Chương :
Chỉ cân em sông tốt thì anh bị đánh một chút cũng không tính là gì.” Cằm và đuôi lông mày của Phương Diệc Ngôn vẫn còn vết bằm tím.
“Phương Diệc Ngôn, thật sự xin lỗi aIHHh Tuyết Lạc liền cảm thấy hơïi lạnh gáy, bàn tay ôm eo của Phong Hàng Lãng đang từ từ siết chặt lại khiến cô gân như tắt thở.
Đây là lời cảnh cáo trắng trợn.
Tuyết Lạc như cảm nhận được điều đó. Không chỉ là vòng tay siết chặt _ của Phong Hàng Làng, mà trong ‹ cổ họng anh không ngừng phát ra tiếng hừ tỏ rõ thái độ rât không vừa lòng.
“Phương Diệc Ngôn, anh mau trở về trường đi. Bây giờ em đã không sao nữa rồi.”
Tuyết Lạc chỉ muôn Phương Diệc Ngôn ngay lập tức rời khỏi đây, mà không đi thì cũng không được nói gì khác nữa. Lúc nãy Phong Hàng Lãng đã rất phong độ cho Phương Diệc Ngôn mặt mũi rồi. mà Lâm Tuyết Lạc cô cũng không thể vượt qua giới hạn cuôi cùng của Phong Hàng Lãng nữa.
Mỗi người nhường một bước tất cả đều bình yên, đạo lí này chẳng lẽ không hiểu hay sao.
“Tuyết Lạc, em thật sự không sao chứ?” Phương Diệc Ngôn vân có chút lo lắng.
Anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cánh tay của Phong Hàng Lãng đang ôm eo Tuyết Lạc. Không cân biết Phong kiăng Lãng là ai của Phong gia, nhưng người mà Tuyết Lạc cưới là Phong Lập Hân, sao anh có thể tự tiện thân mật ôm Lâm Tuyết Lạc như vậy?
“Em không sao, anh mau đi đi.” Tuyết Lạc lại thúc giục.
Nhưng cảnh này khi rơi vào mắt Phương Diệc Ngôn, nó lại thành Tuyết Lạc đang miễn cưỡng đuôi mình đi.
“Phong Hàng Lãng, tại sao anh lại ôm Tuyệt Lạc? Người cô ây gả là Phong Lập Hân!” Cuôỗi cùng Phương Diệc Ngôn vẫn không nhịn được mà chất vân.
Nhìn thấy khuôn mặt không biết tốt xâu gì của Phương Diệc Ngôn, sắc mặt của Phong Hàng Lãng trở nên u ám.
“Tôi thích ôm cô ấy như vậy đấy, anh không phục thì cũng phải chịu đựng!”
Giọng nói xấu xa của Phong Hàng Lãng cất lên một cách ngả ngón. Anh đã mắt kiên nhẫn đề có thể giữ lại bộ dáng phong độ trước mặt Phương Diệc Ngôn. Theo quan điểm của Phong Hàng Lãng, thì Phương Diệc Ngôn là người không biết xáu hỏ, được đằng chân lân đằng đầu.
Có vẻ như trận đòn đó đối với anh ta quá nhẹ tay rồi chăng.
“Buông Tuyết Lạc ra!” Phương Diệc Ngôn không nhịn được đột ngột lao về-phía Phong Hàng Lãng, muốn kéo Tuyết Lạc ra khỏi vòng tay của Phong Hàng Lãng.
Vốn tưởng là Tuyết Lạc nghe xong câu vừa rồi của Phong Hàng Lãng thì cô sẽ đấu tranh, sẽ ngượng quá hóa giận, nhưng mà Tuyết Lạc không có Vậy.
Ngược lại, khi Phương Diệc Ngôn mật kiểm soát lao về phía mình và Phong Hàng Lãng, cô dường như nép người gân hơn vào vòng tay của Phong Hàng Lãng: “Phương Diệc Ngôn, anh Bi gì vậy? Không phải em đã nói rõ với bác Phương rồi sao, bởi vì anh lo bệnh tình của bác Phương cho nên em mới đóng giả làm bạn gái anh. Mà em ở cùng với Phong Hàng Lãng, chuyện này là chuyện cá nhân của em, anh không cân quan tâm!”
Tuyết Lạc rất rõ, nếu như Phương Diệc Ngôn còn không mau chóng rời khỏi đây, thì anh ta nhát định bị Phong Hàng Lãng ra tay bạo lực và nhục nhã hơn nữa.
“Tuyết Lạc… Em… Sao em lại biến thành như thế này? Em vân còn là Tuyết Lạc trước đây mà anh quen biết sao?” Phương Diệc Ngôn đạu lòng chua xót bởi lời nói của Tuyết Lạc.
“Em vẫn luôn như vậy! Chỉ có điều là do anh không nhận ra mà thôi!” Tuyết Lạc lạnh lùng nói.
“Không! Anh không tin! Chắc chăn là người đàn ông Phong Hàng Lãng này ép buộc em! Nhật định là như vậy”
Phương Diệc Ngôn lại càng có chấp hơn, kiêu cô châp mà chín con trâu cũng không kéo lại được.
Lâm Tuyệt Lạc không muôn tiệp tục tranh luận chuyện. này với Phương Diệc Ngôn nữa, cô đã nhận ra luông hơi thở nguy hiểm của Phong Hàng Lãng, còn có cá,h tay đặt ở vòng eo của cô đang siết mạnh hơn, điều này cho thấy rõ ràng Phong Hàng Lãng chuân bị muôn sử dụng bạo lực rồi.
“Hàng Lãng, em mệt rồi, em muốn về phòng đi ngủ, anh thay em tiễn khách đi.” Tuyết Lạc muốn tránh khỏi trận chiên này.
Chỉ khi cô tránh đi trước, thì mới có, thê tránh cho Phương Diệc Ngôn tiếp tục vướng bận. Phương Diệc Ngôn càng ở lại Phong gia thêm một giây, thì xác suât nguy hiễm càng kéo thêm hơn nữa.
Phong Hàng Lãng cúi đầu xuống, khế hôn lên trán Tuyết Lác: “Ngoan, một lát nữa tôi sẽ đưa em đi ngủi”