Đại quân của Một Tàng Ngoa Bàng gian nan hành quân, hắn phải tận dụng thời gian trở về, về càng sớm, càng có thêm thời gian chỉnh biên đội quân mất ý chí này.
Lần này Một Tàng Ngoa Bàng không ngồi xe, đường đi lầy lội không cho phép, hắn mặc áo giáp cưỡi ngựa, lặng lẽ đi đường, giống như quân tốt Tây Hạ bình thường.
Mưa lớn thuận theo cổ áo chui vào người, mới đầu còn chút nhiệt lượng, nhưng nhanh chóng bị nước mưa mang đi, vết thương thời trai trẻ giờ đau như kim châm, hắn phải quấn chặt áo choàng, cố gắng giảm thiểu cơ thể lộ ra ngoài.
Người được ngồi xe ngựa không nhiều, Lý Thanh là một trong số đó, phụ nhân dùng dao giúp hắn cắt bỏ thịt thối, sau đó lấy muối rửa, quen với cơn đau rồi, nên không nói gì cả.
Lấy vải thấm máu trên người hắn xong, phụ nhân đã đầm đìa mồ hôi.
- Không hề gì, ta chịu được, người Tống không giết được ta thì vết thương nhỏ này cũng không giết được ta, về Đại Hạ, ta dạy nàng cưới ngựa, mùa xuân quê ta đẹp lắm, hoa hòe nở trắng núi đồi, đi giữa đất trời đầy hương hoa hòe, chẳng rượu cũng say.
- Mẹ ta còn nuôi ong, mỗi năm hoa hòe nở cũng là ong lấy mật, mẹ ta dùng mật ong để đổi lấy dê. Khi ta còn nhỏ suốt ngày ăn vụng mật, bị mẹ đánh cũng không sửa, nàng thử sẽ biết, vì mật ong đó, bị đòn cũng đáng.
Phụ nhân theo thói quen nép mình dưới chân Lý Thanh, ôm chân hắn mỉm cười tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp đó, ả biết mình không xinh đẹp, mông không đủ to, ngực không đủ đầy đặn, vậy mà nam nhân này lại như ma nhập, đối xử với ả rất tốt, chẳng lẽ ông trời mà cũng có mắt sao?
Giọng Lý Thanh càng lúc càng nhỏ, dần dần ngừng lại, tiếng ngáy đều đều truyền ra, xe ngựa chòng chành tiêu hao không ít thể lực của hắn.
Lũ đã chặn đứt đường đi, đại quân không thể không dừng lại, lều da trâu được dựng lên, da trâu mỏng hút nước trở nên càng dày càng nặng hơn, nhưng có vẫn tốt hơn là không, vô số quân tốt chui rúc dưới lều tạm, một số nằm lăn ngay ra đất ngủ, một số quân tốt cảm giác nhạy bén ưu sầu nhìn những vũng bùn lầy bên ngoài, lấy đao ra mài, đó là thứ đảm bảo cho đường về của mình. …
Lão Hổ và Báo Tử nhảy xuống chiến mã, ném áo tơi sang một bên, chưa cởi mũ đã chui vào lều của Vân Tranh, thấy đại soái một mình ngồi sau bàn nhìn nước mưa trên trần nhỏ xuống chậu đồng, hồn vía không biết trôi đi đâu rồi.
- Lão Hổ, điều tra ra chưa? Giọng Vân Tranh bất ngờ vang lên, mắt vẫn không rời đi:
Lão Hổ vội bỏ mũ xuống: - Đại soái, kẻ này không đơn giản, mấy ngày qua tiểu nhân và Báo Tử đã hỏi rất nhiều người, có bí mật tra khảo mấy người có quan hệ thân cận với Long Thiết Kiều mới biết tên này là kẻ buôn lậu muối, bảy thành muối lậu ở Diêm Quan trấn qua tay hắn.
- Bảy thành kia à, thật ghê gớm. Vân Tranh nhếch mép cười, đây là ẩn sĩ lánh đời của Phú Bật đấy: - Vậy là hắn có quan hệ không ít với đạo tặc phải không?
Báo Tử tiếp lời: - Vâng ạ, Độc cước đại đạo Mạc Hổ Nhĩ, Thiên Vương trại trên Lão Gia sơn đều có đủ mối quan hệ với hắn, trong dân gian còn có biệt hiệu Cập Thời Vũ. Đại soái dùng người này rất không ổn, chẳng bằng để huynh đệ tiểu nhân lẻn vào Thanh Đường xử lý hắn, tránh thanh danh đại soái bị tổn hại.
Vân Tranh vỗ bàn cười lớn, gặp phải cơn mưa không đúng lúc lại xuất hiện nhân vật Cập Thời Vũ: - Loại người quan hệ rộng, toan tính nhiều này mới dể dùng, trước đó ta còn lo làm hại người tốt, giờ thì không cần áy náy gì nữa, có thể thoải mái dùng rồi.
- Cập Thời Vũ, ha ha ha, Lão Hổ, Báo Tử, nhớ kỹ, sau này nếu gặp kẻ nào được người ta gọi với biệt danh đó, cứ giết ngay cho ta, loại người đó đều là thứ khốn kiếp. Những kẻ làm tổn hại lợi ích người khác để mưu lợi cho mình thì không có gì lạ, thiên tính của con người tham lam, mưu lợi cho mình là bản chất, loại người ấy cùng lắm gây họa một phương.
