Chương :
Nếu nói về kiên cường vững chí, nói về việc chịu khổ chịu làm, nói về chịu khó nghiên cứu, Viên Đoá Đoá ở những phương diện này. vô cùng ưu tú. Nhưng về mặt tình cảm, cô lại có tính rất tự ti, hay gây chuyện. Dùng lời của Mạch Duy Dân mà nói, chính là tuy có những hoài bão, tham vọng lớn nhưng mệnh người vẫn luôn mỏng manh.
Hay nói cách khác, cô ây vân luôn mong trong thê giới hiện thực này có thê vẽ nên câu chuyện tình yêu của nàng lọ lem và chàng hoàng tử. Cô ây hi vọng chuyện tình của mình có thê hạnh phúc như của nàng lọ lem!
Chàng hoàng tử không chê cô có khiếm khuyết, theo đuôi cô mãi không rời, cùng nhau thề nguyện, cùng sinh cùng tử cũng không lìa xa nhau.
“Hạnh phúc cái rắm ấy, tớ sắp phiền muộn chết rồi! Cậu đừng quên, tớ là vợ của Phong Lập Hân! Cho dù Phong Hàng Lãng có PK với Phương Diệc Ngôn cũng chỉ là vì anh ta bá đạo muôn bảo vệ người chị dâu là tớ thôi! Lại còn “chung tình” cái gì? Đúng là chuyện vô căn cứ.”
Tuyết Lạc không biết là muốn thuyết phục Viên Đoá Đoá hay là muốn thuyệt phục mình nữa: Người. đàn ông kia bá đạo với mình chỉ vì mình là chị dâu của anh ta, không liên quan gì đến tình cảm cá nhân.
Buôi trưa tại căn tin của trường học.
Viên Đoá Đoá nhanh chóng đi xếp hàng lầy cơm. Còn Tuyết Lạc vừa mới chép xong bài chuẩn bị đi gọi cho Phong gia. Dò hỏi tình hình ăn uông của Phong Lập Hân.
“Bà chủ, cô vẫn nên cùng Tiểu Tiền vê Phong gia ăn cơm trưa đi. Đồ ăn ở nhà ăn trường học chất lượng kém như thế, xung quanh vừa ồn vừa loạn, cô ăn làm sao được chứ.”
Thực ra dì An muốn nói “Cô chuẩn bị mang thai, ăn những thứ thiếu dinh dưỡng như thế làm sao mà được”.
“Đồ ăn ở nhà ăn không kém đâu ạ, có cá có thịt, hầu như cái gì cũng có. Di cứ yên tâm! Dì An, phiên dì chăm sóc tốt cho Lập Hân, cháu cúp máy đây a Tắt điện thoại xong, Tuyết Lạc căng thẳng, lè lưỡi. Dì Ấn này càng ngày càng nhiệt tình quá độ. Trường học có mây nghìn sinh viên đều ăn ở nhà ăn, Tuyết Lạc tại sao cô không ăn.
được? Cô không làm mình làm mầy đến mức đây.
Một người lấy thức ăn, một người lấy chỗ. Viên Đoá Đoá và Tuyết Lạc phôi hợp vô cùng chặt chẽ.
“Wow… Trai đẹp! Trông đàn ông quát”
“Người đàn ông mạnh mẽ mặc tây trang…”
“Vừa đẹp trai lại vừa nho nhã, trông y như một công tử phong độ ngời ngòi.
Chắc chắn ¿ một phú nhị đại!”
“Phú nhị đại này tới nhà ăn ba tìm em gái? Không hợp lý lắm..
Trong tiếng ồn ào, thì thầm to nhỏ của mọi người, Viên Đoá Đoá nghe thấy liền quay người lại, một người đàn ông anh tuần, lãng tử đang bước từng bước nho nhã, cao quý về phía bàn bọn cô ngôi.
Dáng người thẳng tắp như cây lao, toàn thân không chút che đậy toả ra khí chất vương giả.
Là Phong Hàng Lãng!
“Tuyết Lạc… Tuyết Lạc, là Phong Hàng Lãng, Phong Hàng Lãng!” Viên Đoá Đoá kích động, liên tục võ võ Tuyết Lạc đang câm đũa ăn.
Phong Hàng Lãng? Sao anh ta lại tới | nhà ăn sinh viên hỗn loạn thế này?
Quay người nhìn, Tuyết Lạc vừa vặn đón nhận ánh mắt ôn hoà, nho nhã của Phong Hàng Lãng. Đây. chỉ là biểu hiện anh ngụy trang mà thôi, nội tâm anh ngược lại có nhiều suy nghĩ khó lòng nhìn thấu.
Anh là một người đàn ông đáng sợ.
Có thể gương mặt lộ rõ nét vui mừng nhưng đẳng sau gương mặt anh tuân vui mừng ây, lại là sự lạnh lẽo, ung dung thản nhiên.
Chỉ có người tiến lại gần anh mới biết được! Nhưng không cách nào đoán ra, càng không cách nào hiều rõ.
“Phong tiên sinh, anh, sao anh lại tới đây?”
Dưới ánh mắt kì lạ của mọi người, Phong Hàng Lãng ngồi ở bàn ăn của bọn cô, Viên Đoá Đoá căng thẳng † tột độ. Trong nháy mắt, bọn họ liền biến thành tiêu điểm.
“Đến vừa đúng lúc. Cùng ăn thôi.”