Chương :
“Phu nhân, phu nhân,…… cô nhớ bảo vệ cơ thê!”
Dì An muôn lên ngăn cản, nhưng cuôi cùng lại thôi. Được người bên ngoại đên đón đi, cũng tốt hơn ở lại Phong gia chịu khô. Tính khí của nhị thiêu gia Phong Hàng Lãng không sao đoán được, thực sự không thê không suy xét. Nêu phu nhân Tuyết Lạc ở lại Phong gia không chừng sẽ phải chịu không ít tội.
Còn có vị tiêu thư Lam Du Du kia, nhìn thê nào cũng thây gai người!
Châm ngòi khơi dậy thị phi, giết người không thây máu.
Nghĩ đên Phong gia bên trong còn có Phong Lập Hân tình tính cần phải chăm sóc đề ý, dì An vừa nghĩ vừa nhìn theo xe jeep rời đi, một bên nghĩ một bên quay đâu về Phong gia.
Hạ gia.
Trên gác xép, Tuyết Lạc thay bộ đồ đã thâm nước mừa, uông bát nước canh gừng xua lạnh do mẹ nấu, cảm HH, cơ thê âm áp thoải mái hơn nhiêu.
Vừa muốn ra ngoài tiếp đón mợ Ôn Mĩ Uyên lại nghe thây dưới lâu có tiêng cãi nhau.
“Hạ Chính Dương, ông lên cơn điên rồi.à? Công trình lớn hơn tỷ mà ông không thèm đi đàm phán, lại đi đón đứa cháu gái ngoại bảo bôi của ông từ nhà người ta vê, ông không biệt suy nghĩ à?”
On Mĩ Uyên còn trông cậy vào Hạ Chính Dương có thê nhờ vả quân cờ Tuyêt Lạc này dựa dẫm vào Phong Hành Lãng, đề có được sự viện trợ tài chính to lớn của anh ta.
Bây giò thì hay rồi, ông chồng Hạ Chính Dương đón cái con bé hệ ly tinh hại người Lâm Tuyết Lạc về Hạ gial Cái này không phải là không trộm được gà còn mật năm gạo sao?
“Họ Ôn kia, bà gào to thế làm gì?
Thân thê của Tuyết Lạc còn đang cảm lạnh, đang nghỉ ngơi đấy!”
Hạ Chính Dương hận không thể dùng tay bịt cái miệng gây không buông tha người của vợ mình Ôn Mĩ Uyên lại!
“Chỉ có Lâm Tuyết Lạc là cơ thể cao quý, còn công trình của tập đoàn Chính Dương nhà chúng ta thì không quan trọng ư? Hạ Chính Dương bây giờ ông nhất định phải đem đứa cháu ngoại bảo bồi của ông quay lại Phong gia cho tôi! Sau đó phải bàn chuyện: công trình với Phong Hàng Lãng! Nêu không bàn được thì ông cũng cùng với đứa cháu gái bảo bồi của ông đừng có hòng bước vào của nhà này!” Ôn Mĩ Uyên thở hôn hên vừa gào vừa thét.
“On Mi Uyên! Bà đừng có mà quá đáng! Nói thê nào Tuyết Lạc cũng là cháu gái ruột của tội! Nó bị Phong gia đuôi ra khỏi nhà, dâm mưa, làm một người cậu, tôi có thê đứng nhìn sao?
Lúc đầu Tuyết Lạc là vì thực hiện lời hứa của Hạ Chính Dương mới phải nhân nhục gả đên Phong gia! Lời hứa ban đâu của tôi được thực hiện rồi, nhưng Phong gia bọn họ ngược đãi một cô bé trói gà không chặt như vậy là do Phong gia bọn họ không đúng!
Tôi không cho phép người Phong gia lại bắt nạt Tuyết Lạc nữa, tôi muôn Tuyết Lạc và Phong Lập Hân ly hôn!”
“ty hôn với Phong Lập Hân? Hạ Chính Dương, cái tên đầu óc nông cạn! Chúng ta đã nhận hai tỷ lễ vật của Phong gia đấy!”
“Cùng lắm chúng ta trả lại tỷ lễ vật cho Phong gia thôi!”
“Hạ Chính Dương! Não ông bị nhúng nước à? Bị lừa đá hỏng rôi sao? Hai tỷ đó, ông nói trả là trả được à?”
“Ôn Mĩ Uyên, tôi biết bà giáu hơn một tỷ tiên riêng! Nêu bà không trả hai tỷ này lại, tôi sẽ….”
“Ông sẽ làm gì? Ông cắn tôi à?”
“Ông đây sẽ ly hôn với bài”