Chương :
Mùi thuốc lá cay nồng nhàn nhạt còn có mùi hương bạc hà của hắn quanh quần trong mũi Tuyết Lạc, thứ mùi này đã ngâm dần vào máu vào cốt tủy của cô.
Tuyết Lạc không kiềm chế được mà nghĩ tới buổi tối hôm đó, Phong Hàng Lãng kéo cô ra khỏi trường học, hán nói đưa cô ra biển ngắm bỉnh minh nhưng rốt cục cô bị lời nói ngọt ngào của hăn hấp dẫn, bị hắn hung hăng khinh rẻ.
Hắn dùng hành động thực tế chứng minh cho cô biết sự thật của chuyện ngắm bình minh.
Giống như khi đó chỉ là một giấc _ mộng đẹp khiến Tuyết Lạc say đắm trong sự nhu tình của hắn, cô trầm luân trong từng cơn kích tỉnh, không cách nào phân biệt ngày hay ‘đêm.
Nếu như lần đầu tiên phát sinh quan hệ là lúc cô bị nhốt thì bát cháo là nguyên nhân nảy sinh tình ý, nhưng còn lần ở bờ biên đó? Lâm Tuyết Lạc cô là hoàn toàn bị động sao? Cô nhớ cô quấn lây hắn thật chặt, cô cùng hắn dây dưa triền miên tới mức chân cô cũng cảm thấy đau.
Tuyết Lạc không biết làm sao để quên đi tội lỗi này, Sự vui vẻ trong khoảnh khắc đó đổi lại là môi ngày cô sông trong đau khô.
Tự trách, áy náy, dẫn vặt tinh thần, bị chuẩn mực đạo đức trói buộc. Tuyết Lạc cảm thấy mình sắp bị ép đên điên rồi!
Tuyết Lạc cầm chặt chìa khóa, vội vàng chui ra khỏi xe. Sau khi đem xe khóa lại cận thận, cô nhanh chóng rời khỏi nơi rối rắm này.
Cô cũng không trực tiếp mang chìa khóa trả cho Phong Hàng Lãng mà cô gửi ở quây quản lý tiên sảnh. Tuy răng hành vi Phong Hàng Lãng không hê khiêm. tốn nhưng đồi lại hăn có một vẻ bề ngoài khiêm tốn lịch sự.
Hắn lại còn là một người đàn ông đẹp trai và giàu cól Rời khỏi nhà hàng Lâm Hải, Tuyết Lạc vẫy một chiếc xe taxi về thẳng Phong gia.
“A, phu nhân sao cô lại về một mình?
Nhị thiếu .gia đâu? Cậu ấy không phải ra ngoài ăn tối cùng cộ sao?” Thấy phu nhân Tuyết Lạc về nhà một mình, dì An hoài nghi không hiều.
“Nhị thiếu gia nhà mình đang hẹn hò đấy! Đoán chừng tối nay có lẽ không vê Nước đâu!” Trong lòng Tuyết Lạc chua xót nhưng cô lại giả vờ thoải mái và vui vẻ.
“Cái gì, Nhị thiếu gia đi hẹn hò? Hẹn hò với ai?” Dì An nhất thời kinh ngạc.
“Tiểu thư Hạ gia nổi tiếng, Hạ Dĩ Cầm. Dì An yên tâm đi, Hạ Dĩ Cầm nết na thùy mị, nêu trở thành Nhị phu nhân, Nhị thiếu gia nhà mình cũng không phải chịu thiệt thòi nào. ” Tuyết Lạc thấy dì An khiếp sợ liền an ủi.
“Phu nhân, sao cô lại hồ đồ như thé.
Sao cô có thế sắp xếp chuyện hẹn hò cho Nhị thiếu gia như vậy được?
Trong lòng j Nhị thiếu gia chắc chắn sẽ cảm thấy rất khô sở!” Dì An không nhịn được mà bực tức với Tuyết Lạc “không hiểu chuyện” này.
Thay vì nói Tuyết Lạc “không hiểu chuyện” chỉ bằng nói Tuyết Lạc vôn không biết gì nên không có tội.
Nếu không phải bị trên dưới Phong gia lừa dồi, làm sao cô phải chịu đựng đủ loại luân lý tê vò chứ!
Trong lòng Phong Hàng Lãng rât khô sở sao? Sao cô nhìn thê nào cũng không ra được! Vừa mới trong nhà hàng Lâm Hải khi người đàn ồng đó gặp mẹ vợ tương lai Hạ gia, hăn liền bày ra dáng vẻ quý ông lịch thiệp!
Làm sao trong lòng lại khổ sở cơ chứ?
Phải là nội tâm nở hoa mới đúng!
Lúc này cưới Đại tiểu thư Hạ gia, hắn không phải mắt cho Hạ gia hai nghìn tệ hay ba nghìn tệ mà còn nhận được Sự ngưỡng mộ hàng vạn người, không cân nói sẽ có bao nhiêu vui vẻ!
“Dì An, dì đừng lo lắng, trong lòng Nhị thiếu gia chắc hắn là rất vui. Dì cứ chờ Nhị thiếu gia thông báo ngày Phong gia mở tiệc đi! Đây cũng là ý của Đại thiếu gia.”