Dì An luôn cảm thấy lo lắng vì dì vừa nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng giấu một hộp gì đấy như là hộp thuốc ở ngăn kéo của Tuyết Lạc.
Thế là nhân lúc Tuyết Lạc đang tắm trong nhà tắm, dì An liền mở ngăn kéo. Khi nhìn thấy hộp thuốc tránh thai dùng dở, dì ngay lập tức cảm thấy hối hận vỗ một phát vào đầu mình.
Ai cũng biết rằng vì để cho Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng và phu nhân Tuyết Lạc có con nối dõi, mọi người trong Phong gia đều tham gia vào không thiếu một ai.
Đại thiếu gia Phong Lập Hân còn giao thêm một nhiệm vụ cho dì An, việc quan trọng nhất bây giờ của dì là chăm sóc Tuyết Lạc thật tốt, cho Tuyết Lạc thật nhiều điều kiện sinh hoạt để dễ dàng mang thai, bao gồm đồ ăn thức uống và sinh hoạt hằng ngày.
Nhưng dì An ngàn tính vạn tính cũng không tính đến phu nhân Tuyết Lạc đã mua thuốc tránh thai trêи đường quay lại nhà họ Phong, hơn nữa đã uống thuốc. Điều này thật sự làm cho dì An rất phiền muộn.
Sớm biết như vậy vừa nãy khi vào phòng tuyệt đối không để cho phu nhân Tuyết Lạc uống thuốc tránh thai.
Sau một lúc hối hận, dì An liền mang hộp thuốc ném vào thùng rác ngoài sân.
Nếu phu nhân Tuyết Lạc và Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng đã làm đến bước cuối cùng này thì còn sợ gì không có sau này?
Nhị thiếu gia đã nếm qua vị ngọt của phu nhân Tuyết Lạc thì việc tạo dựng con cái như này chắc chắn sẽ làm thường xuyên.
Phu nhân Tuyết Lạc sạch sẽ như vậy thật là cô gái tốt, xứng đáng được Nhị thiếu gia cưng chiều nhiều hơn nữa.
Dì An vẫn còn chiêu cuối, chính là ngả bài với Tuyết Lạc, nói cho cô người cùng cô kết hôn không phải Đại thiếu gia Phong Lập Hân, mà là Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng. Như vậy phu nhân Tuyết Lạc sẽ không bị luân lý đạo đức cản trở, sẽ yên tâm sinh con cho Nhị thiếu gia.
Nhưng dì An càng hy vọng chính Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng sẽ là người nói ra điều này. Như vậy kể cả là đối với Nhị thiếu gia hay phu nhân đều tốt.
Tuyết Lạc tắm đi tắm lại nhiều lần, khắp nơi trêи cơ thể đều bị cô chà đỏ.
Tuyết Lạc tắm rửa thật sạch cho bản thân như một sự chuộc tội, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành thở dài. Thân thể này mãi mãi cũng không thể rửa sạch được.
Ngay cả khi thể xác có thể rửa sạch được, còn tâm hồn thì sao? Tâm hồn làm sao có thể rửa sạch được đây.
Tâm hồn lạc lối còn đáng sợ hơn thể xác lạc lối.
Mà Tuyết Lạc biết rằng bản thân có lẽ không còn giữ được trái tim bình tĩnh và hồn nhiên khi đối mặt với Phong Lập Hân nữa.
Trái tim cô giống như đã bị người đàn ông tên Phong Hàng Lãng khuấy đảo rối tung, không thể yên lòng, càng không thể bình tĩnh.
Không thể bình tĩnh cũng phải bình tĩnh. Nhân lúc bản thân vẫn chưa lún sâu đến mức không thể cứu được, cầu xin Phong Lập Hân tha thứ, quay về bên anh.
Tuyết Lạc ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở phòng khách nhà họ Phong. Khi nhìn thấy quản gia Mạc, cô hoảng sợ cắn chặt môi.
“Quản gia Mạc, cháu muốn gặp Lập Hân… Anh ấy vẫn khỏe chứ?” Tuyết Lạc nhỏ giọng hỏi, sự áy náy sâu sắc trong lòng khó mà che dấu.
“Đại thiếu gia vẫn khỏe. Bác sĩ Kim vừa kiểm tra toàn thân cho Đại thiếu gia. Phu nhân, cô quay về phòng xem sách, nghỉ ngơi, đừng để bản thân mệt mỏi.” Quản gia Mạc từ trước đến nay luôn hòa nhã với Tuyết Lạc.
Thật ra ông muốn nói, cô còn phải gánh vác trọng trách quan trọng là sinh con nối dõi cho nhà họ Phong.
Ông rất thích sự chân thành và lương thiện của Tuyết Lạc, là một cô gái tốt biết bao.
“Quản gia Mạc, cho cháu gặp Lập Hân đi, xin bác…”
Có lẽ chính cảm giác tội lỗi nặng nề trong lòng khiến Tuyết Lạc đặc biệt mong nhìn thấy Phong Lập Hân. Cô sợ rằng mình và Phong Lập Hân càng ngày càng xa cách, càng ngày càng lạc lối. Cô càng sợ sâu trong tâm hồn mình sẽ bị mê hoặc bởi loại độc không nên có, lún sâu trong đó, không thể tự kiềm ché.
Quản gia Mạc nhìn thấy ánh mắt chân thành của Tuyết Lạc, dường như có thê hiểu được trong lời nói của cô mang theo sự áy náy sâu sắc.
