Chương :
Di động đột nhiên vang lên, khiến cho Tuyết Lạc đang tức giận giật cả mình.
Liếc một cái thì cô thấy số điện thoại bàn nhà họ Phong gọi đến. Tuyết Lạc lúc này mới nhận ra bản thân nhất thời chuyên đến ký túc xá còn chưa nói với quản gia Mạc. Bây giờ chỉ có thê mặt dày tiên trảm hậu tâu thôi.
“Quản gia Mạc, cháu ở lại trong trường rôi, quên mắt nói với bác.
Cháu xin lỗi nhiều ạ.” Tuyết Lạc xin lỗi.
“Ở lại trường? Phu nhân sao cô lại ở lại trường? ở nhà họ Phong không tự do à?” Kiên gia Mạc đột nhiên cảm thấy không rét mà run.
Lúc nãy Tiêu Tiền quay về báo lại là phu nhân ở lại trường rồi ông còn không tin.
Bây giờ nghe ra thật sự là ý của phu nhân.
“Không phải đâu.. ” Tuyết Lạc đột nhiên không. biết nói gì: ‘Cháu sẽ thường xuyên vệ nhà thăm Lập Hân.
Bác không cân phải lo đâu. Cháu sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt. Chào bác, quản gia Mạc.”
Ngắt điện thoại, đầu Tuyết Lạc đã toàn là mồ hôi. Giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, cô gắng trốn tránh tra hỏi của người lớn trong nhà.
Phong Hàng Lãng chín giờ tối mới về đên nhà họ Phong.
Không thấy cô gái đáng lẽ nên đứng ở phòng khách nghênh đón anh ta trở về, anh ta bất mẩn nhíu nhíu mày.
“Phu nhân đâu? Gọi cô ấy ra hầu hạ tôi.” Phong Hàng Lãng lười biếng ngồi xuống sô pha.
Là một người vợ nên đợi chồng về nhà mới gọi là ân ái, không phải sao?
Quản gia Mạc đang nghĩ xem phải giải thích với Nhị thiêu gia việc phu nhân Tuyết Lạc không ở nhà. Mong sao lúc Nhị thiếu gia về có thể không nhớ đến, tạm thời quên mắt sự tồn tại của phu nhân Tuyết Lạc.. Chỉ cân Nhị thiêu gia không nhắc đến, ông cũng không cân phải giải thích!
Nhưng không ngờ, việc đầu tiên khi Nhị thiếu gia về là đi tìm phu nhân Tuyết Lạc. Thực ra quản gia Mạc đã sớm dự đoán được chuyện này, ngày nào Nhị thiếu gia về mà chăng giày vò phu nhân Tuyết Lạc một trận?
“Phu nhân… không ở đây ạ.” Quản gia Mạc thầy gương mặt nghiêm nghị, anh tuần của Phong Hàng Lãng trầm xuống.
“Không ở đây? Lại đi đâu rồi? Hạ gia?
Hay là viện phúc lợi?” Hai chỗ đây thế mà trở thành chỗ lánh nạn của nữ nhân này.
“Phu nhân… ở lại trường a.” Quản gia Mạc nhỏ giọng, cân thận đáp lại lời của Phong Hàng Lãng.
“Ở lại trường?” Hàng lông mày đẹp đẽ, thẳng tắp của Phong Hàng Lãng nhíu chặt lại. Ở lại trường đôi với Phong Hàng Lãng mà nói dường như rât xa vời.
“Đúng vậy, phụ nhân ở lại trường rồi ạ.” Quản gia Mạc nói lại lần nữa, sau đó nhanh chóng giải. thích: “Hôm nay là ngày khai giảng của phu nhân. Có lẽ là do lịch học của sinh viên năm tư dày đặc nên phu nhân liền ở lại trường ạ.
Từ trước đến nay, người phụ nữ kia vận luôn nghĩ cách trồn tránh anh.
Đầu tiên là về Hạ gia, sau đó lại đi đến viện phúc lợi gì đầy, bây giờ lại còn đến mức.. . sông luôn ở trường?
Ỏ lại trường không phải là nữ nhân kia sẽ không về Phong gia ở nữa sao Trong đầu Phong Hàng Lãng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, lẽ nào mình sẽ ở lại trường cùng với nữ nhân kia?
Hình như có chút không tiện!
Nào có mỗi không tiện, rõ ràng đây cách nghĩ không thực tế chút ` “Gọi điện bảo cô ấy về đây.” Phong Hàng Lãng quyết liệt nói một câu, sau đó lạnh giọng bô sung: “Bảo cô ây về chăm sóc tôi.”
“Cái đó, Nhị thiệu gia, cô Tuyết Lạc tắt máy rồi ạ.” Quản gia Mạc không phải là chưa gọi, ông, cũng đã nghĩ, đên việc phu nhân ˆ “tiên trảm hậu tâu”
thế này sẽ chọc giận người nào đó.
Chỉ là lân này Tuyết Lạc thực sự tắt máy rôi. Có lẽ cô đã đoán được việc Phong Hàng Lãng sẽ nỗi giận đùng đùng. Ñ thê cô liên ra tay thị uy trước, trực tiếp tắt nguồn điện thoại.
Cô liền tai không nghe, mắt không, thấy, cô lười phải đi cãi nhau vớ vẫn với tên đàn ông kia.
“Cô ấy dám tắt máy? Được lắm!
Càng ngày càng có triển vọng đấy!”