Chương :
“Tuyết Lạc, nều Phong gia không muôn nhìn thây con, thì ở lại nhà cậu đi! Đây vĩnh viễn là nhà con!”
Câu nói âm lòng của Hạ Chính Dương cũng không làm âm được lòng Tuyệt Lạc. Ảnh mắt lạnh lếo của những người khác trong Hạ gia đã đủ đề làm lạnh chút âm áp kia rồi.
ˆLập Hân đối với cháu rất tốt! Anh ấy đê Mạc quản gia để bất động sản của anh ây dưới tên con đấy.”
Tuyết Lạc an ủi Hạ Chính Dương, biết người Hạ gia quan tâm nhất chính là tài sản Phong gia, nên mới thêm điều tốt này vào nói.
Tuyết Lạc nói là sự thật, Phong Lập Hân thật sự có việt di chúc như vậy.
“Thật sao?” Hạ Dĩ Kỳ lập tức trợn tròn hai mắt.
“Nếu trong lòng Phong Lập Hân có cháu, thê tôi qua là có chuyện gì xảy ra?” Hạ Chính Dương hỏi.
“Do cháu cãi nhau thua Lam Du Du, tự mình chạy ra ngoài.”
Tuyết Lạc nhạt giọng trần thuật lại.
“Lam Du Du? Ai vậy? Cô ta rất giỏi sao?” Hạ Dĩ Kỳ hỏi.
“Một người rất nhanh sẽ trở thành em dâu của tôi.”
Tuyết Lạc tiện miệng nói một câu, chỉ không muôn cậu và mợ: nghĩ nhiều, càng không muôn họ vì mình mà phải ly hôn.
Đúng là trẻ con!
Tuyết Lạc vì thể diện của Phong gia mà nghĩ, cũng vì hôn nhân đông cam cộng khô của cậu mợ, nhưng có ai vì Lâm Tuyết Lạc cô và đứa nhỏ trong bụng mà nghĩ không?
Duy nhất có thể nghĩ cho cô và đứa nhỏ trong bụng, sợ răng chỉ có bản thân Lâm Tuyết Lạc cô mà thôi.
Ăn xong bữa sáng, Tuyết Lạc liền rời khỏi Hạ gia, quay lại trường đi học.
Phong Hàng Lãng mỗi lần đều có thể chuẩn xác không sai lệch xuất hiện ở canteen, mà trùng hợp đúng lúc Tuyết Lạc và Viên Đóa Đóa đang ăn cơm, _ không phải nói anh ta thần kỳ như thế nào, mà là mỗi lân trước khi đến, anh đều sẽ liên hệ trước với Viên Đoá Đóa.
Thấy Tuyết Lạc đang chọn quà, Viên Đóa Đóa mới len lén nghe điện thoại gọi đến của Phong Hành Lãng.
“Phong tiên sinh, hôm nay anh không cân đên canteen của chúng tôi đâu!
Tôi và Tuyết Lạc không có ở trường!”
“Ở đâu?”
mì thanh của Phong Hàng Lãng nặng trĩu, giỗng như tiêng kim loại nặng nê đánh xuống phát ra.
“Tôi với Tuyết Lạc đang ở tiệm đồ lưu niệm! Có vẻ như Tuyệt Lạc đang chọn quà cho anh đói”
Viên Đóa Đóa chỉ tiết nói: “Chút nữa Tuyệt Lạc mời tôi ăn Pizza Hut, hay anh cũng đến đi?”
“Không cần đâu! Cô trông chừng cô ây, đừng đề cô ây chạy loạn ra bên ngoài!”
Câu nói cường thế rõ ràng là phong cách đại gia của nhị công tỷ Phong Hành Lãng.
Theo lời dì An nói, Tuyết Lạc bị anh ta ném ra khỏi cửa được Hạ Chính Dương đón đi, Phong Hàng Lãng khẽ nhíu mày khiên đôi mắt càng trầm sâu.
May là Tuyết Lạc ngày thứ hai sáng sớm đã ngoan ngoãn quay lại trường học, nêu không phải đê Phong Hàng Lãng đên tận nhà bắt người, anh n đang mang theo lệ khí như vậy sẽ rất khó nói chuyện tử tế.
Tặng quà cho anh? Thật đúng là trẻ ‘conl Cô ấy nghĩ dùng cách thức ngốc nghêch như thê có thê câu xin Phong Hàng Lãng anh tha thứ cho sự ngu xuân của cô ây sao?
Nhưng Phong Hàng Lãng lại có chút mong chò: đồ ngôc nghêch Lâm Tuyết Lạc sẽ chọn quà gì cho anhI Nếu thái độ đủ thành khẩn, anh có lẽ sẽ cho cô một cơ hội nhận sail Nhưng lúc này thực sự Phong Hàng Lãng đã nghĩ nhiêu rồi: Tuyết Lạc buôi trưa đi chọn quà nhưng quà cô chọn không phải đề tặng cho Phong Là Lãng, mà là đề tặng cho người hác!