Trí Tuệ Đại Tống

quyển 15 chương 39: chiến tranh không thể thiếu trí tuệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi ánh mặt trời chiếu lên mặt Lam Lam, mí mắt nàng chớp mấy cái mới gian nan mở ra, toàn thân từ trên xuống dưới ê ẩm cứ như bị chiến mã đạp qua vậy, nhìn vết tím trên bầu ngực trần nõn nà, nàng lại bật cười, toàn thân mềm nhũn rất mệt cũng rất thoải mái. Mặc dù chẳng lạ gì chuyện nam nữ, nhưng đây là lần đầu làm xong chuyện đó mệt tới mức cứ thế trần truồng mà ngủ, thậm chí chẳng nhớ mình ngủ lúc nào, hình như mắt díp lại, nam nhân đó vẫn còn rong ruổi trên người mình.

Đêm qua chẳng biết có phải mình thiếu thốn lâu ngày nên khao khát quá mãnh liệt, hay là vì Vân Tranh ở biên quan cấm dục quá lâu mà cuồng nhiệt, tóm lại chỉ cần nhớ lại đêm hôm qua là mặt Lam Lam trải đầy ráng hồng, cực kỳ thỏa mãn.

Hai người quá lý trí ở cùng nhau bộc phát sự kích thích mà người khác chỉ nhìn không thể với tới, thứ đó như thủy triều, chỉ có thể tuyến tiết không thể ngăn chặn...

Trong quân không có nha hoàn hầu hạ, mọi việc phải tự làm, Lam Lam gian nan bò dậy, chân bị chuột rút, kêu một tiếng ngã xuống thảm, cố gắng đạp mấy cái mới đỡ đau.

Lúc ở trong cung tưởng tượng ngày này mỹ diệu vô cùng, đến khi gặp rồi mới biết, sướng khoái thật đấy, nhưng hôm sau chịu tội không nhẹ.

Lam Lam nhỏ giọng làu bàu, thầm chửi Vân Tranh mấy câu, cố nhịn đủ các loại cơn đau trên người, gian nan vệ sinh cá nhân, nghe thấy bụng réo òng ọc.

Đa bao lâu rồi không có cảm giác đói?

Cảm giác này tức thì kéo Lam Lam từ chín tầng trời về nhân gian, vừa đau, vừa đói, lại có vui thú, đó mới là một người sống.

Hầu Tử rất miễn cưỡng gác ngoài lều, thấy Lam Lam đã dậy, huýt sáo, hỏa trù già trong quân bê tới các loại thức ăn.

Thực ra cũng chẳng có gì, một đĩa dưa muối, một đĩa rau dại xào, thêm vào một bát hồn đồn, còn món hoa quả trong hũ mà Lam Lam thích ăn chẳng có.

Ngồi bên bàn thấp, nhìn Hầu Tử xị mặt một đống, Lam Lam hỏi: - Tiểu Hầu Nhi, sao không vui, ai trêu chọc ngươi?

Hầu Tử lườm nàng: - Tiểu nhân giờ đường đường là tham tướng, lại phải đi hầu hạ phu nhân, phu nhân nói xem ai trêu chọc?

Lam Lam gắp một miếng rau dại xào cho vào miệng, rất hài lòng: - Tiểu Hầu Nhi, trước kia ở Hoán Hoa Khê ngươi chẳng phải theo ta chạy đông chạy tây à, giờ sao lại không vui, à phải, ta không có bạc thưởng cho ngươi nữa.

Nghe nàng luôn mồm “Tiểu Hầu Nhi” vốn đã khó chịu rồi, Hầu Tử như bị sỉ nhục tột độ, mặt đỏ bừng bừng la lớn: - Ai thèm bạc thưởng, giờ tiểu nhân đầy tiền.

Lam Lam cười nghiêng ngả: - Ta biết, ngươi thích nha hoàn của ta, giờ ta không có nha hoàn nữa, ngươi ngay cả hũ hoa quả cũng không cho ta ăn. Thôi vậy, nhiều năm không gặp, tình nghĩa phai nhạt là bình thường, ta lưu lạc tới mức này, nương nhờ người ta thế nào chẳng bị khuất nhục.

Hầu Tử ghét nhất là người ta nói mình vô tình vô nghĩa, biết hũ hoa quả trong quân doanh không nhiều, vẫn đi lấy cho Lam Lam một hũ.

Lam Lam hài lòng ăn hết bát hồn đồn, lại ăn nửa hũ hoa quả, nhìn thấy Hầu Tử dẫn một con chiến mã đen xì đen xịt tới, ngạc nhiên hỏi: - Dắt ngựa tới làm gì?

Hầu Tử mặt nặng mày nhẹ dựa vào chiều cao của Lam Lam điều chỉnh bàn đạp: - Lão gia nói, từ hôm nay trở đi phu nhân phải tập cưỡi ngựa, trên chiến trường thắng bại khó đoán, biết cưỡi ngựa chạy cho nhanh.

- Theo thống soái vô địch mà cũng phải bỏ chạy à?

- Tiểu nhân bỏ chạy không chỉ một lần, đánh không được thì chạy, ngốc mới tử thủ. Hôm nay đánh không lại thì mai nghĩ cách báo thù, chứ chết rồi là hết.

Lam Lam hừ mũi lắc đầu: - Ta không học, nữ nhân mà học cưỡi ngựa thì còn ra cái gì.

