Chương :
Tuyết Lạc kiên nhẫn và chân thành kể hệt lại cho Phong Lập Hân nghe. Trên thực tế, dù là bạn gái thật hay bạn gái giả, thì tất cả đều là chuyện trước hôn nhân của họ.
“Thật là ngu ngôc! Người ta kêu em làm bạn gái người ta, em liền vui vẻ chạy đi đông ý sao? Nếu cậu ta dụ em làm chuyện xấu, thì em cũng ngu ngốc lập tức đồng ý phối hợp hay không?” Phong Lập Hân Khiễn trách.
“Lập Hân, anh thật quá đáng! Anh Phương không phải người như vậy!
Anh không hề biết gia cảnh và lai lịch của anh anh Phương, vậy nên xin đừng cô gắng nói lung tung tìm hiểu suy nghĩ của anh ây. Hai năm qua anh ây chưa từng hôn eml” Tuyệt Lạc phản bác.
Chính xác là như vậy. Mỗi lân cô cảm động, thì Phương Diệc Ngôn cũng chỉ ôm cô một cái, sau đó thơm một cái vào trán cô. Chăm sóc cô như một người anh lớn ở bên cạnh yêu thương cô.
Hôn và thơm, là hai phạm trù khác nhau ở một khía cạnh nào đó.
Phương Diệc Ngôn có thơm cô, nhưng từ trước đến nay anh ấy chưa từng hôn cô.
Hôn hay chưa hôn thì Phong Hàng Lãng không biết, nhưng anh biết rõ ràng, thân thể của Lâm Tuyết Lạc vẫn là trong sạch. Rất sạch SẼ Và sảng khoái! Độ tuổi đẹp đẽ của tươi sáng hào hoa khiến anh không thể dừng lại. Anh thích cơ thê trẻ tấn của cô, cảm thấy dù có hấp thu như thế nào cũng không hề thấy đủ.
Phong Hàng Lãng lại cảm thấy khô khốc.
Thấy Phong Lập Hân không lên tiêng mà chỉ im lặng, Tuyết Lạc đau lòng xin lỗi anh ấy: “Lập Hân em xin lỗi.
Phương Diệc Ngôn thực sự không có đôi xử tệ với em. Hơn nữa, quan hệ giữa em và anh ấy em cũng đã nói rõ ràng rôi. Thêm nữa là em đã gả cho anh rồi, em sẽ tuân thủ bổn phận làm vợ của mình!”
“Tuân thủ bổn phận làm vợ? Em có làm như vậy sao?”
Tuyệt Lạc không thê nhìn thây đôi môi nhễch lên của Phong Hàng Lãng, – nhưng giọng nói tà ác vẫn rât quyên rũ và khiêu khích.
Tuân thủ bổn phận làm vợ? Trái tim Tuyết Lạc khẽ run lên. Vậy cô và Phong Hàng Lãng thì sao? Nó là gì?
Có vẻ như mỗi quan hệ không trong sáng và không rõ ràng giữa mình và anh còn ghê tởm đáng ghét hơn nhiều so với Phương Diệc Ngôn?
Nói ra lời này, khiến Tuyết Lạc càng xấu hồi Giồng như chính bản thân mình tự tát vào mặt mình!
Một cảm giác tội lỗi sâu sắc đồ ập đến, tròng mắt của Tuyết Lạc lại dâng lên một màn sương mùi
Có lẽ vì cô vẫn còn quá trẻ, cô không biết nên làm sao đề đối mặt với người chồng “Phong Lập Hân” lúc này.
Tuyết ‘ Lạc biết rõ, tình cảm mập mờ của cô và Phong Hàng Lãng là sai trái, là sự sai lâm rât to lớn, nhưng cô thật sự rất luống cuỗng, không biết nên làm sao đề bóp chết tình cảm đó.
Một cô gái mới hơn tuôi, đó là thời điềm mà tình cảm của một cô gái rất tỉ mỉ và tế nhị, hơn nữa cô còn gặp phải một tay lão luyện tình trường như Phong Hàng Lãng, đương nhiên Tuyết Lạc càng trở tay không kịp.
Thấy người phụ nữ rất lâu mà vẫn không trả lời, chỉ cúi thấp đầu yên lặng mà buồn bã, thậm chí nơi khóe mắt cô đã gần nước.
” Tuyết Lạc, em… Trong lòng em có người đàn ông khác rôi phải không ”
“Phong Lập Hân” lại hỏi thêm một câu với vẻ rât tự tin và ngạo mạn: “Người đàn ông đó… Liệu có phải là Hàng Lãng?”
Tuyết Lạc đột nhiên kinh ngạc, cô hoang mang ngắng đầu lên, ánh mắt mờ mịt nói: “Không, không phải anh ta! Lập Hân, em đồng ý với anh, sau này em sẽ giữ nguyên bồn phận của mình, sẽ không cùng… Không dây dưa với người đàn ông khác si Lập Hân, xin anh hãy cho em một cơ hội sửa đổi!”
Tuyết Lạc biết bản thân cô mập mờ với người đàn ông Phong Hàng Lãng kia là chuyện không thê chấp nhận.
được kể cả về mặt pháp luật hay về mặt đạo đức, bản thân cô bắt buộc phải ngăn cản và kiềm chế thứ tình cảm bỉ ôi này.