Chương :
Diệp Thời Niên luôn trông chừng người phụ nữ này, ngoại trừ cô chân bị lở loét, thì chăng bị thương chỗ nào khác cả, bộ phận đó đột nhiên ra máu, có lẽ là đặc trưng sinh lý của phụ nữ.
Lam Du Du sớm đã ngủ Say, Diệp Ẻ Thời Niên cũng không gọi dậy gây rắc rồi cho cô ta nữa. Dù sao thì bộ đồ ngủ và tắm thảm cũng đã dính máu, bây giờ Diệp Thời Niễn có gọi cô ta dậy thì cũng vậy thôi.
“Đến cái ,gì?” Phong Hàng Lãng không đề ý, lạnh lùng hỏi.
Theo hắn thấy, bắt cứ lý do nào Diệp Thời Niên gỡ tội cho Lam Du Du đêu đáng đánh. Trong mắt Diệp Thời Niên chỉ Thi thấy Lạm Du Du là người phụ nữ yếu đuối, lại không thê thầy được bộ mặt xâu xa độc ác của cô ta.
“Chính là… Chính là… Bà dì ghé thăm rôi”
Diệp Thời Niên ngập ngừng cả nửa ngày, mới nói được ra từ “bà dì”. Cả khuôn mặt đỏ bừng.
Phong Hàng Lãng nhìn Diệp Thời Niên, sững sờ một lát.
Dường như lời nói này phát ra từ miệng người đàn ông cao lớn như Diệp Thời Niên, thực sự là rất kỳ quái.
Nghĩ rằng Phong, Hàng Lãng không hiệu cái gì gọi là “bà dì”, Diệp Thời Niên lập tức giải thích: “Chính là phụ nữ có quy luật, theo chu kỳ sẽ ra máu. Anh xem..
Cùng với lời giải thích, Diệp Thời Niên vén tắm chăn mỏng trên người Lam Du Du ra, để Phong Hàng Lãng nhìn tắm thảm dính máu.
Đến cả bộ đồ ngủ cũng dính máu.
Phong Hàng Lãng nhíu mày.
“Đã mua đồ dùng cho phụ nữ cho cô ta chưa? Sao cậu không gọi cô ta dậy?” Phong Hàng Lãng nghiêm nghị chât vân.
“Chưa mua… Sao em biết mua thứ đồ đó thế nào chứ! Em chưa bao giờ dùng thứ đồ đó! Hơn nữa, một nam tử hán như em sao có thể đi mua thứ đó cho phụ nữ!” Diệp Thời Niên nhíu chặt mày.
“Cậu ngồc à, không biệt gọi điện bảo người phụ nữ khác đi mua à?” Phong Hàng Lãng tỏ vẻ khinh thường Diệp Thời Niên.
Đúng vậy, Diệp Thời Niên ngắn người, sao anh ta lại không nghĩ ra điêu này chứ?
Đột nhiên, Phong Hàng Lãng dường như phát giác ra điều gì đó kỳ lạ. Nêu là bình thường, hắn và Diệp Thời Niên cãi nhau nhiều như: vậy, thì người phụ nữ này. sớm đã tính lại rồi, nhưng hôm nay cô ta lại đặc biệt yên tĩnh.
Chỉ là mắt nhắm chặt. Thỉnh thoảng còn có vài tiếng mơ: hồ phát ra từ miệng, hai má đỏ hồng, nhìn có chút không bình thường.
“Không… Đừng mà… Đừng ra ° với A Lãng… Đừng… Câu xin anh..
Đừng ra tay với A Lãng…”
Người phụ nữ này hình như bị cuôn vào cơn ác mộng, cô ta hoảng sợ dùng hại tay năm chất lầy tắm chăn, đau khổ cầu xin người nào đó. “A Lãng” mà cô ta nói, chắc chắn là Phong Hàng Lãng.
Phong Hàng Lãng lập tức nghiêng.
người, ghé sát tai lên miệng người phụ nữ: “Nói cho tôi biết, người muốn ra tay với A Lãng là ai?”
Hắn muốn nhân lúc người phụ nữ này đang mơ màng, hỏi về tung tích của kẻ đứng đằng sau. Lam Du Du với Phong Lập Hân không thù không oán, dù cho là lấy sắc dụ dỗ, mưu đồ kiếm chút tiền vân là có khả năng.
Nhưng tuyệt đối không đến mức đầy Phong Lập Hân xuống vực chết.
“Tôi… Tôi không thể nói cho A Lãng biết… Nhất định không được nói! AÄ Lãng không phải ‹ đối thủ của anh ta..