- Phàm là người Vân gia là đều phải học, công chúa tới Vân gia, chuyện đầu tiên là phải học cưỡi ngựa, trừ khi phu nhân không coi mình là người Vân gia...

Nói như thế Lam Lam không còn cách nào, đành búi tóc gọn gàng, tìm một bộ y phục của Vân T ranh, lấy trâm thanh ngọc cái lên rồi rời lều.

Xoa xoa đầu con ngựa cái, bàn tay trắng trẻo đưa ra khẽ ấn lưng ngựa, người nhẹ nhàng đáp lên mình ngựa, kéo dây cương nhìn phương hướng thích hợp, quát khẽ một tiếng, chiến mã hí vang lao đi như điện xẹt.

Hầu Tử đang ngồi xổm dưới đất ngậm cọng cỏ đợi xem trò hay, thấy Lam Lam thoắt cái đã biến mất, hoảng hồn gọi ngựa của mình tới, dẫn mười gia tướng đuổi theo, sống trong cung bao nhiêu năm, nữ nhân quỷ quái này học cưỡi ngựa từ bao giờ?

Văn Ngạn Bác và Vân Tranh đứng bên bờ sông, nhìn từng đoạn cầu nổi cháy đen xì xì, đó là chiến tích của quân Liêu đêm qua, chúng kết bè chất thật nhiều đồ dễ cháy, lợi dụng bóng đêm lẻn qua bờ đối diện, sau d đó châm bè rồi trốn, làm cầu nổi tổn thất nặng nề, nhiều chỗ bị cháy gẫy, còn trơ cột, trông rất thảm, coi như công sức mấy ngày qua đều uống phí cả rồi.

Vân Tranh bình thản nói: - Đây là chuyện tất nhiên, địch để chúng ta bình an bắc cầu qua sông mới là vấn đề. Triệu Phu, Lý Đông Sở đã tìm được chỗ nước nông thích hợp lội qua sông, chúng ta tiến công đồng loạt cả ba đường để xem Da Luật Ất Tân đối phó đường nào.

Văn Ngạn Bác tiếc nuối nói: - Tiếc là lội sông thì không thể mang theo hỏa pháo được.

- Chiến tranh không thể trông đợi lúc nào cũng có điều kiện hoàn mỹ nhất, Da Luật Ất Tân lại không phải là kẻ ngốc, cứ nhìn hắn dùng Bát Môn Kim Tỏa Trận cầm chân chúng ta để bố trí chuyện này là biết, hắn nắm rất rõ ưu khuyết điểm của Đồng Đầu Quan, Văn công, kẻ này không tầm thường đâu, đừng xem nhẹ hắn.

Giờ đây đã chắc chắn Vân Tranh sẽ ra biển, mâu thuẫn loại trừ, mọi người cùng nhìn về một phía, Văn Ngạn Bác khiêm tốn hỏi: - Nghe đồn Vân hầu tác chiến luôn đi một bước nhìn ba bước, nếu chúng ta hạ Đồng Đầu Quan thì đại quân dốc thẳng tới hạ ngay được Phụng Thánh Châu, Quy Hóa Châu. Không biết Vân hầu có cái nhìn thế nào về nơi binh gia tất tranh Trác Lộc huyện?

Vân Tranh mỉm cười: - Ta đã nhận lời với một người, Trác Lộc huyện là địa bàn của người ta, trước khi ông ta lấy được Trác Lộc, đại quân ta sẽ không tiến vào đó nửa bước.

Văn Ngạn Bác ngạc nhiên: - Không biết người đó là ai?

- Chính là Lý Thường, bị Vương Giới Phủ đẩy tới Đường Châu làm tri phủ, ông ta không cam lòng chức vị nhỏ bé đó, nên muốn lập nên công tích ở Trác Lộc huyện làm nơi Đông Sơn tái khởi, ta không thể xem nhẹ tiền đồ của bằng hữu, công lao này bất kể thế nào cũng là của ông ta.

- Lão phu phục rồi. Văn Ngạn Bác vái một cái: - Vân hầu không chỉ tầm nhìn hơn người còn rộng lượng.

- Rộng lượng cái gì chứ, ta trước sau thì cũng ra biển, cần công lao làm cái gì?

Văn Ngạn Bác thở dài không nói nữa, nếu trong lòng Vân Tranh thực sự không có tâm tư tạo phản, như vậy Đại Tống đối đãi với y quá khắc bạc rồi.

Ở chuyện này bất kể tiên đế hay là văn võ bá quan đều làm việc quá mức đuối lý, Văn Ngạn Bác không rõ rồi sử quan sẽ ghi chép lại ra sao, nhưng những người thống trị Đại Tống chắc chắn sẽ là nhân vật phản diện.

Lúc này Lam Lam phóng ngựa chạy qua, Hầu Tử dẫn gia tướng đuổi theo đằng sau gọi í ới, Văn Ngạn Bác nhìn cành đó, cảm thấy thiếu tự nhiên, bất kể từ góc độ nào, bất kể lấy lý do gì cũng khó có thể thuyết phục bản thân thản nhiên tiếp nhận, cách tốt nhất là mắt không nhìn cho lòng thanh tịnh, vì thế kiếm cớ bố trí quân đề phòng người Liêu đêm nay lại tới phá hoại để rời đi, Vân Tranh cũng đi kiểm tra một vòng rồi về trung quân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio