Chương :
Quản gia Mạc đã thay quần áo ngủ cho Phong Lập Hân theo như anh yêu câu, ông vân luôn giữ chúng gọn gàng khô ráo.
“Quản gia Mạc gọi điện thoại cho bác sĩ Kim, bảo ông ta ngay trong đêm nay lập tức qua đây. Đưa tiên lương một năm cho y tá Hình.”
m thanh của Phong Hàng Lãng lạnh ngắt, mỗi một câu đều mang theo hàn ý lạnh lẽo. Anh ta rất lạnh lùng, anh ta sẽ không cho phép bắt kỳ người nào có cơ hội thứ hai làm tổn thương anh trai của anh ta.
“Đã gọi rồi ạ, bác sĩ Kim nói nhanh n là sáng ngày mai mới có thể tới ” Quản gia Mạc biết tâm trạng của Nhị thiếu gia đang rất tồi tệ, lòng lo nơm nớp trả lời.
Y tá Hình không hề rời nhà họ Phong đêm đó, mà luôn chờ ngoài cửa phòng bệnh. Anh ta biết tính cách của Nhị thiệu gia nhà họ Phong, sợ anh ta thấy mình sẽ thêm khó chịu nên anh ta luôn chờ ngoài cửa phòng bệnh.
Thực ra y tá Hình cũng đã làm hết sức của mình, chỉ có điều anh ta còn quá trẻ, trong sự nghiệp Cứu vớt sinh mệnh anh ta vẫn chưa thể làm tốt như bác sĩ Kim, thầy của anh ta.
Nếu như tối nay là bác sĩ Kim xử lý, cho dù là cả mặt của ông là nước tiểu, ông vần sẽ không hốt hoảng.
Ông có thể không hề nói tiếng nào mà tiếp tục nâng ống thông tiểu lên, đợi đến lúc chăm sóc Phong Lập Hân xong ông sẽ tìm một nơi mà Phong Lập Hân không nhìn thấy. mà xử lý mặt mình, chứ không phải hốt hoảng xử: lý ngay trước mặt Phong Lập Hân như trợ lý Tiểu Hình của mình.
Khiến cho Phong Lập Hân cảm thầy y tá Hình rất chán ghét anh. Vốn việc bị lửa thiêu thành bộ dạng như thế này đã làm cho anh rất tự tỉ rồi, mà hành động của y tá Hình lại càng như thêm dâu vào lửa.
Có đôi lúc làm một bác sĩ từ bi thấu hiệu lòng người cũng là một môn tâm lý học.
May mắn thay, tờ mò sáng, Phong Lập Hân đã tỉnh lại. Anh nhìn thây một tia sáng ban mai chiếu qua tâm rèm cửa số. Anh lại vượt qua được một đêm, lại có thê được ngắm ánh sáng ban mai một lần nữa.
Anh cảm thầy: mình được ôm vào một lồng ngực chắc chắn, là Phong Hàng Hãng. Anh ta vẫn cứ ôm như thê mà ngủ thiếp. đi. Trên khuôn mặt anh tuần kia vẫn hẳn lên sự lo lắng và căng thẳng.
Phong Lập Hân trầm mặc ngắm Phong Hàng Lãng đang ở bên cạnh mình, trân trọng từng giây từng phút.
không dễ dàng có được này. Anh biệt răng qua ngày hôm nay anh sẽ không còn có thê thây được Phong Hàng Lãng như thế này nữa rồi.
Một cơ thể tàn phế làm liên lụy đến những người quan tâm mình, thật sự rât tàn nhân. Phong Lập Hân thật sự không nỡ nhìn thầy Phong Hàng Lãng vì mình mà suốt ngày âm u, bạo lực, tàn bạo khát máu.
Đau dài không bằng đau ngắn. Chỉ cân Phong Lập Hân anh còn sông một ngày, Phong Hàng Lãng sẽ cứ luôn trầm luân vào bộ dạng này.
Thực ra âm thanh tranh cãi của jâ Lạc với ,dì An và quản gia Mạc tôi qua trong bếp anh cũng có nghe thấy.
Cuối cùng cô gái tên Tuyết Lạc kia không chịu nồi được cuộc sống như thê này nên bỏ chạy rồi.
Phong Lập Hân không tránh khỏi tự trách bản thân, Nêu như không phải lúc đầu anh muốn tìm một cô gái đến chăm sóc cho em trai Phong Hàng Lãng cũng sẽ không đên mức làm khổ cả cô gái vô tội ây.
Đến cùng thì Tuyết Lạc và Phong Hàng Lãng vần là có duyên nhưng: không có phận. Mai môi như thê cũng không thể cưỡng cầu được. Chạy đi rồi cũng tốt, đỡ cho cộ cũng phải chìm vào trong bề khổ.
Anh vọng tưởng cái gì chứ, Phong Hàng Lãng làm sao trong, một đoạn thời gian ngắn, như thê, sông trong mồi hận sâu sắc lại có thể yêu được Tuyết Lạc chứ?
Tuyết Lạc, thật Sự xin lỗi. Phong Lập Hân tôi, không thê tận miệng nói xin lỗi cô rồi. Tôi li có thê nhờ quản gia Mạc đưa một ít tiền cho cô coi như là bù đắp vậy. Mặc dù biết cô không phải là một cô gái ham tiền, nhưng đây là cách duy nhất tôi có thể đền tội với cô. Mong hãy tha thứ cho tôi.
“Hàng Lãng… Hàng Lãng… Hàng Lãng. Tỉnh dậy đi.” Phong Lập Hân dùng đỉnh đâu đụng vào Phong Hàng Lãng bên cạnh.