Chương :
Lam Du Du đột nhiên bị người đàn ông hất xuống đất mà không hề báo trước, phát ra âm thanh nặng trĩu.
Tiếng thở hồn hễển vang lên, Diệp Thời Niên người đang ngủ ở giường gâp cạnh cửa ra vào, nhảy dựng lên cảnh giác hỏi: “Ai”
Sau đó, anh ta nhìn thây Phong Hàng Lãng đang năm trên giường chám sóc bệnh nhân, và Lam Du Du bị ngã trên nền đất. Hai người im lặng nhìn nhau, không ai nói lời nào. Lúc này, im lặng sẽ tốt hơn là đối đầu bằng giọng nói!
Lam Du Du cũng „không khó chịu vì người đàn ông đây cô ta xuống đất, mà ngược lại cô ta nở một nụ cười ngạo mạn sau khi thành công. Phong Hàng Lãng thì khác, khi anh nhìn Lam Du Du, đôi mắt anh hằn lên sự hận thù. Nó dường như đã ngâm sâu vào xương tủy của anh.
Phong Hàng Lãng rút khăn giấy ở đầu giường, lau sạch nước bọt của người phụ nữ dính trên môi, rôi kinh.
tởm ném xuông đất. Mỗi động tác đều hiện lên rõ nỗi căm ghét ghê tởm đối với người phụ nữ này.
Lam Du Du cười, tiếng Cười sắc bén, như vũ khí sắc nhọn như sắt đâm vào xương, khiến người ta kinh hãi.
“Phong Hàng Lãng, rõ ràng vừa rôi anh rât hưởng thụ nụ hôn của eml Sở dĩ xóa sạch dâu vết của em có lẽ là vì anh trai của anh đúng chứ! Anh đúng là một người đàn ông có tình yêu và thù hận rõ ràng! Em phát hiện ra em ngày càng thích anh rôi!”
Lời nói của Lam Du Du luôn khác biệt như vậy. Cô ta nghĩ lời nói của mình có tác dụng rõ rệt, nhưng Phong Hàng Lãng chỉ hừ hừ mà không tán thành “Lam Du Du, tôi ghét cô, không đơn giản chỉ vì tay cô dính đây máu của anh trai tôi! Còn có môi hận sâu tận xương tủy. Bởi vì tôi chưa bao giờ có ấn tượng tốt với một người tâm địa răn rệt như côi”
“Nụ hôn của của cô khiến tôi thật ghê tởml” Mặc dù câu nói cuối cùng này ngắn ngủi nhưng lực sát thương vỗ cùng lớn.
Tỉa hy vọng duy nhất trong, mắt Lam Du Du cũng theo đó mà biến mắt.
Thứ còn lại cũng chỉ là vẻ thê lương lạnh lẽo.
Lam Du Du cũng bởi vì người đàn ông này mà mất đi bao nhiêu thứ, cô ta đều biết rõ. Nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc đòi Phong Hàng Lãng cho mình thứ gì. Điều duy nhất cô-ta hy vọng, đó chính là đàn ông này có thê sông tốt và sông an toàn.
Tất nhiên, nếu như có thể tiếp tục ở bên cạnh Phong Hàng Lãng, thì đây cũng chính là ước nguyện cả đời của Lam Du Du.
Nhưng cô ta cũng biết, cô ta đang mang trong mình môi thù máu của anh cả Phong Lập Hân.
Cô ta nghĩ răng cha nuôi của mình đã từ bỏ ý định ruy lùng Phong Hàng Lãng, cho nên mới vui vẻ nhận nhiệm vụ bây Phong Lập Hân. Chỉ nghe nói thiếu gia Phong gia bị lửa thiêu chết.
Khi tin tức bị chặn, cô ta nghĩ đó là Phong Hàng Lãng, nhưng cô ta không ngờ đó là Phong Lập Hân.
Điêu khiên Lam Du Du bất ngờ đó chính là Phong Lập Hân và Phong Hàng Lãng lại là anh em.
Đúng như những gì Phong Hàng Lãng nghĩ, Lam Du Du và Phong Lập Hân đúng là không có thù oán gì. Cô ta chỉ muôn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo để cha nuôi của cô ta có thể từ bỏ hoàn toàn ý định truy lùng Phong Hàng Lãng. Vì Vậy, ‹ cô ta đã đặc biệt nghiêm túc khi cô găng dụ dỗ Phong Lập Hân.
Cô ta vì người đàn ông Phong Hàng _ Lãng làm đủ mọi thứ nhưng không hà nhận được một chút cảm kích biêt ơn của anh. Ngược lại, vì chuyện của Phong Lập Hân cho nên anh càng hận cô đến tận xương tận tủy.
Lam Du Du khép chặt mắt lại suy nghĩ, lẳng lặng ngồi dưới đất như một con búp bê rách. Dường như mọi thứ đang diễn ra trên thê giới này đều không liên quan đến cô ta.