Chương :
Mặc dù hỏi ngược lại như vậy trên thực tế không có ý nghĩa gì cả.
Yết hầu Phương Diệc Ngôn vì sốt ruột mà cử động lên xuống, anh đang đợi lời phía sau của Viên Đoá Đoá.
“Bởi, vì Phong Lập Hân, người mà Tuyết Lạc gả cho là một người tàn phê bị hoả hoạn thiêu đến hỏng nát gương ! mặt, đến cuộc sông thường ngày cũng không tự mình lo liệu được! Ba thiên kim nhà Hạ không ai muôn gả đi cả, nhưng Hạ Chính Dương vì mặt mũi của ông ta, vì lời hứa lúc đầu của ông ta, còn cả tiền đồ của công ty Chính Dương, cả nhà bọn họ ép Tuyết Lạc phải gả cho Phong gial”
Giọng nói của Viên Đoá Đoá uy nghiêm. Cô vốn chỉ muốn thay Tuyết Lạc làm sáng tỏ nỗi oan, không muôn Phương Diệc Ngôn vì lời nói một chiêu của Hạ gia mà vu oan Tuyết Lạc, nhưng cô không ngờ những lời này của mình, chỉ kích thích Phương Diệc Ngôn càng thêm dây dưa với Tuyết Lạc.
“Sao cơ? Người Tuyết Lạc gả cho là Phong Lập Hân, người tàn phề bị lửa huỷ hoại?” Phương Diệc Ngôn kinh ngạc hỏi.
“Đúng thế…” Nhận thầy bầu không khí có chút không ổ ồn, Viên Đoá Đoá lập tức nói: “Tóm lại, Phương Diệc Ngôn anh đừng có quấn lấy Tuyết Lạc là được! Phong Lập Hân có một người em trai là Bi Hàng Lãng, anh ta không những tàn bạo mà còn vô cùng ngang ngược, anh mà chọc giận anh ta thì chỉ tô rước phiên phức vào mình thôi.”
“Càng như thế, anh càng phải cứu Tuyệt Lạc ra khỏi Phong gia đầy nguy hiểm như thế!” Phương Diệc Ngôn nói chắc như đỉnh đóng cột.
Phương Diệc Ngôn nghe xong liền rời đi. Cũng không đuổi theo Lâm Tuyết Lạc.
Nhưng Viên Đoá Đoá cảm giác được hình như mình gây rắc rồi to rôi.
Phương Diệc Ngôn vốn là người có chấp, có thê thầy được từ việc mây năm nay anh ta bài xích sự ngưỡng mộ, theo đuổi của những người con gái, chỉ chung tình với mình Tuyết Lạc.
Có lễ trong mắt Phương Diệc Ngôn, nêu Tuyết Lạc hạnh phúc, anh ta sẽ mãi mãi đứng ở một bên nhìn cô, âm thầm chúc phúc cô, nhưng bây giờ Tuyết Lạc không hạnh phúc, hơn nữa còn đang có một cuộc sống đầy bể khổ, anh ta làm sao có thê đứng trơ mắt ra nhìn mà không quản chử?
Anh ta chỉ càng thêm điên cuồng đi khiêu khích Phong Hàng Lãng!
Xong rồi! Viên Đoá Đoá thầm kêu không ôn, mình chỉ chăm chăm rửa oan cho Tuyết Lạc mà quên mắt tính khí của Phương Diệc Ngôn.
Nhìn Phương Diệc Ngôn, người vừa ưu tú lại có văn hoá rời đi mang theo những hận ý, những dòng suy nghĩ không. thông, Viên Đoá Đoá thở dài một cái rồi mới nhắc chân đuổi theo Tuyết Lạc.
Tuyết Lạc trốn ở góc quán Đức Hiền đợi Viên Đoá Đoá. Lúc cô ây đi ngang qua liền đưa tay ra giữ lại.
“A… Cậu làm tớ giật hết cả mình.”
Viên Đoá Đoá bị Tuyết Lạc bất thình lình nắm lấy, đúng là Sơ hết hồn. Bởi lẽ cô vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ Phương Diệp Ngôn sẽ làm gì tiệp theo.
“Phương Diệc Ngôn đi rồi? Cậu nói những gì với anh ta rồi?” Tuyết Lạc sốt ruột dò hỏi.
“Không… Không nói gì cả. Tớ chỉ nói cho anh ta biết qua về tình hình thực tế của cậu. Sau đó anh ta đi rồi.” Viên Đoá Đoá chột dạ.
“Sao cơ? Đừng nói là cậu nói cho anh ây Phong Lập Hân là người bị lửa thiêu đên huỷ dung đầy chứ?” Tuyết Lạc hỏi gập.
“Cho dù tớ không nói, Phương Diệc Ngôn cũng Sẽ đên Hạ gia hỏi rõ mọi chuyện thôi.”
Tuyết Lạc trằm mặc, đúng là như thế thật. Tính tình Phương Diệc Ngôn từ trước đến nay phải cổ chấp tìm hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành mới thôi.
“Bây giờ điều tớ lo lắng là, anh ta lại đi khiêu khích Phong Hàng n, Phong Hàng Lãng lại hung bạo..
Tuyết Lạc lo lắng thở dài.
“Tuyết Lạc, cậu không tháy là hai người đàn ông tranh nhau vì cậu rất kỉch thích, rất thú vị à?” Viên Đoá Đoá bỗng nhiên nói ra câu kì lạ.
“Kích thích? Thú vị?”
Tuyết Lạc sững người, có chút khóc không ra nước mắt: “Cậu không biết là tối hôm ấy, Phong Hàng Lãng đánh Phương Diệc Ngôn thảm đên mức nào đâu!”
“Tớ vân nghĩ là… Phong Hàng Lãng có ý với cậu. Tuyết Lạc, cậu hạnh phúc thật đầy, có hai người đàn ông chung tình với cậu.” Viên Đoá Đoá chua xót nói.