- Nhưng loại làm hại lợi ích của triều đình đi thi ân cho thiên thì là đại họa thiên hạ. Trước kia ta có nghe nói tới một người có biệt hiệu Cập Thời Vũ, kẻ này bằng hữu của mình phạm án, hắn cố gắng làm chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ biến mất. Có đạo phỉ tới nhà cầu xin, hắn sẽ tận lực thỏa mãn. Về sau hắn giết lão bà, bị giam vào nhà lao, những kẻ nhận ân huệ của hắn không ngờ công phá châu phủ cứu hắn ra, sau đó bọn chúng lên núi, dựng cái cờ "Thế Thiên Hành Đạo", hành nghề cường đạo...
Lão Hổ gãi đầu: - Đại soái nói tới ai thế ạ? Tiểu nhân và Báo Tử đọc sử sách không ít, có nghe nói tới một người như thế đâu.
Vân Tranh ghét nhất loại học sinh cái gì cũng hỏi tới cùng, phẩy tay: - Gia quyến Long Thiết Kiều đưa tới nhất định là có vấn đề, ngươi đi bắt tên Mạc Hổ Nhĩ cho ta, còn nữa diệt cái Thiên Vương trại gì đó đi, hỏi xem gia quyến thật Long Thiết Kiều ở đâu, tìm được thì mang về, dù sao đang mưa, rảnh rỗi.
Lão Hổ và Báo Tử hớn hở vâng một tiếng rời lều soái.
Bao Chửng từ xa xôi ngàn dặm tới Tần Vương Xuyên, ông ta tới phân biệt thật giả, Mật Điệp ti báo Tần Vương Xuyên mất rồi, vậy mà trong báo cáo của Vân Tranh, Lý Thường, Phú Bật đều không có chuyện này.
Thế là trong triều nổi lên muôn vàn sóng dữ, hoàng đễ yêu cầu điều tra tới cùng, đám người Bằng Tịch muốn Vân Tranh có câu trả lời, nếu Tần Vương Xuyên thất thủ, bất kể Vân Tranh hay Lý Thường đều không thoát được tội, có điều buồn cười ở chỗ văn thư của Bàng Tịch lại tới sớm hơn cả đặc sứ triều đình, tức là đều tin Tần Vương Xuyên mất rồi, ý đồ muốn cho Vân Tranh và Phú Bật thêm thời gian, bất chấp tất cả đoạt lại.
Lúc Bao Chửng đi thì chuyện gây xôn xao Đông Kinh còn chưa xảy ra, ông ta không biết Văn Ngạc Bác ở cách mình chỉ hơn mười ngày đường.
Bao Chửng tới nơi nhìn thấy thành trại đổ nát trong mưa đang được quân Tống tu sửa, thở phào, hoàng đế chuyến này thực sự nổi giận, nếu ba vị trọng thần liên thủ lừa mình, thì làm sao chịu nổi, đó là tội khi quân, nay Tần Vương Xuyên vẫn ở trong tay Đại Tống, dù trước đó có xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng. Hoàng đế chỉ bận tâm tới tội khi quân, còn đám Bàng Tịch lo mất cánh cửa vào Tần Châu, yêu cầu khác nhau, phương thức xử lý khác nhau.
Đi cùng còn có Trâu Đồng Minh, mắt của hắn là nhìn thay hoàng đế, trở về có sao nói vậy.
Phú Bật biết tin, không nói hai lời kéo Bao Chửng tới hậu doanh, lấy sổ sách từ quan viên lương thảo, đập vào tay Bao Chửng: - Bệ hạ không hỏi tới Tần Châu quân sao?
Bao Chửng nghi hoặc mở sổ ra, thấy bút đỏ choe choét, theo thông lệ trong quân, tướng sĩ chiến tử sẽ gạch bút đỏ, thất kinh lật sổ liên hồi: - Tần Châu quân chết một nửa rồi?
- Chính xác là chiến tử người, bị thương tàn người, còn về thương nhẹ... Ha ha ha, ngoại trừ tri phủ Tần Châu ta đây thì không ai là lành lặn hết. Phú Bật có chút đau đơn, Tần Châu quân chỉ có ba vạn, thương vong như thế không khác toàn quân bị diệt là bao. - Tần Châu quân chống cự Một Tàng Ngoa Bàng hơn tháng trời, máu nhuộm đồng hoang, không có công lao thì cũng đã tận trung, chư công trên triều vì sao không thấy, lại còn hoài nghi lão phu.
Trâu Đồng Minh nhỏ giọng nói: - Tấu báo của Mật điệp ti không giống với của phủ tôn, cho nên..
Phú Bật đùng đùng nổi giận chỉ mặt Trâu Đồng Minh: - Lão phu và Bao công đang nói chuyện, một tên nô tài mạt hạng sao có tư cách xen vào, người đâu, lôi tên bị thiến này ra đánh ba mươi quân côn.
Bao Chửng vội ngăn cản: - Không được đánh, nếu ông muốn thì đánh luôn lão phu đi.
Phú Bật hậm hưc phất tay áo bỏ đi.
Trâu Đồng Minh chắp tay: - Đa tạ đại học sĩ cứu mạng, có điều Mật điệp ti rất ít khi sai lầm, cha gia là tai mắt bệ hạ, bất kể có mất mạng cũng phải làm cho rõ.
HẾT!