Chương :
Nhất định là về sau! Nhìn biểu hiện của Hạ Dĩ Kỳ, mấy năm nay Tuyết Lạc ở nhà họ Hạ chắc đã chịu không ít ủy khuất rồi.
Còn về chuyện có tình cảm… Cô â ấy chưa có “yêu” ai bao giờ, sao mà cô ấy có thể đột ngột đám cưới như vậy.
Về việc cô ây có thực sự cưới Phong Lập Hân như lời Hạ Dĩ Kỳ nói hay không vẫn chưa xác định được.
Thời gian hai tháng, sao có thể nói chuyện kết hôn được? Còn trở thành Phong phu nhân nữa?
Phương Diệc Ngôn chạy xe càng lúc càng nhanh, hận không thể dùng hết sức lực đẻ đến nhà họ Phong nhanh nhất.
Cũng không khó đề tìm ra nhà họ Phong, dù sao nhà họ Phong cũng là gia tộc có tiếng ở thành phô này. Còn có thảm kịch của Phong Lập Hân xảy ra vài tháng trước đã sớm trở thành vân đề bàn tán của dư luận.
Sau khi bắm thẻ tại phòng bảo vệ xong, Phương Diệc Ngôn tiên vào khu dân cư giàu có.
Mở cửa cho Phương Diệc Ngôn là một người phụ nữ trung niên bỗn mươi tuôi.
“Xin chào, cho hỏi có phải Lâm Tuyết Lạc sông ở đây không?” Phương Diệc Ngôn lịch sự hỏi.
Dì An nhìn một lượt từ trên xuống dưới người đàn ông trước mặt, chắc là một chàng trai mới lớn, chắc khoảng, hai mươi bồn tuổi. Trông cũng trăng trẻo, sạch sẽ, còn đeo một cặp kính màu đen, trồng khá là hiền lành.
“Cậu là?” Dì An kéo dài giọng hỏi.
“À, con là học trưởng của Lâm Tuyết Lạc. Hôm nay cô ây không đi học, hội học sinh bảo con đên hỏi thăm một chút về tình trạng của cô ấy.”
Lời nói của Phương Diệc Ngôn rất cần thận, không đề dì An nghi ngờ.
Nếu như những lời Hạ Dĩ Kỳ nói là thật, thì bây giờ Tuyết Lạc đã trở thành phu nhân của Phong Lập Hân rồi. Nếu anh xuất hiện với tư cách là bạn trai của Tuyết Lạc thì không thỏa đáng lắm.
“À, phu nhân nhà tôi cơ thể › không được khỏe, qua vài ngày nữa cô ây sẽ đi học lại. Phiền cậu xin phép giúp cô ây.” Dì An lịch sự trả lời lại.
Một tiêng “phu nhân” làm trái tim của Phương Diệc Ngôn trở nên lạnh lẽo, hóa ra những gì Hạ Dĩ Kỳ nói là sự thật, Lâm Tuyết Lạc đã thực sự vào nhà họ Phong, kết hôn với Phong Lập Hân.
Phương Diệc Ngôn chịu đựng sự đau đớn và chủa xót trong lòng, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Cháu có thể vào xem Lâm Tuyết Lạc một chút không?”
“Chuyện này… có lẽ không tiện lắm.
Phu nhân… đã ngủ mắt rồi.” Dì An lảng tránh.
Phu nhân vẫn đang bị nhốt trên tầng ba chịu nắng. Nếu đề học trưởng của cô-ấy thấy thì không tốt lắm.
Nghe người giúp việc nói như vậy, Phương Diệc Ngôn cũng không tiện xông vào, anh ta nhìn một vòng xung quanh, sang trọng và tao nhã. Là một căn nhà danh gia vọng tộc.
“Vậy cháu không làm phiền nữa, cháu trở vê trước. Đợi sức khỏe của cô ây tốt hơn thì đến trường báo cáo lại.”
Phương Diệc Ngôn nói xong rỗi rời đi.
Nhưng anh ta không rời đi ngay mà lại đi lang thang trước sân của biệt thự.
Đúng lúc này, Lâm Tuyết Lạc nhìn thây Phương Diệc Ngôn đang chạy xe rời đi bên dưới lầu. Căn phòng trên tầng ba không bật đèn, bởi vì Tuyệt Lạc không muôn người bên ngoài nhìn thây tình hình trong phòng.
Tuyết Lạc đứng bên cửa kính chờ đợi Phong Hàng Lãng trở về. Nhưng cô lại nhìn thầy bóng dáng của Phương Diệc Ngôn.
Lúc đầu cô còn tưởng mình nhìn lầm, Phương Diệc Ngôn làm sao mà có thê ở đây được? Nhưng khi Phương Diệc Ngôn bước ra khỏi phòng khách một lần nữa và đi lang thang ngoài.
sân, cô đã chắc chắn người đó nhất định là Phương Diệc Ngôn!
Trong một khoảnh khắc, Tuyết Lạc không biết rằng mình có nên ngăn cản Phương Diệc Ngôn rời khỏi và nói răng mình đang bị nhốt ở trên tầng ba và hứng năng hay không. Cô đã bị nhốt gân mười hai giờ rôi, loại đau đớn này thật sự rất khó chịu.
Nhưng nghĩ đến cô đã từ chối anh hơn nữa cô hiện tại còn là vợ của Phong Lập Hân, lấy tư cách gì đề nhờ anh giúp đỡ đây?