Chương :
“Phiền phức!” Phong Hàng Lãng hừ lạnh một tiêng.
Anh lấy lại miếng thịt trong bát của Tuyết Lạc, Tuyết Lạc cho răng mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc, nhưng không ngờ răng người đàn ông này lại căn phân mỡ của miệng thịt ra và một lần nữa để thịt nạc vào bát của cô.
Tuyết Lạc nhìn miệng thịt Phong Hàng Lãng vừa căn, sống mũi chợt cay cay. Từ trước tới nay không có ai chịu căn phần mỡ nhường cho cô phần nạc cả.
Nhớ những ngày mùa đông ở Hạ gia, khi Tuyệt Lạc chỉ mới bảy tuổi. Cô vì tranh ăn thịt nạc với Dĩ Kỳ mà bị cô ta dùng đũa hung hăng đánh vào mu bàn tay, Tuyết Lạc ủy khuất nói với cậu mình Hạ Chánh Dương nhưng Dĩ Kỳ cũng chỉ bị giáo huân vài câu. Tối đó, cô thật không ngờ răng, khi vừa cởi áo khoác và leo lên chiêc giường nhỏ trên gác xép của mình, thứ chờ đợi cô là một đông đá lạnh: năm trong chăn bông.
Cô rùng mình vì lạnh, chăn ga gối đệm đều bị băng tan làm cho ướt đẫm. Cô không ‹ dám xuống dưới lầu xin chăn bông của mợ, đành ngôi trên ghế và lấy hết quần áo cuốn vào người. Cái lạnh thâu xương làm cô trăn trọc cả đêm không ngủ. Từ đó về sau, Tuyết Lạc cũng không bao giờ dám gấp thịt nạc của Hạ Dĩ Kỳ, cũng rất hiểm khi ăn thịt.
Đưa miếng thịt nạc vừa được cắn bỏ mỡ vào trong miệng, Tuyết Lạc cơ hồ là lần đầu tiền cảm nhận được mỹ vị của thịt. Cô dụng tâm hưởng thụ cận thận ăn chằm chậm, nhai thật kỹ để giữ hương vị thơm ngon của thịt trong miệng.
Tiếp theo là miếng thứ hai rồi miếng thứ ba đều không ngoại lệ bị người đàn ông này căn hệt mỡ gần như chỉ còn lại nguyên thịt nạc đưa vào bát cô.
“Tôi đủ rồi. ” Tuyết Lạc ngắng đầu lên, khẽ liếc người đang ngôi bên cạnh, nhẹ giọng nói.
“Còn chưa đủi” Phong Hàng Lãng quát nhẹ một tiếng, sau đó tiêp tục đưa miếng thịt thứ tư hướng tới bát của Tuyết Lạc.
Tuyết Lạc liếc nhìn khuôn mặt góc cạnh và sắc sảo của Phong Hàng Lãng, dáng vẻ ăn uống rất có sức sông, cực kì phong độ và nam tính, tựa hồ chỉ cần nhìn thôi cũng có thể khiến người ta thèm ăn.
“Tôi thích cô nhìn tôi vẻ mặt xuân tình nhộn nhạo như vậy.” Phong Hàng Lãng nghiêng mặt, yêu mị nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp đáng, xấu hồ của người phụ nữ, đôi môi mỏng nhếch lên một vòng cung tuyệt đẹp.
Tuyết Lạc lập tức xấu hồ đỏ mặt, tức giận trừng mắt nhìn Phong Hàng Lãng một cái: “Tôi nơi nào nhộn nhạo? Ăn nói thật khó nghe! Anh có mặt có mũi không phải là để cho người khác nhìn sao?”
Phong Hàng Lãng mỉm cười xua sạch mây mù ban nãy từ phòng trị liệu: “Đây là chuyện tốt Chứng minh cô đã lớn rồi, trưởng thành rồi, cũng hiểu chuyện rôi!”
Rõ ràng đó chỉ là những lời bình thường, nhưng từ đôi môi Phong Hàng Lãng nói ra, như thế nào lại mang thêm một loại hơi thở phong trân?
Cái gì là “hiểu chuyện”? Là hiểu chuyện gì?
Tuyết Lạc hiểu nhưng dường như không hiểu, lại ¡ giả vờ như cái gì nghe cũng không hiểu.
Như nghĩ ra điều gì đó, Tuyệt Lạc nghiêm túc nói với Phong Hàng Lãng với tư cách là chị dâu: “Lập Hân chắc cũng nói về vấn đề cho anh đi xem mắt rôi chứ?”
Để cho người đàn ông này đi xem mắt cũng tốt, ít nhất có thê làm giảm bót hành động vô lễ của anh ta, cũng có thê chặt đứt những suy nghĩ mơ hồ của Lâm Tuyết Lạc côi “ÔI” Phong Hàng Lãng quý chữ như vàng, chỉ nhàn nhạt kêu lên một tiếng.
Khuôn mặt tuần tú xẹt qua vẻ ác độc, bỗng chốc thu lại.
Đúng là người đàn ông tâm tình bát định!
Với sự kiêu căng và ngạo mạn của mình, không ngạc nhiên khi anh ta tỏ thái độ chông đôi cuộc hẹn hò bắt buộc đó.
“Mai là thứ bảy, chắc anh hẳn là có thời gian.” Tuyết Lạc không cho phép anh ta lảng tránh, cũng không cho phép anh ta trả lời THẾ loa lây lệ.
“Sao? Đã tìm được cho tôi đối tượng xem mắt phù hợp rồi à?” Phong Hàng Lãng nhếch môi: “Đừng có bảo chính là Lầm Tuyết Lạc cô đây nhé!”