“Phu nhân, đừng nghĩ nhiều, sẽ có một ngày sự thiện lương, chân thành của cô. sẽ làm Nhị thiếu gia cảm động. Đến lúc đó, cô sẽ có được tình yêu sâu đậm đích thực. Kỳ thực việc này thật sự làm khổ cô rồi.” Quản gia Mạc không nhịn được an ủi Tuyết Lạc.
Tuyết Lạc giật mình, nhẹ giọng ngắt lời: “Quản gia Mạc, bác nói gì vậy? Cháu là vợ của Lập Hân.”
Quản gia Mạc cười cười không nói gì thêm, lắc lắc đầu, thở dài rời đỉ.
…” Tuyết Lạc ngơ ngắn đứng yên. Cô cứ có cảm giác người nhà họ Phong ai cũng đều kỳ lạ.
Trước tiên nói về Phong Lập Hân, nhốt mình ở trong phòng bệnh suốt, không chịu đối mặt với sự thật, lại càng không chịu gặp mặt người vợ là cô. Càng kỳ quái hơn là bệnh tình của Phong Lập Hân, khi thì nghiêm trọng đến mức cần máy thở, khi thì khỏe mạnh có thể “bắt nạt’ cô…
Hiện tại ngay cả Tuyết Lạc cũng không rõ, trạng thái nào của Phong Lập Hân mới là Phong Lập Hân thật sự.
Hoặc là Lâm Tuyết Lạc cô chưa từng cố gắng tìm hiểu rõ việc này.
Phong Hàng Lãng thì không cần nói, từ khi Tuyết Lạc gả vào nhà họ Phong, anh ta hình như chưa từng bình thường bao giờ.
Ẵ Lại nói đến quản gia Mạc, cho đến nay Tuyết Lạc đều cho rằng quản gia Mạc hẳn là người thẳng thắn nhất trong nhà họ Phong. Nhưng có vài lần, quản gia Mạc đều vòng vo, tìm mọi cách đưa cô đến trước mặt Phong Hàng Lãng…
Chẳng lẽ ông không biết rằng cô là vợ của Đại thiếu gia Phong Lập Hân sao? Ông làm như vậy xứng đáng với Đại thiếu gia Phong Lập Hân sao?
Còn có câu nói vừa rồi, cái gì là “sẽ có một ngày làm Nhị thiếu gia cảm động”, cô vì sao muốn làm Phong Hàng Lãng cảm động? Cô hận anh ta, tức anh ta đến nghiền răng, làm sao còn có thể đi làm anh ta cảm động?
Còn có dì An. Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho Tuyết Lạc rằng dì An hình như cố ý tác hợp cô và Phong Hàng Lãng.
Trời ạ. Người nhà này sao có thể làm như vậy? Bất kể bệnh tình của Phong Lập Hân có nghiêm trọng đến mức nào thì anh vẫn còn sống, một người giúp việc làm sao có thể làm ra việc tác hợp người chị dâu là cô với Phong Hàng Lãng?
Đây, đây chính là hãm hại Lâm Tuyết Lạc cô đến bước bất trung bất trinh cũng là hành động xấu xa hắt nước bản lên người Phong Lập Hân.
Tuyết Lạc cả thấy thật thê lương. Thương cho chính mình, càng thương Phong Lập Hân nhiều hơn.
Thật ra Lâm Tuyết Lạc cô không xứng đáng nhận được sự đồng tình. Không có lửa làm sao có khói, không có điều gì là không có lý do, nếu như bản thân có thể giữ vững sự kiên trung, Phong Hàng Lãng làm sao có thể chạm vào cô.
Cho dù như thế nào, hôm nay Tuyết Lạc nhất định phải gặp được Phong Lập Hân.
Ngoài cửa phòng bệnh, Tuyết Lạc đã đợi hai giờ đồng hồ, từ sáng sớm đợi đến giữa trưa.
Trong phòng bệnh, Phong Lập Hân vừa yêu cầu bác sĩ Kim gỡ bỏ máy hô hấp, “Lão Kim, Tuyết Lạc còn chờ ở bên ngoài sao?”
“Ừ, vẫn còn đợi. Cô gái này tùy hứng lên đúng là cứng đầu.”
Bác sĩ Kim nghiêng đầu, nhìn qua mắt mèo trêи cửa có thể nhìn thấy rõ ràng nhất cử nhất động ngoài hành lang.
“Lão Kim, ông đi bảo quản gia Mạc mang giấy chứng nhận kết hôn của Tuyết Lạc và Hàng Lãng đến đây đi. Đến lúc đưa cho Tuyết Lạc rồi. Đừng để cô ấy phải sống dưới áp lực của đạo đức. Cô ấy và Hàng Lãng nên yêu thương lẫn nhau.”
Hơi thở của Phong Lập Hân có chút dồn dập, mỗi khi nói thêm một câu đều rất vất vả. Phong Lập Hân không sợ chết, chỉ là không muốn để cái chết của mình liên lụy đến càng nhiều người.
“Cũng đến lúc tôi nên gặp mặt người em dâu này rồi.” Phong Lập Hân hơi nâng tay ý bảo y tá Hình nâng giường bệnh lên một chút.
Theo lời căn dặn của Đại thiếu gia, quản gia Mạc cầm một hộp gắm đi đến phòng bệnh. Bên trong hộp gắm là giấy chứng nhận kết hôn của phu nhân Tuyết Lạc và Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng.