Chương :
Không biết là do tiếng của Tuyết Lạc làm kinh động đến người sau cửa hành lang, hay là vì tài xế Tiểu Tiền đã gọi điện thông báo, một lát sau, quản gia Mạc từ bên trong bước ra, ra hiệu cho vệ sĩ canh gác bên ngoài không được thô lỗ với Tuyết Lạc.
“Phu nhân? Sao cô lại đến đây?” Sau khi nhìn thấy Tuyết Lạc, khuôn mặt thâm trầm của Mạc quản gia hơi ngạc nhiên.
“Quản gia Mạc, Lập Hân thế nào rồi?
Anh ây tỉnh lại chưa?” Tuyết Lạc lo lắng hỏi.
Quản gia Mạc thở dài, mắt đỏ hoe, buồn bã lắc đầu: “Đại thiếu gia đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi… E là lần này không thể qua khỏi!”
“Sao lại vậy chứ?” Nước mắt Tuyết Lạc lăn dài trên má: “Đều tại cháu không tốt, cháu không nên chạy khỏi Phong gia. Lập Hân nhất định là vì cháu nên mới kích động nghĩ không thông.”
“Phu nhân, cô đừng tự trách mình.
Đại thiếu gia không THẾ, là vì cô mà nghĩ không thông đâu..
Nhìn thấy nước mắt của phu nhân Tuyết Lạc rơi XuÔng, quản gia Mạc rất laT lòng. Tât cả mọi chuyện, phu nhân chăng làm gì sai cả. Cô chỉ là một người bị hại. Trách cũng chỉ trách ông lúc đó quá ngu ngồc, lúc Đại thiêu gia cùng ông giao phó hậu =SU.
mà ông lại không nhận ra biểu hiện muốn chết của Đại thiệu gial “Mạc quản gia, đề tôi vào thăm Lập Hân được không? Tôi chỉ đứng ngoài cửa của khu chăm sóc đặc biệt nhìn anh ây thôi cũng được. Mạc quản gia, cháu cầu xin bác.” Tuyết Lạc khóc lóc câu xin.
Nếu như nói bản thân mỗi lần gặp Phong Lập Hân đều là Phong Hàng Lãng đóng giả, vậy chẳng phải là cô vân chưa từng gặp người chông Phong Lập Hân thật sự hay sao?
“Nhị thiếu gia đang ở bên trong! Cậu ấy sẽ không đề cô gặp Đại thiều gia đâu.” Mạc quản gia lại thở dài xót xa.
Ai cùng Phong Lập Hân tuân táng”tuẫn táng: chôn người sống cùng với người đã chêt Kỳ thật là Tuyết Lạc đã gặp qua Phong Lập Hân.
Đó là khi chú của anh, ,Fhong Nhất Minh đưa một nhóm cổ đông tập đoàn Đại Bang, còn cả các bác sĩ pháp y, v.v… đên Phong g gia đề tiền hành giám định kết quả sức khỏe cho cháu trai Phong Lập Hân của mình, và đó cũng là lần duy nhất Tuyết Lạc bước vào phòng trị liệu của Phong Lập Hân.
Lục đó trong phòng trị liệu, cảm giác đầu tiên của Tuyết Lạc chính là lạnh.
Nhiệt độ trong phòng So với bên ngoài thấp hơn mây. độ, lại còn sộc mùi hăng gay mũi của thuốc khử trùng.
Trong phòng là một mảnh tối tăm, Tuyết Lạc chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Phong Lập Hân đang năm trên chiếc giường bệnh đặc biệt.
Thành thật mà nói, vào thời điểm ấy Tuyết Lạc cũng không nhìn rõ bộ dạng Phong Lập Hân, chỉ cảm giác được Phong Lập Hân bị đủ loại dụng cụ theo dõi sức khỏe bao vây, thực sự làm người ta tâm sinh thương hại.
Một sinh mệnh trẻ trung nhưng lại bị trói buộc bởi những thiết bị y tê lạnh lẽo.
Tuyết Lạc chỉ lo đau thương cho số phận bất hạnh của Phong Lập Hân, cũng không nghĩ tới nhiều phương diện khác. Chỉ cảm thấy bệnh tình của Phong Lập Hân trong nháy mắt đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng, ngay cả nói chuyện cững không thê nói rõ ràng.
Tuyết Lạc nào biệt, kia là Phong Lập Hân thật, còn “Phong Lập Hân” người ra khỏi phòng trị liệu lại là người đản ông xấu xa Phong Hàng Lãng giả dạng.