Chương :
Phong Lập Hân mở miệng ăn thăn bò Phong Hàng Lãng đưa tới.
Mũi của anh như là bị lửa lớn thiêu rụi biên dị, nhìn có chút khủng bố, nhưng trong mắt Phong Hàng Lãng, vẫn luôn là từ ái.
“Vẫn là em trai ruột tốt đúng không?
Nhìn hai người phụ nữ này xem, chỉ biệt ăn một mình!”
Phong Hàng Lãng trêu chọc một câu, không muôn Phong Lập Hân quá mức ngượng ngùng và khó chịu.
“Tôi ăn xong rồi, đề tôi đút cho Lập Hân cho.”
Tuyết Lạc thẹn quá buông bát xuông bước vệ phía trước, nói thật, gả đên Phong gia, bản thân thật sự chưa làm tròn nghĩa vụ của người vợ ngày nào.
Nhưng lời vừa nói ra, một cơn buồn TIOH lGIUOITS .
Tuyết Lạc lại quên mắt nguyên tắc: sau khi ăn xong bất kỳ đô vật nào cũng không được mở miệng ra nói chuyện ngay.
Nếu không sẽ buồn nôn, phải nôn tất cả những thứ vừa mới ăn ra mới thôi.
Tuyết Lạc không dám giơ tay bụm miệng mình, mà chỉ căn chặt môi, đứng dậy chạy bước nhỏ vào nhà vệ Sinh.
Ánh mắt mọi người nhìn theo bóng dáng Tuyết Lạc đột nhiên rời đi đều rât kinh ngạc.
“Hạ ha, xem ra bạch liên hoa kia tám phân bị gương mặt này của anh trai anh dọa cho buôn nôn rồi!” Lam Du Du không suy nghĩ gì nói năng lung tung.
Nhưng người nói vô ý, người nghe lại hữu ý.
Phong Lập Hân vốn có tâm lý tự tỉ mân cảm, lần này lại bị kích động đau đón. Bởi vì giây phút này do sự lÍ giải lệch lạc của Lam Du Du, vô ý tạo thành một lý do hợp lý cho sự ròi đi của Tuyết Lạc.
“Phu nhân nhà chúng tôi sẽ không bao giờ như vậy. Cô ây rất lương thiện hòa nhã.” Dì An nhịn không được nói một câu công băng cho Tuyệt Lạc.
“Đấy là bản năng của một người khi bị chịu kích thích và kinh ngạc! Chăng liên quan gì tới lương thiện hay không!”
Lam Du Du lại cười nhạt hừ lạnh một cái. Đôi với một người làm dám tranh luận với cô ta như dì An, cô ta thật sự không có chút hảo cảm nào. Nếu không phải vì dì làm một bàn đồ ăn ngon, Lam Du Du thật sự muôn đề Phong Lập Hân sa thải dì.
“Lam Du Du, tình trạng hiện tại của anh tôi lẽ nào không phải là nhờ cô ban cho hay sao?”
Phong Hàng Lãng rít gào quát lên chặn miệng Lam Du Du.
“Được rồi, Hàng Lãng, anh thân tàn ma đại, là do anh tự mình rước lấy, không liên quan gì đến người khác!”
Phong Lập Hân không chỉ có thanh âm đang phát run, đến cả đôi tay được bọc trong gang tay cũng đang run lên bân bân. Thời khăc này anh đột nhiên cảm thây: mình sông chỉ làm liên lụy nhiêu người hơn! Không bằng chết đi, tật cả mọi người đêu được giải thoát!
“Đại thiếu gia….Đại thiếu Gan hít thở từ từ, từ từ Bác sĩ Kim vẫn luôn ngôi ăn trong yên lặng, cảm nhận được sự bất thường của Phong Lập Hân, lập tức bỏ bát đũa xuông xông đến trước xe lăn, hướng dân Phong Lập Hân đang bị kích động từ từ hồ hấp.
Khó khăn lăm mới không cân dùng đên máy thở oxi được nửa tháng, bác sĩ Kim đương nhiên không muốn nhìn thây tật cả mọi dày vò của Phong Lập Hân đều đỗ sông đồ bê.
Phong Hàng Lãng lập tức xông đến ôm chặt nửa thân trên đang cửng ngặc của Phong Lập Hân, vỗ vỗ lưng anh.