Chương :
Để thu hút được sự chú ý của quản , gia Mạc và dì An trong biệt thự, Tuyết Lạc dùng cái ghế gỗ đập liên tục vào cửa kính chống đạn trong phòng. Dù cô có dùng hết sức đề đập thì cũng chỉ tạo ra được vài vết xước trên kính, căn bản không thê làm võ tắm kính chống đạn dày cộm này.
May mà dì An và quản gia Mạc nghe được tiếng của Tuyệt Lạc nên chạy từ trong biệt thự ra, còn mang theo hai người bảo vệ, mới có thể kéo con thú đang tức giận là Phong Hàng Lãng ra được.
Phương Diệc Ngôn chật vật đứng dậy khỏi bãi cỏ, trán và cằm bị Phong.
Hàng Lãng đắm bị thương, sưng tấy lên, máu chảy không ngừng.
Anh ta nheo con mặt sưng lên nhìn người đàn ông đã đánh mình. Vừa nãy nghe Tuyết Lạc gọi anh ta là Phong Hàng Lãng, không phải là Phong Lập Hân. Cùng họ Phong, vậy chắc Ìà người nhà họ Phong.
“Bạn học, cậu không sao chứ?” Dì An vội vàng đỡ Phương Diệc Ngôn đang run rầy đứng dậy, tìm cho cậu cặp kính cận đề đeo vào.
Phương Diệc Ngôn phun máu trong miệng ra, yêu ớt trả lời: “Cháu không sao.”
“Chỉ một tên như: cậu, còn ở đó thèm muôn vợ người khác? Trở về mà làm tên mọt sách ngu ngốc của cậu đi!”
Phong Hàng Lãng lạnh lùng mắng.
Phong Hàng Lãng làm sao mà lại cảm thấy tên ngu ngôc trước mắt này là ‘ ‘Mặt trời rực rỡ, sáng như ánh ban mai” không thể bắt được chứ!
Đây rõ ràng là hình tượng của một tên mọt sách ngu ngôc! Người phụ nữ ngốc nghếch mắt nhìn lại kém như vậy.
“Phong tiên sinh, các người nhốt Lâm Tuyệt Lạc như vậy, cái này, cái này là phạm pháp ‹ đói Các người bây giờ nên thả cô ấy ra đi! Cô ấy có quyên cơ bản nhất của một người công dân là được hưởng tự dol”
Kẻ bị đánh như Phương Diệc Ngôn lại không trồn chạy, mà còn đứng ở đây lý luận với Phong Hàng Lãng.
“Tôi cứ thích nhốt cô ấy lại đó, cậu quản được sao?” Phong Hàng Lãng hừ lạnh một tiếng: “Làm sao, cảm thấy ăn đánh vẫn chưa đủ sao?”
Tuyết Lạc ở trên tầng ba nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người đàn ông bên dưới, càng lo lắng. cho Phương Diệc Ngôn hon, cô sốt ruột hét lên: “Phương Diệc Ngôn…
Phương Diệc Ngôn, anh mau đi đi!
Chuyện của tôi không cần anh quản!
Anh về đi!”
“Tuyết Lạc, chuyện của em, anh nhất định phải quản, anh sẽ tìm cách cứu em ra khỏi đây.” Phương Diệc Ngôn nói chắc nịch về hướng phòng hứng năng trên lầu ba.
Rơi vào mắt của Phong Hàng Lãng, lại nghiễm nhiên trở thành vợ của anh đang tán tỉnh người đàn ông khác!
Còn ngang nhiên nói chuyện tình cảm ngay trước mặt chồng? Biêu diễn tình cảm? Biểu diễn đồng cam cộng khổ?
Tay chân của Phong Hàng Lãng lại – cảm thấy ngứa ngáy lân nữa, vì muôn đấm người nào đói “Phương Diệc Ngôn, anh mau về đi..
anh đánh không lại anh ta đâu! Anh muốn bị anh ta đánh đến chết hoặc tàn tật sao, rồi ai sẽ chăm sóc cho dì Phương đây?”
Tuyết Lạc hiều rõ bản chất của Phương Diệc Ngôn nên chỉ còn cách lôi dì Phương ra đề anh ta biết khó mà trở về. Trước mặt Phong Hàng Lãng căn bản là không thể nói đạo lý gì cả.
Một câu nói này đã làm thức tỉnh Phương Diệc Ngôn. Anh ta không đứng nói đạo lý với Phong Hàng Lãng nữa mà dựng chiếc xe đạp lên.
“Tuyết Lạc, em hãy đợi anh, anh sẽ gọi người giúp.” Nói xong, anh ta nhanh chóng lên xe đạp và rời đi.
“Cứu binh cái gì chứ? Trời cũng không còn sớm nữa, cậu mau nhanh lên một chút! Đừng có làm phiền tôi đi ngủ!” Phong Hàng Lãng lạnh lùng chế nhạo.
Cuối cùng Phương Diệc Ngôn cũng rời đi, Tuyêt Lạc cũng có thê thở phào nhẹ nhõm. Cô chỉ có thê ngăn cản Phương Diệc Ngôn không quay lại đây nữa! Vì anh ta không nên chọc trúng Phong Hàng Lãng.
Mọi thứ lại trở về im ắng như cũ, cứ như vừa nãy chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Tuyết Lạc › ngồi dọc xuống theo bức tường, thẫn thờ nhìn cảnh vật bên ngoài tắm kính. Nhựng không có một cảnh sắc nào có thể lọt vào tâm mắt của cô được.
Trước khi gả vào nhà họ Phong, Tuyết Lạc đã dự tính điều tồi tệ nhất là sẽ phải dùng cả đời để chăm sóc cho người tàn tật là Phong Lập Hân.