Chương :
Dì An đuôi theo đến bên ngoài, nhìn thây Tuyệt Lạc đang lết đôi chân bị thương đi về hướng phòng bảo vệ khu nhà.
“Phu nhân, phu nhân Dì An vội vã gọi hai tiếng, lập tức lao đến che Tuyết Lạc đã bị thắm mưa ướt sũng dưới ô.
“Phu nhân, phu nhân ướt hết người rôi, nhanh chóng đi thay đô thôi.”
Dì An rất đau lòng, Tuyết Lạc mới hơn hai mươi tuôi, đang độ tuôi phong nhã hào hoa, lại phải chịu loại hành hạ như thê này.
“Không cần đâu dì An, dì mau quay vê đi, Lập Hân cân người chăm sóc.
Dì cho con mượn ô là được.”
Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Lạc trắng bệnh, thân thê gây yêu dưới mựa to gió lớn không nhận được run cầm cập.
“Phu nhân, đừng ương bướng nữa, bộ đồ ướt sũng này nêu không thay mai cô chắc chăn sẽ bệnh!”
Sẽ bệnh ư? Tuyết Lạc ngần ra: cô không thê bị bệnh được! Đứa nhỏ An bụng không cho phép cô sinh bệnh!
Nhưng giờ muốn cô quay lại Phong gia ư? Tuyệt Lạc thật sự làm không được. Cô không thể chịu đựng được Phong Hàng Lầng lần nữa thô bạo với mình.
Dù cho cô có chịu được, thì đứa nhỏ trong bụng cô cũng chịu không nôi.
Nếu đề nó lẫn nữa gặp phải đôi xử tàn khôc của cha ruột nó nữa, thê thì thật sự quá tàn nhân rồi!
Dì An như là cảm nhận được băn khoăn trong lòng phu nhân Tuyêt Lạc, lập tức nói: “Phu nhân, cô chịu thiệt một chút, tôi đưa cô đến nhà xe thay đô ướt ở đó.”
Vì đứa nhỏ trong bụng, Tuyết Lạc không thê giữ thê diện gì. Cô không thê bị bệnh, không thê đề đứa nhỏ trong bụng gặp chuyện.
Lúc này, hai luồng sáng nhức mắt của xe ô tô chiêu đền, Tuyết Lạc không thích ứng được dùng tay che.
“Tuyết Lạc?”
Tuyết Lạc nghe thầy giọng nói quen thuộc, âm thanh của người đến mang theo kinh ngạc, là cậu Chính Dương.
Hạ Chính Dương xuông xe, xông vào trọng màn mưa, nhìn thấy gương mặt trăng bệnh, cả người ướt sũng, bị lệnh đên run rấy của cháu gái ngoại Lâm Tuyệt Lạc.
Ông lập tức cởi áo ngoài tây trang của mình, phủ lên vai Tuyết Lạc.
“Tuyết Lạc, mưa to như vậy, Sao con lại ở bên ngoài? Cả người con đêu ướt sũng rồi, có phải bị người Phong gia đuổi ra phải không?”
“Gầu” Sao cậu lại đến đây?”
Tuyệt Lạc kinh ngạc.
Nhìn cửa lớn Phong gia đóng chặt, và cháu gái ngoại đang run lây bây, Hạ Chính Dương không cân hỏi thêm gì nữa cũng đã hiều rõ mọi việc.
“Đến đón con về nhài”
Hạ Chính Dương căn chặt răng, ôm lây cháu gái ngoại Lâm Tuyết Lạc đang run lây bây vào trong chiếc xe jeep của mình.
Trong xe Jeep, trợ lý Tiểu Viêm còn chưa hiệu rõ Hạ Chính Dương còn đang hùng tâm tráng chí nói không thành công cũng thành nhân đột nhiên thay đối chủ ý.
“Hạ tổng, ngài không vào nói chuyện đầu tư với Phong tổng nữa à? Đây là hạng mục mười tỷ đó ạI”
“Ông đây bảo cậu quay đầu xe, cậu còn lèm bèm cái gì.”
Hạ Chính Dương quát một câu.