên cái gì vậy?” Bạch Đồ cũng không thoải mái.
“Cậu dĩ nhiên cảm thấy đây chỉ là một chút tiền, nhưng đối với tớ mà nói thì không phải.”
Bạch Đồ lớn tiếng, “Một đôi giày của cậu cũng đủ hơn mấy tháng thậm chí một năm chi tiêu của tớ, tất nhiên cậu cảm thấy chút tiền ấy không tính là gì. Nhưng có phải mỗi người đều là cậu không, đều có bối cảnh gia đình như cậu không. Phần lớn đều là người nghèo, người giàu các cậu không thể hiểu loại tư tưởng này.”
Tần Thâm ngẩn ra. Trong nháy mắt biết câu nói kia của mình tổn thương người cỡ nào.
“Tớ không phải có ý đó.” Tần Thâm cuống cuồng tiến lên giải thích.
Bạch Đồ vẫn không nhìn cậu.
Hai người đứng đối diện nhau, Tần Thâm cụp mắt, băng gạc bao lấy vết thương. Trên tay còn dán mấy cái băng keo cá nhân.
Cảm xúc tác quái. Tần Thâm lại buồn bực một hơi.
“Tớ thật sự là tự gây nghiệt.” Tần Thâm giận dỗi ngồi xuống ghế sô pha, cụp mắt nhìn sàn nhà.
Thấy Tần Thâm thế này, nhớ đến tất cả những điều mà Tần Thần đã làm với cô trước đây, Bạch Đồ có phần không đành lòng, khẽ nói: “Cậu nói tớ uống rượu không tốt, vậy lúc cậu hút thuốc cũng không tốt mà, sao cậu không nghĩ tới?”
Tần Thâm bị chặn không nói được, thật sự cần phải tự tát chính mình hút thuốc một cái.
“Tớ hút thuốc là lỗi của tớ, nhưng cậu có biết đám đàn ông kia nhìn cậu, nhìn váy của cậu không?” Tần Thâm nghĩ tới đây lại tức giận, siết chặt tay hỏi lại.
Cô mới biết được Tần Thâm là vì nguyên nhân này. Dĩ nhiên cô không biết. Biết cô cũng cùng đánh.
“Vậy cậu nói cho tớ nào, tại sao cậu tự mình động thủ rồi?” Bạch Đồ ngồi xuống bên cạnh Tần Thâm.
“Một mình cậu, vừa nãy bất lợi thế nào cậu không biết sao?”
Bạch Đồ đột nhiên quan tâm làm cho tinh thần của Tần Thâm không về được.
“Tớ vừa nghĩ bọn họ nhìn cậu thôi tớ đã khó chịu.” Tần Thâm lẩm bẩm nhưng hỏa khí rõ ràng đã hạ xuống.
Bạch Đồ thở dài một hơi.
“Cảm ơn cậu, Tần Thâm, tớ không biết nguyên nhân là cái này.” Bạch Đồ cụp mắt, lông mi che khuất tâm sự.
Bạch Đồ nghe thấy Tần Thâm trầm thấp ừ một tiếng.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Tim Tần Thần trong nháy mắt rất hoảng loạn vì sự im lặng này.
Yết hầu bỗng nhúc nhích một cái, vừa muốn nói chuyện.
Đã nghe Bạch Đồ nói: “Sao cậu lại tới đây?”
“Sợ cậu buồn chán, đến tìm cậu chơi.” Tần Thâm nói thật.
Bạch Đồ mím môi.
“Thế mà cậu nói cậu không có thời gian, cậu nói dối, A Đồ.” Tần Thâm nghiêng mặt nhìn Bạch Đồ, “Cậu nói cậu không ra được, vậy mà cậu đi tham gia lễ hội bia.”
Ánh mắt kia của Tần Thâm, khiến cho Bạch Đồ khó chịu.
Cô không muốn nhìn ánh mắt ấy của Tần Thâm. Giống như cô đã làm sai chuyện, bộ dạng đợi trách phạt.
Bạch Đồ uống rượu đầu óc phút chốc không tỉnh táo.
“Đừng nói cái này, Tần Thâm. Tớ rất mệt.” Bạch Đồ vô lực nói.
“Cậu về đi.” Bạch Đồ chuẩn bị đứng dậy, Tần Thâm lập tức kéo tay Bạch Đồ lại.
“Cậu thật sự không biết hay giả vờ không biết?” Ánh mắt Tần Thâm nhìn chằm chằm Bạch Đồ. giống như phải lấy được câu trả lời chân thực nhất.
Tác dụng của rượu đã tới. Bạch Đồ nhắm mắt lại ép mình tỉnh táo.
Bạch Đồ hất tay Tần Thâm ra.
“Cậu về đi, Tần Thâm, có lời gì, qua kỳ nghỉ nói sau.” Bạch Đồ đi lên, mở cửa.
Tần Thâm ngồi chỗ cũ.
“Rốt cuộc cậu có biết hay không? Bạch Đồ.” Tần Thâm có hơi lớn tiếng, nhưng lại vừa cật lực áp chế tiếng của mình, tránh dọa đến Bạch Đồ.
Bạch Đồ đóng sầm cửa lại.
“Rốt cuộc cậu muốn tớ biết cái gì?” Bạch Đồ hét lên, ánh mắt không chịu thua nhìn Tần Thâm.
Bạch Đồ không muốn biết câu nói kế tiếp của Tần Thâm, cô không muốn đối mặt, cô chỉ muốn làm bạn.
Tần Thâm đứng lên, sải bước đi đến phía trước Bạch Đồ, vì bước quá vội, đụng phải cái bàn, khiến cho đầu gối đau đớn một trận.
“Cậu thật sự không biết?” Tần Thâm đi tới trước mặt Bạch Đồ, tới gần cô.
Bạch Đồ quay mặt đi. “Tớ không biết.”
“Cậu gạt người, cậu biết rất rõ.” Tần Thâm nói, “Cậu biết, tớ thích cậu.”
Tần Thâm nhìn Bạch Đồ không ngừng. Tay nắm thành quyền, hô hấp nặng nề. Toàn bộ đều thể hiện cậu khẩn trương rõ rệt.
Ánh đèn chiếu xuống.
Bạch Đồ nhìn đôi mắt thâm thúy kia của cậu, chân thành, căng thẳng, chờ mong. Tất cả đều khắc họa trong mắt cậu
Tay cầm chốt cửa của Bạch Đồ buông xuống.